CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY

“Chuyện hôm nay xem như Cầm Tố báo ơn cứu mạng hôm đó của hai vị”. Lâm Cầm Tố nói: “Có điều xin hai vị hiểu rõ, tứ đại thế gia sẽ không để Kì Linh giáo thống lĩnh các môn phái trong giang hồ, cho nên mong hai vị nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này đi, dàn xếp ổn thỏa rồi rút lui là tốt nhất”.

Tiêu Phi chỉ cười lạnh mà không nói gì. Lâm Cầm Tố quay sang nhìn hắn một cái, ánh mắt hơi tối lại nhưng cũng im lặng.

Con ngươi Nhẫm Cửu đảo qua đảo lại giữa hai người. Nhẫm Cửu còn đang cân nhắc thì Sở Cuồng bên cạnh đã mở miệng: “Thứ cho ta nói thẳng, với sức mạnh của các vị hiện nay, nếu không có sự chỉ huy của ta… bọn ta, chiến đấu với sinh vật không mang hình người cũng không khác gì lấy trứng chọi đá. Qua buổi tỉ võ hôm nay có thể nhìn ra, các vị…”.

“Đó là chuyện của chúng tôi”. Lâm Cầm Tố lạnh lùng nói: “Dù chết cũng không liên quan gì với các vị”. Nói xong, Lâm Cầm Tố phất tay áo bỏ đi.

Sở Cuồng bóp cằm trầm tư: “Tư tưởng còn cổ hủ hơn ta tưởng”.

Nhẫm Cửu ôm trán. Rốt cuộc là ai đã làm cho chuyện này xấu đi như vậy…

Ban đêm, Lâm phủ yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều. Tiêu Phi ăn tối xong không biết chạy đi đâu, Nhẫm Cửu và Phó Thanh Mộ ngồi bên bàn ăn trái cây và bánh ngọt do tôi tớ trong phủ đưa tới. Phó Thanh Mộ vừa ăn vừa khen ngợi: “Đúng là tứ đại thế gia có khác, đồ ăn ngon quá, đạo sĩ nghèo không muốn đi nữa”.

Nhẫm Cửu lại vừa ăn vừa nói: “Hôm nay anh có cảm thấy giữa đại tế ti và tiểu thư nhà họ Lâm có vấn đề không?”.

Phó Thanh Mộ mồm  đầy đồ ăn, lung búng nói: “Chắc chắn là có. Năm đó trước khi phản bội và rời khỏi Tiêu gia, Tiêu Phi từng có hôn ước với tiểu thư nhà họ Lâm này”.

Nhẫm Cửu chớp mắt, hết sức kinh ngạc: “Bọn họ đã từng đính hôn?”.

“Đúng vậy”. Phó Thanh Mộ nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Nhà họ Lâm và nhà họ Tiêu nhiều đời giao hảo, có thể coi là hai gia tộc liên hệ mật thiết nhất trong tứ đại gia tộc. Cô nàng Lâm Cầm Tố này và Tiêu Phi được hứa hôn từ khi nằm trong bụng mẹ, gã Lâm Cẩm Phong và Tiêu Phi cũng là anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Năm đó nếu Tiêu Phi không phản bội Tiêu gia thì Lâm cô nương này và Tiêu Phi e rằng đã có con rồi ấy chứ”.

“Còn có quan hệ như vậy nữa à?”, Nhẫm Cửu ngẩn ra một lát: “Mà chuyện của mười năm trước, sao anh biết rõ như vậy?”.

Phó Thanh Mộ liếc mắt đưa tình với Nhẫm Cửu: “Cửu cô nương bây gờ mới thấy đạo sĩ ta học rộng tài cao hay sao?”.

Một chiếc bánh ném thẳng đến trước mặt, Phó Thanh Mộ vội vàng bắt lấy, Sở Cuồng liếc hắn: “Ngon thì ăn đi!”.

Phó Thanh Mộ dẩu miệng: “Sở huynh, hôm nay Sở huynh đã ghen bóng ghen gió bao nhiêu lần rồi? Sở huynh mà còn tiếp tục như vậy nữa thì đạo sĩ ta có nhát gan hơn nữa cũng phải phản kháng!”.

Sở Cuồng nhìn hắn, vừa định đáp trả, đột nhiên sắc mặt nghiêm lại: “Có sinh vật không mang hình người đến gần”.

Phó Thanh Mộ dẩu miệng lần nữa: “Lần này là muỗi hay là ruồi?”. Còn chưa nói xong đã nghe thấy rầm một tiếng, đó là tiếng Nhẫm Cửu làm đổ ghế khi đứng lên. Nhẫm Cửu ngẩn người nhìn ra bên ngoài như rất  kinh ngạc: “Tôi… tôi nghe thấy dường như có người đang nói…”.

Phó Thanh Mộ ngơ ngác: “Ta không nghe thấy”.

Sở Cuồng ghé sát vào mặt Nhẫm Cửu, thấy những kí tự kì lạ không ngừng hiện lên trong đôi mắt đen của nàng. Sở Cuồng nhíu chặt lông mày: “Trong thuốc đồng hóa được tiêm vào người em có song bức xạ. Bọn chúng dùng cách này để liên lạc và truyền lệnh cho những người đã  biến thành sinh vật không mang hình người”.

Nhẫm Cửu nhìn Sở Cuồng, lắc đầu: “Nghe không hiểu”.

Vẻ mặt Sở Cuồng nghiêm nghị: “Nói tóm lại, bọn chúng dùng cách này điều khiển tư duy và hành động của em, cho nên em không được nghe lời bọn chúng”.

Nhẫm Cửu thở dài: “Nhưng mà bọn chúng nói gì, em không hiểu”.

Sở Cuồng yên lặng một lát rồi thở phào hết sức vui mừng: “Đầu óc chưa tiến hóa hoàn toàn đôi lúc cũng có lợi”.

Khóe miệng Nhẫm Cửu giật giật: “Anh đừng tưởng rằng nói xấu em như vậy là em không hiểu nhé!”. Vừa nói xong, Nhẫm Cửu lại nghiêm mặt: “Trong đầu em… dường như có hình vẽ”.

“Đó là bọn chúng đang tiến hành truyền đạt nhiệm vụ”. Sở Cuồng nói: “Nói cho anh nghe những gì em nhìn thấy”.

“Có một khu nhà lớn, có mấy chấm đỏ… Chấm đỏ rơi xuống cái sân rộng giữa khu nhà, chia ra bao vây bốn khu vực. Sao em cứ cảm thấy khu nhà này hơi giống…”.

“Tấn công!”. Một giọng nam hơi khàn khàn vang lên trong đầu Nhẫm Cửu: “Tấn công!”. Cùng với giọng nói này, một tiếng nổ vang lên bên ngoài, sau đó là tiếng hét kinh hãi của phụ nữ và tiếng gầm của đàn ông.

Âm thanh này quả thực không thể quen thuộc hơn được nữa, bởi vì tối hôm đó ở Kì Linh giáo, động tĩnh này đã in sâu vào đầu Nhẫm Cửu, làm cho Nhẫm Cửu không thể nào quên được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi