CỬU LỤC TRẦM CHU

Trong căn phòng bừa bãi, ga trải giường và cả cơ thể Lục Trầm đều bị chất lỏng kia của Thẩm Hoài Ngôn dính vào. Không khí tràn ngập mùi vị tình dục.

Phía dưới Lục Trầm thật sự không theo kịp thể lực của Thẩm Hoài Ngôn, liền hôn mê bất tỉnh. Đến tận nửa đêm Thẩm Hoài Ngôn mới dừng lại.

Trên tường đồng hồ điện tử đã điểm hai giờ sáng. Thẩm Hoài Ngôn rốt cuộc cũng rời khỏi cơ thể cậu, ôm vào phòng tắm rửa ráy.

Bồn tắm rất lớn, đủ hai người ngồi nhưng anh vẫn ôm lấy Lục Trầm, tự tay tắm sạch sẽ cho cậu từng chút từng chút một, xoa xoa eo giúp cậu.

Làn da Lục Trầm nhẵn nhụi lại trơn láng giống như đậu hủ non, Thẩm Hoài Ngôn khi xoa có chút không cầm lòng được, lực tay khống chế không tốt làm Lục Trầm tỉnh lại.

Thật ra Lục Trầm cũng chưa tỉnh táo hoàn toàn, cậu ngâm mình trong làn nước ấm áp. Nước trên tóc Thẩm Hoài Ngôn thuận theo trán chảy xuống tựa như dáng vẻ mấy năm trước của anh. Khi đó anh vừa tốt nghiệp đại học, ánh mắt không sắt bén như bây giờ, nét mặt lúc nào cũng điềm đạm.

Cậu có chút không phân biệt được đây là mộng ảo hay thực tế. Tay Thẩm Hoài Ngôn đặt trên đùi cậu không thành thật sờ qua sờ lại. Lục Trầm đè tay anh, quay sang hôn anh.

Hai người tạo thành tư thế ôm nhau mặt đối mặt mà hôn. Lục Trầm vịn vai Thẩm Hoài Ngôn, cậu lấy hạ thân của anh nhắm vào mình, chậm rãi ngồi xuống. Ngồi chưa đến một nửa lại không đi vào, Lục Trầm không động đậy.

Thẩm Hoài Ngôn chờ một lát không lấy cậu có hành động gì,  cúi đầu nhìn thì người đã ngủ rồi.

Thẩm Hoài Ngôn đánh vào không khí, bóp Lục Trầm phải dùng lực ngồi xuống, đi vào tận gốc. Lục Trầm phản xạ theo quán tính nâng cổ lên, sương mù trong mắt thoáng cái rõ ràng, rốt cuộc đã tỉnh, dây dưa muốn ôm anh.

Trong phòng tắm giằng co rất lâu, một chút sức lực Lục Trầm cũng không còn, đánh nhẹ vào người Thẩm Hoài Ngôn. Thẩm Hoài Ngôn cắn cổ cậu, nước trong bồn vì vận động kịch liệt mà từng làn từng làn nước tràn ra ngoài. Phòng tắm chỉ còn lại âm thanh thở dốc nặng nề và tiếng nước chảy mang theo tiếng giao hoan.

Sau nửa đêm, Thẩm Hoài Ngôn mới lau khô người cho Lục Trầm, mặc quần áo ngủ cho cậu. Anh ôm cậu vào ổ chăn ấm áp còn mình xuống lầu tìm thuốc lá khắp nơi.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hoài Ngôn bước vào căn phòng này. Anh không biết trợ lý có mua thuốc lá hay chưa. Đã tìm một lần trong phòng khách, tủ lạnh cũng mở ra một lần nhưng cũng không tìm thấy.

Thảm Hoài Ngôn ngồi trong phòng khách lạnh lẽo, đợi mười mấy phút lại bắt đầu nghĩ về tình cảnh khi mới gặp được Lục Trầm.

Lúc đó Lục Trầm rất cực khổ, vì muốn chăm sóc cho mẹ đang bệnh nặng nên phải đi làm công việc dạy thêm bên ngoài. Tuy cậu nhỏ tuổi nhưng lại rất thông minh, đã thi được giấy phép hành nghề dạy học từ lâu, hơn nữa còn đang học trường nổi tiếng nên rất dễ tìm được việc làm.

Người mà Lục Trầm dạy tiếng Anh là cô con gái đang học tiểu học của cậu Thẩm Hoài Ngôn.

Trước kia có lần Thẩm Hoài Ngôn giúp cậu mình tặng đồ, vừa vào phòng khách đã chú ý đến chàng trai này.

Ngày đó cậu mặc áo hoodie vàng và quần jean. Bên cửa sổ dưới ánh mặt trời mái tóc ánh lên màu vàng nhạt, khuôn mặt vô cùng hiền hòa.

Lục Trầm giúp cô bé đọc đề, nghiêng đầu xem bài, miệng nhỏ hé ra khép lại.

Một khắc đó Thẩm Hoài Ngôn không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ xung quanh nữa. Như là cả thế giới chỉ còn lại một mình Lục Trầm.

Sau khi anh về nhà liền bắt đầu kế hoạch theo đuổi cậu.

Theo đuổi được Lục Trầm cũng không tốn quá nhiều sức lực. Anh cho rằng Lục Trầm nam sinh ở cái tuổi này hẳn đã sớm nếm thử mùi vị tình yêu. Nhưng sau khi Lục Trầm ở cùng mới nói cho anh biết từ lâu cậu đã phát hiện tính hướng của mình không đúng. Tới bây giờ cậu cũng chẳng dám kể gì với người khác chứ đừng nói đến việc yêu đương.

Từ lúc đó,Thẩm Hoài Ngôn chưa từng nghi ngờ. Bởi vì cả người Lục Trầm đều có mùi vị sạch sẽ, không phải loại người thích giả vờ.

Dù bình thường Lục Trầm không thích nói chuyện, nhưng thực tế lại vô cùng yếu ớt thích khóc. Cậu khóc giống nữ sinh vậy, khóc nức nở không dứt, sẽ không hờn dỗi trách mắng anh nhưng cũng liền không tiếng động mà khóc. Thường thì lời chưa nói hết nước mắt đã kiềm không được mà chảy xuống.

Đặc biệt là lúc trên giường.

Khi đó Lục Trầm trên giường đặc biệt xuôi chèo mát mái, ăn Thẩm Hoài Ngôn đến hết mức. Lúc cậu nhận ra có thể Thẩm Hoài Ngôn sẽ tức giận thì một giây tiếp theo liền dùng dáng vẻ đáng thương quỳ xuống nói, anh Hoài Ngôn, em sai rồi.

Sai ở chỗ nào chứ, đừng hỏi Lục Trầm có biết hay không, ngay cả Thẩm Hoài Ngôn cũng lập tức để ra ngoài chín tầng mây mất rồi.

Nhưng bây giờ.

Bây giờ Lục Trầm nhát gan lại sợ anh, hay thích khóc mỗi lần bị anh ép cậu mặt đối mặt nói xấu, ép cậu khóc.

Cậu còn có một đứa con không rõ lai lịch.

Anh vẫn một mình nhưng cậu thì đã có cuộc sống yên bình rồi. Thẩm Hoài Ngôn không khỏi tự giễu cợt, dựa vào cái gì chứ.

Trở về sau tất cả thời gian, anh muốn Lục Trầm luôn ở bên cạnh anh, nơi nào cũng không được đi nữa.

Thẩm Hoài Ngôn lên lầu, Lục Trầm vẫn còn đang ngủ say. Anh vén một góc chăn ra nằm xuống. Trên người anh có khí lạnh nên Lục Trầm vô thức nhích ra một chút. Thẩm Hoài Ngôn nằm bên cạnh chờ khí lạnh tản đi rồi mới ôm lấy cậu.

Anh hy vọng sau này mình cũng có thể giống như bây giờ, xua hết giá rét để mang ấm áp trở về.

Tóm lại cuộc sống sẽ không gặp chuyện không vui được nữa, vì Lục Trầm đang nằm trong ngực anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi