CỬU GIA TRUY THÊ TRÓI BUỘC EM BÊN MÌNH


Trước cổng trường mầm non An Dương, Tô Ý Hoan ngồi trong xe, nôn nóng ngó nghiêng sau lớp kính.
Chỉ một lát sau, từ trong cổng trường xuất hiện hai người, một lớn một bé dắt tay nhau tiến gần lại phía cô.
Đó là Trịnh Sâm và Trần Tĩnh Di.

Cô bé biết tin bố bận việc, bản thân phải đến tạm chỗ khác chờ bố đón nên vô cùng háo hức.

Vừa lôi vừa kéo Trịnh Sâm.
"Chú Sâm, nhanh lên, nhanh lên, không kẻo bố lại về mất!"
Trịnh Sâm xoa đầu cô bé, cười khổ: "Sợ bố đón thế à?"
"Không phải, mà là mọi khi cụ nội giữ chặt quá, cháu suốt ngày quanh quẩn ở nhà, chán lắm.

Bố lại càng đáng sợ hơn, chưa bao giờ đưa cháu ra ngoài chơi cả." Giọng cô bé lúc đầu là phàn nàn, càng về cuối càng lộ vẻ thất vọng, buồn bã.
Tô Ý Hoan cách một lớp kính, nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện, cõi lòng cô quặn thắt.

Con bé sống trong nhung lụa, nhưng trừ cụ nội quan tâm ra thì chẳng còn ai bầu bạn bên cạnh.

Người làm mẹ như cô biết làm gì để bù đắp cho con đây?
Trịnh Sâm dẫn cô bé lại gần cánh cửa, dặn dò: "Tĩnh Di, trên xe còn một người bạn của chú, chúng ta sẽ tới nhà cô ấy chơi đó, cô ấy rất muốn gặp Tĩnh Di."
"Vâng ạ, cháu cũng muốn gặp cô ấy." Trần Tĩnh Di híp mắt cười.

Trịnh Sâm thấy vậy thì vô cùng yên tâm, kéo mạnh cửa xe.
Trần Tĩnh Di vừa nhìn thấy người ngồi trên xe, cô bé hét lên: "Ơ! Chị xinh đẹp, lại gặp chị rồi!"
Tô Ý Hoan cũng vui vẻ nắm lấy tay cô bé, đỡ lên xe: "Chúng ta có duyên thật đó."
"Hình như chị không được khoẻ cho lắm." Trần Tĩnh Di rất tự nhiên vươn tay sờ lên trán Tô Ý Hoan, tay còn lại sờ trán mình: "Ủa, không sốt!"
Đây là cách cụ nội hay kiểm tra nhiệt độ cho cô bé mỗi khi cô ốm.

Chị xinh đẹp này không sốt, sao mặt lại nhợt nhạt thế nhỉ?
Cô bé thu bàn tay về.
Trên trán Trần Tĩnh Di chợt mất đi độ ấm và sự mềm mại từ da thịt trẻ con, cô có chút lưu luyến.

"Tĩnh Di, ngồi vào chỗ đi! Chú lái xe đây." Trịnh Sâm ở đằng trước nhắc nhở.
"Vâng ạ." Cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Tô Ý Hoan, trên đường đi líu lo không ngớt, thỉnh thoảng Tô Ý Hoan sẽ đáp lại vài câu hưởng ứng, thế nhưng cô cũng khá mệt, mỗi lần lại phải lấy hơi mấy nhịp mới nói thành tiếng.
...****************...
Trần Niệm Lâm kết thúc cuộc họp đã là 10 giờ đêm, anh ra tủ bảo mật, lôi điện thoại ra kiểm, bên trong có tới ba, bốn cuộc gọi của ông cụ, còn có một tin nhắn của Trịnh Sâm.
Đưa con gái anh về chỗ Tô Ý Hoan ư?
Trần Niệm Lâm chau mày, với tính cách hoạt bát quá mức của Trần Tĩnh Di, anh nghi con ma bệnh kia sẽ rất mệt mỏi.


Nghĩ đến đây, Trần Niệm Lâm huỷ ngang cuộc ăn đêm với đồng đội, lái thẳng xe về khu biệt thự.
Xuất trình thẻ cư dân, rất nhanh rào chắn đã được nâng lên.

Đến trước cửa căn hộ treo đầy giỏ tường vi xinh xắn, Trần Niệm Lâm bỗng do dự một hồi, cuối cùng anh quyết định gõ cửa thay vì dùng thẻ quẹt mở cửa.
Cốc, cốc, cốc.
Người mở cửa là Trịnh Sâm, vừa thấy anh đã nghiêm túc giơ tay chào: "Thiếu tướng!"
"Cô ta đâu?" Trần Niệm Lâm thấp giọng hỏi.
"Cô Tô đang ở trên lầu với Tĩnh Di, con bé đã ngủ rồi ạ."
Trần Niệm Lâm nhìn Trịnh Sâm một lúc lâu, thuộc hạ của anh cũng hiểu ý, báo cáo tường tận, chỉ cố tình lược bỏ chi tiết đưa cả Tô Ý Hoan đi đón trẻ:
"Báo cáo thiếu tướng, Tĩnh Di rất quý cô Tô, từ lúc đón về luôn quấn quít không rời, nãy dỗ mãi con bé mới chịu ngưng kể chuyện để đi ngủ."
Trần Niệm Lâm thở dài, quả như anh dự đoán, đứa con gái lắm mồm của anh không đâu là không hoà nhập được, e rằng người phụ nữ kia đã bị nó nói đến nỗi ong đầu.
"Tình hình sức khoẻ ra sao?"
"Báo cáo, cô Tô mặc dù còn yếu, thế nhưng thấy Tĩnh Di xuất hiện trông vui vẻ hơn rất nhiều."
"Tôi biết rồi." Trần Niệm Lâm gật đầu, "Cả ngày hôm nay cậu đã vất vả rồi, lái xe trở về doanh trại đi, mai sẽ có người trực thay cậu."
"Rõ!" Trịnh Sâm giơ tay chào rồi ra thẳng cửa, còn về việc Cửu gia định ở đây đến khi nào cũng không thuộc phận sự của anh.
Trịnh Sâm đi rồi, Trần Niệm Lâm bước lên tầng hai, từng bước chân cố gắng giẫm thật nhẹ để không kinh động tới người trên tầng.

Một trong ba cánh cửa trên tầng hai đang hé mở, bên trong còn thấy ánh đèn ngủ lờ mờ.
Trần Niệm Lâm đi tới gần, phát hiện Tô Ý Hoan đang hát ru Trần Tĩnh Di ngủ, cô ngồi tựa lưng vào giường, để cô bé gối lên đùi.

Trần Tĩnh Di cũng ôm chặt lấy chân Tô Ý Hoan, thỉnh thoảng lại vô thức kêu lên: "Mẹ ơi!"
Mỗi lần như thế Tô Ý Hoan lại dịu dàng dỗ: "Ngoan, mẹ đây, ngủ đi con."
Trần Niệm Lâm đứng chôn chân một chỗ, không nỡ phá vỡ khung cảnh êm đềm lúc này.

Trần Tĩnh Di, bằng một cách kì lạ nào đó, vô cùng yêu thích Tô Ý Hoan, trong khi thái độ của con bé với Cố Diệp Uyển lại cực kỳ tồi tệ.
Tô Ý Hoan ru Trần Tĩnh Di ngủ say thì lén rời khỏi phòng, cô không muốn để Trần Niệm Lâm tới đây, thấy cảnh này rồi dấy lên nghi ngờ.

Thế nhưng vừa mở cửa bước ra, mặt cô đã đập vào một lồ ng ngực rắn chắc, ngã ngửa ra sau.
Một bàn tay rất nhanh đã vòng qua đỡ lấy eo cô...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi