CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY

“Trại chủ, Trương Đào là một tú tài nghèo khổ, không có gì khác ngoài khí tiết, bởi vậy lúc đầu không phải hận Trại chủ mà hận thủ đoạn cưỡng bức này thôi.” Hắn nói, “Phu thê kết tóc là duyên phận, tướng công không thể cướp! Mong Trại chủ nghe lời này của Trương Đào, nếu Trại chủ chịu dịu dàng một chút thì có khi tình cảnh sẽ khác.”

Tú tài có khí tiết, không thích cưỡng đoạt, hơn nữa cũng không thích tính tình nàng…

Nhẫm Cửu hơi buồn bực.

Lúc Nhẫm Cửu và Sở Cuồng về đến sơn trại thì mặt trời đã ngả về phía Tây, nàng vòng qua con đường nhỏ vừa leo núi vừa suy nghĩ, miệng không ngừng lẩm bẩm, nhưng Sở Cuồng định lực rất tốt, hoàn toàn coi như không nghe thấy gì, cuối cùng vẫn là Nhẫm Cửu không nhịn được, cân nhắc rồi lên tiếng hỏi: “Chàng… có cần khí tiết không?”

Sở Cuồng nghiêng mắt nhìn nàng, thấy thần sắc nàng có vài phần chờ đợi, vài phần thăm dò, lại còn vô cùng cẩn thận dè dặt, giống như chỉ cần hắn đáp không hay thì nàng sẽ mất hết lòng tin để sống tiếp vậy. Sở Cuồng suy ngẫm, cảm thấy tạm thời không thể đáp thẳng, cuối cùng lên tiếng nói: “Từ ngữ ý tứ không rõ ràng, xin giải thích rõ.”

“Chuyện này làm sao giải thích đây.” Nhẫm Cửu suy nghĩ một hồi, “Vậy lấy ví dụ nhé, ví dụ bây giờ chàng rất đói, đói sắp chết rồi, nhưng chỉ có kẻ địch chàng căm ghét mới có thức ăn, chàng có đi tìm hắn lấy không?”

Sở Cuồng không nghĩ đã đáp ngay: “Tình huống này có hai biến số, thứ nhất, tôi lấy người đó có đưa không. Thứ hai, hắn đưa rồi có bỏ độc trong đó không. Tổng cộng có thể có ba tình huống, không đưa, đưa nhưng bỏ độc và đưa nhưng không bỏ độc, lý tưởng nhất là tình huống thứ ba, nhưng nghĩ lại tiền đề trước đó là “kẻ địch tôi căm ghét”, trong bối cảnh giả định như vậy, xác xuất xảy ra tình huống thứ ba gần như bằng không, giả thiết này của cô không có cơ sở thực tế, không thành lập.”

Nhẫm Cửu nghiến răng: “Chàng coi như thành lập đi! Chàng coi như kẻ địch ngốc đi! Chỉ cần chàng lấy thì hắn sẽ đưa mà không bỏ độc! Vậy chàng có lấy không?”

Sở Cuồng không thể hiểu nổi mà nhìn nàng: “Gặp phải kẻ địch ngốc như vậy lẽ nào không nên giết đi, sau đó cướp hết thức ăn trong tay hắn sao?”

“…” Nhẫm Cửu hơi bất lực, “Chàng có thể bỉ ổi hơn chút nữa không…”

Im lặng đi về phía trước một đoạn, Nhẫm Cửu đột nhiên sực tỉnh, “Theo đáp án vừa rồi của chàng, nếu có tình huống đó thì chàng nhất định sẽ tìm đối phương lấy thức ăn phải không.”

“Nếu là tình huống lý tưởng…”

“Không có khí tiết.” Nhẫm Cửu khẳng định, rồi lại tự mình lẩm bẩm, “Theo đáp án vừa rồi, chuyện giết người cướp của này chẳng phải chính là cưỡng đoạt sao, xem ra chàng cũng không để tâm đến thủ đoạn này lắm.”

Sở Cuồng không biết Nhẫm Cửu đang lẩm bẩm điều gì, nhưng ý trên mặt chữ vẫn có thể hiểu được, hắn gật đầu thừa nhận: “Trong tình huống khẩn cấp, cần thiết phải sử dụng hành động bạo lực thích đáng.”

Nhẫm Cửu cảm thấy cuộc đời mình thật sự đã gặp phải tình huống bức thiết rồi. Nàng gật đầu: “Câu cuối cùng, chàng thích nữ nhân thế nào? Dịu dàng hiền thục? Nhiệt tình mạnh mẽ? Hay là yếu đuối đáng thương?”

Sở Cuồng suy nghĩ trong chốc lát: “Nhìn vừa mắt.”

“…” Nhẫm Cửu vuốt mặt, sáp đầu lại gần, “Vậy chàng thấy ta thì sao? Chàng thấy ta có vừa mắt không?”

Nàng sáp lại quá gần, ánh chiều tà chiếu rọi khiến gương mặt nàng đỏ hồng hồng, vô cùng đáng yêu. Đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng vô cùng động lòng, giống như ánh sáng lúc ở trong vũ trụ mênh mông nhìn về tinh hệ Sâm Long. Sở Cuồng nhất thời hơi thất thần, đầu bỗng hiện lên hình ảnh trước đó, khi nàng nghe thấy tú tài kia nói hi vọng nàng dịu dàng một chút, thần sắc hắn tối đi trong một khắc.

Sở Cuồng không phải là người giàu tình cảm, thân là một sĩ quan, hắn cũng không cần những cảm xúc rắc rối đó. Nhưng lúc này hắn hơi động lòng trắc ẩn, tuy hắn vốn không biết mình đã động cái gọi là “lòng trắc ẩn” này.

“Đến hiện tại thì các hạ chưa làm ra hành vi gì khiến tôi không thể chịu được.”

Nhẫm Cửu đảo mắt suy nghĩ một hồi: “Vậy rốt cuộc ngươi thấy ta vừa mắt hay không vừa mắt đây?”

“Không có không vừa mắt.”

Vậy tức là vừa mắt rồi chứ gì.

Nhẫm Cửu hiểu ra, nhất thời lại không kìm được cảm động, không sai, người nàng muốn tìm chính là nam nhân như vậy đó, gương mặt thanh tú, nội tâm mạnh mẽ, không quan tâm quá nhiều đến khí tiết gì đó, không phải dù chết cũng cần sĩ diện, có thể tiếp nhận thủ đoạn cưỡng đoạt của nàng, quan trọng nhất là hắn thấy nàng vừa mắt, không yêu cầu nàng cố ý làm ra vẻ dịu dàng bẽn lẽn hiền thục gì đó! Tuy nàng có thể giả vờ như vậy, nhưng lẽ nào ngày ngày phải đeo mặt nạ mà sống sao, thỉnh thoảng giả vờ là tình thú phu thê, nhưng ngày ngày giả vờ là rảnh rỗi quá muốn ăn đòn.

Nam nhân này đúng là điều nào cũng phù hợp với yêu cầu thẩm mỹ của nàng!

Vậy ai có thể cho Nhẫm Cửu biết, bây giờ nàng có lý do gì để không bỏ thuốc X cho nam nhân này nữa không…

Nhẫm Cửu hạ quyết tâm tối nay nhất định phải đắc thủ.

Chim núi về tổ bay ngang qua đầu, tiếng kêu nghe thật êm ái vui tai.

Trấn Chi Lương, trong Huyện nha, Lưu côn đồ đang kêu la thảm thiết khi được lão đại phu thoa thuốc, Huyện lệnh thân hình phì nhiêu tức giận run bần bật, hắn đi tới đi lui trong phòng: “Đám điêu dân này! Ngày càng không coi bổn quan ra gì!”

Khác với những người run rẩy sợ hãi trong phòng, một hắc y nhân che mặt ngồi bên trên, ánh mắt hơi khinh miệt nhìn Lưu côn đồ nói: “Quý công tử có thấy bộ dạng người đả thương ngươi không?”

“Á!” Lưu côn đồ đau đớn kêu lên một tiếng, nghĩ ngợi hồi lâu mới nói, “Người đó dung mạo cũng anh tuấn, đội nón, còn dùng một sợi dây thừng cột nón vào đầu, ta… hình như ta thấy hắn để tóc ngắn! Cha à, đại lao của phủ nha chúng ta có phải đã thả tên khốn kiếp nào ra không?”

Lưu huyện lệnh nhíu mày: “Đâu có!”

Hắc y nhân bên trên đang bưng ly trà, ánh mắt trầm trầm, bỗng hắn đặt ly trà xuống: “Lúc kéo Bạch thạch thần khí trên núi Chi Lương về, chắc chắn là lúc mở ra đã không có ai sao?”

Lưu huyện lệnh lắc đầu: “Đám thổ phỉ đó nói thần khí phá một cái động ở hậu sơn của chúng, chúng không dám vào thăm dò, lúc quan sai kéo Bạch thạch thần khí ra đã có bộ dạng như vậy. Bên trong hình như không có ai.”

Hắc y nhân nhíu mày: “Có lục soát sơn trại để xác nhận không?”

“Việc này… việc này thì không…”

“Hừ!” Hắc y nhân ném ly trà xuống đất, tiếng nứt vỡ giòn giã khiến người trong phòng sợ hãi im lặng, ngay cả Lưu côn đồ cũng quên kêu gào. Lưu huyện lệnh sợ đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu, “Đại nhân… đại nhân bớt giận, hạ quan… hạ quan sẽ sai người đi xác nhận là được…”

“Xác nhận?” Hắc y nhân đập bàn đứng dậy, “Trước đó ngươi đã làm gì? Nếu chuyện này tiết lộ ra ngoài, ta nhất định sẽ lấy cái đầu của ngươi!”

Lưu huyện lệnh quỳ xuống đất run cầm cập. Hắc y nhân khẽ trầm ngâm, “Khoan đánh rắn động cỏ đã, để ta điều nhân thủ từ Kinh thành đến…” Lưu huyện lệnh vội nói, “Hạ quan… hạ quan nguyện phân ưu cho đại nhân, đại nhân có việc gì hạ quan sẽ sai người đi làm là được, không phiền đại nhân điều binh ngàn dặm…”

“Ngươi làm?” Người đó lạnh lùng cười, “Chỉ e người của ngươi không làm nổi, muốn diệt cái trại đó bây giờ không dễ vậy đâu.”

Nghe thấy chữ “diệt” này, Lưu huyện lệnh kinh ngạc nhìn người kia, hắn lại nói: “Bây giờ ngươi chỉ cần phái người đưa Bạch thạch thần khí trong địa thất phủ nha vào Kinh, không được có gì sơ sót, biết chưa?”

Lưu huyện lệnh vâng dạ đáp lời: “Biết rồi ạ, biết rồi ạ.”

Lúc Nhẫm Cửu và Sở Cuồng sắp về đến trại, còn cách một đoạn đường nhỏ, mũi Sở Cuồng động đậy, hắn nhíu mày cản Nhẫm Cửu lại, giọng hơi căng thẳng: “Có mùi của vũ khí hóa học.”

Nghe hắn nói vậy, Nhẫm Cửu thò đầu ngửi trái ngửi phải, vừa hay có một trận gió thổi từ trên núi xuống, Nhẫm Cửu hiểu ra: “Ta mau quên quá! Quên mất hôm nay là ngày ăn thịt! Mũi chàng thính thật, còn ngửi được mùi thịt trước ta nữa.” Tròng mắt Nhẫm Cửu đảo đảo, “Chút nữa ta sẽ chọn cho chàng miếng thịt to nhất ngon nhất.”

Sở Cuồng ngẩn ra, có hơi ngây ngốc: “Ăn… cái gì?”

Nhẫm Cửu chạy phía trước: “Ăn thịt đó, mau đi!”

Bước vào trại, khoảng đất trống giữa trại đã chất củi thật cao, đốt lửa chiếu sáng cả màn đêm. Các nam nhân đang ngồi quanh đống lửa lớn nhất, cao giọng chuyện trò, sảng khoái nốc rượu, các nữ nhân tụm năm tụm ba ngồi quanh những đống lửa nhỏ, trong tay cầm thịt nướng thơm phức, có người đút cho trẻ con ăn, có người thưởng thức mùi vị.

Đối với người trong sơn trại thì thịt là xa xỉ phẩm, một tháng chỉ có thể ăn thịt một lần, hơn nữa chỉ có hôm nay họp chợ mới có thể xuống núi mua đủ thịt heo về chia cho mọi người, đây là ngày lễ tự nhiên mà thành trong trại, mỗi tháng vào ngày trấn Chi Lương họp chợ, dân chúng trong sơn trại đều tụ tập vào ban đêm, có người mua thịt về, có người đem thịt cất trong nhà ra chia xẻ với xóm giềng, luôn tiện uống rượu chuyện trò, bôi dưỡng tình cảm, bình thường có gì không vui cũng nhân cơ hội này nói ra, hóa giải mâu thuẫn dưới sự trợ giúp của mỹ vị.

Đại Bạch bị Sở Cuồng dọa đã mấy ngày không xuất hiện lúc này cũng thò mặt ra, chảy nước miếng quanh quẩn trong đám người, thỉnh thoảng được khúc xương người ta ăn thừa, nó vui vẻ cùng Đại Hoàng kêu loạn.

Nhìn thấy Nhẫm Cửu, Đại Bạch tha khúc xương chạy đến bên cạnh nàng, đôi mắt xanh lóe sáng nhìn nàng, thè lưỡi vẫy đuôi, kích động vứt khúc xương bên chân Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu xoa đầu nó, có hơi cảm khái: “Cho Đại Hoàng nuôi ngươi rốt cuộc là đúng hay sai đây… Xương này ta không ăn đâu, ngươi ăn đi, á, nước bọt dính đầy rồi nè.”

“Không thể hiểu nổi.” Một giọng nói trầm trầm sau lưng truyền đến.

Nhẫm Cửu quay đầu, thấy Sở Cuồng đeo một chiếc mũ giáp khoa trương, che hết cả đầu, thần tình vô cùng nghiêm túc, “Vừa nuôi dưỡng sinh vật phi nhân hình lại vừa ăn thi thể chúng, logic của sinh vật có trí tuệ ở tinh cầu này thật không thể nào tưởng tượng được.”

“Thi thể… chàng có thể đừng dùng những từ ngữ quái dị như vậy được không?” Nhẫm Cửu dẩu môi: “Với lại kiếm tiền là để tiêu tiền, trồng đậu là để ăn đậu mà, nuôi động vật đương nhiên cũng phải ăn thịt chúng rồi, có gì kỳ quái đâu… Còn nữa, mũ giáp to thế này rốt cuộc bình thường chàng cất ở đâu vậy…”

Sở Cuồng nhìn Đại Bạch vẫn đang thè lưỡi liếm chân Nhẫm Cửu, ánh mắt vô cùng đồng tình.

Hắn lắc đầu biểu thị tạm thời không thể hiểu được tin tức này.

Ở tinh hệ Sâm Long, thức ăn của họ có ba loại, một là viên dinh dưỡng được nén với nồng độ cao, cung cấp nhiệt lượng và cảm giác no bụng, đa phần đều là quân dụng. Hai là thức ăn cứng sủi bọt, so với viên dinh dưỡng thì nó chú trọng đến việc bảo dưỡng rèn luyện cơ nhai và răng, loại thứ ba là thức ăn dạng lỏng, được dùng hằng ngày, hình thái không đồng nhất, có đặc có lỏng, có thể tiêm hoặc uống, cũng có khẩu cảm và mùi vị khác nhau. Trong mắt Sở Cuồng thức ăn chỉ có thể là vậy.

Thịt?

Theo sách cổ viết lại, từ góc độ tiến hóa thì sinh vật nhân hình từ thời viễn cổ cũng có ăn thứ này, nhưng theo lý mà nói, khi vũ trụ tiến hóa đến giai đoạn hiện nay, xác suất tồn tại của sinh vật có trí tuệ cao nhưng vẫn ăn những tổ chức thịt, chất béo và xương đã tử vong gần như bằng không.

Nhưng mà…

Sở Cuồng quét mắt một vòng quanh sơn trại, miệng ai cũng đang nhai nhóp nhép, quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Nhẫm Cửu, nàng nhân lúc hắn trầm tư vừa rồi, không biết lấy từ đâu ra hai cái chân gà, một cái đưa cho hắn, một cái nhét vào miệng mình.

“Rắc… chép chép… chàng ăn không?”

Ngay trước mặt hắn… nàng ăn một chi được xé ra từ loài thú…

Sở Cuồng cứng đờ người như bị sét đánh. Mũ giáp chống phóng xạ chống nhiệt độ cao chống áp suất dùng kĩ thuật tiên tiến nhất để chế tạo này cũng không chống nổi cảnh tượng đập vào thị giác, xé xác phanh thây động vật phi nhân hình chưa khử độc, sau khi nấu nướng chín dùng cơ nhai vận động hàm dưới, dùng răng cửa cố định thi thể rồi dùng răng nanh ma sát vận động xé thịt từ xương ra nuốt xuống…

Quá trình này… thật sự quá kích thích rồi…

“Đừng! Đừng qua đây!”

Lần đầu tiên trong đời, sĩ quan cấp một Sở Cuồng lùi về phía sau một bước, giọng nói run rẩy. Hắn đưa tay cản Nhẫm Cửu lại gần hắn.

Nhẫm Cửu đã bôi thuốc lên chân gà rồi mà! Làm sao nàng dễ dàng tránh ra được!

“Nào, nếm thử đi, chân gà này đâu có sống lại cào chàng đâu.”

Chính vì chết rồi còn ăn nó vào bụng mới càng đáng sợ hơn đó có được không hả! Logic của cô gái này sao lại xuất hiện sai lệch nghiêm trọng như vậy! Sai lệch vô cùng trầm trọng đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi