CỨU PHẢN DIỆN RỒI BỊ HẮN BÁM THEO

Lúc này ta ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn tỉ mỉ gỡ từng chiếc xương cá, rồi gắp vào bát cho ta.

"Nàng không thấy ngon miệng sao?" Thấy ta mãi chẳng đụng đũa, hắn nghiêng đầu hỏi.

Giây phút ấy ta nghĩ gì ư?

Ta nghĩ, rốt cuộc hắn có phải là kẻ xấu hay không thì có nghĩa lý gì?

Dù ta có thể bình an trốn khỏi nơi này, liệu sau này ta còn có thể gặp được người sẵn lòng gỡ xương cá cho ta không?

"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Hắn dùng đũa khua khua trước mặt ta.

Ta chống cằm lên bàn, chớp mắt nhìn hắn: "Người ta đồn rằng chàng là bạo chúa."

Vừa dứt lời, căn phòng vốn đã tĩnh lặng nay càng thêm im ắng.

Tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Tiêu Chương chỉ khẽ nhướn mày, tiếp tục gỡ xương cá, dường như đang chờ ta nói tiếp.

"Nhưng ta dường như không thấy điều đó." Ta nhìn những chiếc xương cá hắn đã gỡ, chậm rãi nói, "Người trong cung đều một lòng trung thành với chàng, dù cho ta nhiều lần thất lễ,  tuy chàng có quở trách đôi lời, nhưng vẫn đối xử với ta rất tốt. Ngay cả những cung nữ bị chàng ban c.h.ế.t trong lời đồn, đều vẫn sống yên ổn ngoài cung."

Nói rồi ta tiến sát lại gần, ở khoảng cách rất gần hỏi hắn: "Vương Thượng, chàng có thể nói cho ta biết, tại sao chàng lại bị gọi là bạo chúa không?"

"Hạ Chi Ý, nàng vẫn luôn khiến ta tò mò, rốt cuộc là ai cho nàng lá gan lớn đến vậy."

Ta nhíu mày: "Ta không biết, có lẽ là do chính Vương Thượng ban cho. Nếu Vương Thượng ngay lần đầu tiên ta thất lễ đã trách phạt ta, ta nhất định không dám tái phạm nữa.”



Tiêu Chương cười phá lên.

Nụ cười của hắn quả thật rất mê người, nhưng tiếc thay, giữa đôi mày kiếm vẫn phảng phất nét hung tàn khó giấu.

Đây chính là dấu hiệu của một kẻ phản diện như hắn.

"Ngươi." Tiêu Chương tùy tiện chỉ tay vào một tên thái giám dưới đất, "Hãy nói cho phu nhân nghe, vì sao ta lại là một bạo chúa."

Tên thái giám bị chỉ mặt đến nửa ngày mới hiểu ra Tiêu Chương đang nói đến mình, cả người hắn run lên bần bật như chiếc sàng sẩy gạo.

"Nếu ngươi không nói được, hoặc nói sai, ta sẽ để phu nhân tận mắt chứng kiến thế nào là một bạo chúa."

Tên thái giám kia cuối cùng cũng không thể nói ra lý do vì sao Tiêu Chương là một bạo chúa, bởi vì hắn vừa mở miệng đã ngất lịm đi.

"Nàng thấy chưa?" Tiêu Chương nhìn ta cười, nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào, "Trong mắt bọn họ, ta chính là một bạo chúa có thể dọa người ta đến ngất đi như vậy đấy."

Có thể trách ai đây?

Chẳng phải là trách chính hắn vừa rồi đã nói ra những lời quá tàn nhẫn hay sao.

Cuối cùng, Tiêu Chương cũng nói cho ta biết, vì sao mọi người đều coi hắn là một bạo chúa.

Chúng ta cùng nằm trên giường, hắn nhìn chằm chằm vào tấm màn trên đỉnh giường, giọng nói đều đều: "Năm ta mười sáu tuổi, ta đã dùng một thanh kiếm tẩm kịch độc đ.â.m vào thân thể của Cố tướng, người đã nuôi nấng ta."

"Khi ấy, bọn họ nói ta điên loạn, nói ta vong ân bội nghĩa, nói ta không xứng làm vua."



"Năm mười bảy tuổi, ta đã g.i.ế.c sạch những kẻ dấy binh tạo phản, rồi treo đầu thủ lĩnh của chúng lên tường thành phơi thây ba ngày ba đêm."

"Bọn họ lại nói ta bất nhân bất nghĩa, nói ta tàn bạo vô tình, trời cao ắt sẽ trừng phạt."

Khi hắn thốt ra những lời này, gương mặt không một chút biểu cảm.

Ánh nến ngoài kia sáng rực, nhưng chẳng có một tia sáng nào lọt vào mắt hắn.

Ta trở mình nằm nghiêng đối diện hắn: "Vậy tại sao Vương thượng lại g.i.ế.c Cố tướng?"

Dường như hắn không ngờ rằng ta lại hỏi như vậy, hàng mi dài khẽ rung động.

"Vương thượng ắt hẳn cũng có lý do của mình phải không?" Ta nằm sấp, ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta nghe nói Vương thượng chưa từng tàn sát bách tính vô tội."

Hắn chớp mắt, thở dài một tiếng: "Năm năm trước, nước Sở gặp phải trận lụt lớn trăm năm có một, dân chúng lầm than, c.h.ế.t không biết bao nhiêu mà kể. Hai năm trước lại xảy ra hạn hán chưa từng có, nhiều nơi mất mùa, bách tính c.h.ế.t đói vô số."

"Bọn họ đều nói, đó là bởi vì ta tàn bạo vô năng, trời cao giáng xuống tai ương."

Ta bĩu môi, người xưa quả là thích tin vào những điều mê tín hoang đường.

"Những chuyện này đều không liên quan gì đến chàng, thật đấy." Ta nhìn Tiêu Chương, hết sức nghiêm túc giải thích với hắn, "Đây đều là những hiện tượng tự nhiên, dù cho không phải chàng làm quân vương, chúng vẫn sẽ xảy ra, chẳng liên quan gì đến chàng cả."

Tiêu Chương nghiêng đầu nhìn ta, đưa tay kéo ta vào lòng. "Hạ Tri Ý, nàng quả thật là một lòng một dạ với ta."

Thôi vậy, hắn có bệnh, ta không thể chấp nhặt với hắn.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi