CỬU THIÊN KIẾM - SS HÀ THẦN

Bây giờ Cổ Viêm chỉ là một luồng tàn thức, kỳ thật không có tình cảm gì, cũng chỉ dựa theo tín niệm khi còn sống, làm một việc cuối cùng, để cho huyết mạch Man Thần tộc được truyền thừa tiếp.



Nhưng dù là như thế hắn cũng có loại kích động bị Chu Hằng chọc giận đến phát điên!



Tiểu tử này thật là coi bảo vật là cặn bã sao? Rõ ràng truyền thừa Tiên cấp ở ngay trước mắt, lại hỏi tới những thứ không hề quan trọng, không chút liên quan! Nên biết đây nhưng là tinh huyết, một khi luyện hóa, tinh huyết liền cùng thân thể dung hợp với nhau, tự động kế thừa Man Thần tộc đại đạo, hình thành bản năng!



Cũng giống như tinh huyết Phệ Kim tộc, Chu Hằng nếu là lúc trước lựa chọn kim loại hóa hoàn toàn, như vậy hắn hiện tại chính là một người kim loại, bị Phệ Kim tộc hoàn toàn đồng hóa.



Tinh huyết là kế thừa đạo pháp cao cấp nhất, đáng tiếc giá phải trả là cái chết của một người khác! Bình thường mà nói, không có tiên nhân nào nguyện ý làm chuyện như vậy. Cổ Viêm nếu không phải thân có thương không thể chữa, lại làm sao có thể đi bước cờ này chứ?



Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là tiểu tử này còn không biết tác dụng của tinh huyết, lúc này mới biểu hiện bình tĩnh như thế!



Lòng bình thường! Lòng bình thường!



Cổ Viêm dùng sức an ủi mình, khuôn mặt do thần thức hình thành vẫn hơi hơi co giật khóe miệng, nói: – Thế giới này chính là nội thế giới của bổn tọa!



– Hả! Chu Hằng lúc này mới thật sự là giật mình!



Nội thế giới không phải hư ảo sao? Nếu không, làm sao tưởng tượng trong cơ thể lại có không gian khổng lồ như vậy? Đây căn bản không hợp đạo lý!



Nhìn thấy bộ dạng giật mình của Chu Hằng, Cổ Viêm lại có một chút đắc ý, thầm nghĩ tiểu tử này này cũng có lúc bị khiếp sợ! Hắc, nhìn thấy tiểu tử này bộ dạng như thế, sao lại có loại cảm giác vui vẻ không tên chứ?



Ai bảo tiểu tử này ở trước mặt truyền thừa Tiên cấp biểu hiện quá bình tĩnh, khiến Cổ Viêm đều sắp hoài nghi mình lấy ra có phải là rác rưởi ở trong ngóc ngách nào hay không!



– Đạt tới cấp bậc tiên nhân, nội thế giới liền ở giữa thật và ảo. Tuy nhiên, đây cũng chỉ có sau khi thân tử mới có thể diễn hóa ra. Nếu là lúc ngươi sống liền muốn đem người khác thu vào nội thế giới, kết quả không phải đối phương chết chính là làm ngươi trướng vỡ! Cổ Viêm nghiêm túc nói.



– Đây là va chạm của hai thế giới, chỉ có một bên tử vong mới có thể ngừng!



Chu Hằng gật đầu, biểu tình nghiêm nghị. May nhờ Cổ Viêm nhắc nhở, nếu không sau khi hắn tiến vào tiên cảnh, đem các nàng, cha mẹ thu vào trong không gian đan điền không phải là hại chết người! Tuy nhiên, hắn xoay chuyển ý nghĩ lại nhẹ nhàng thở ra, loại thực nghiệm này tự nhiên phải tìm con lừa đen thử. Con lừa đê tiện này chết thì chết, cũng xem như là vì dân trừ hại nhỉ?



– Tiền bối, vậy trong này lại làm sao sinh ra nhiều yêu thú như vậy? Hắn hỏi.



Cổ Viêm có loại kích động muốn đâm đầu vào tường. Vấn đề của tiểu tử này sao nhiều như vậy? Cái này thật sự không có ý nghĩa. Ngươi cmn sẽ có một ngày tiến vào tiên cảnh, đến lúc đó không phải rõ ràng sao!



Ai bảo đây là người thừa kế hắn chọn trúng chứ?



Nhịn!



– Sau khi bổn tọa chết, thân thể và nội thế giới tác dụng lẫn nhau, đây kỳ thật là thân thể của bổn tọa. Cũng như ngọn núi này, kỳ thật chính là trái tim của bổn tọa!







Chu Hằng lại giật mình!



Từ tiến vào đến hiện tại, quãng đường hắn đi đủ để vòng quanh Huyền Càn Tinh mấy vòng! Không nói cái này, chỉ riêng thông đạo nối liền trời sao và đại lục màu máu này, khoảng cách đó tuyệt đối vượt qua đường kính của Huyền Càn Tinh!



Thân thể của Cổ Viêm này là như thế nào giấu ở bên trong Huyền Càn Tinh?



– Bổn tọa đã nói rồi, đây là tác dụng lẫn nhau giữa nội thế giới và thân thể. Ngươi liền đem nó tưởng tượng thành pháp khí không gian đi! Cổ Viêm lại nói.



Vừa nói như vậy, Chu Hằng cuối cùng hiểu được.



– Như vậy, bầu trời sao kia là bộ phận nào của tiền bối biến thành?



– … Thức hải của bổn tọa!



– Vậy đại lục màu máu thì sao?



– … Mạch máu của bổn tọa!



– Vậy còn thế giới màu xanh?



– … Móng tay của bổn tọa!



Cổ Viêm trợn mắt cứng lưỡi. Tiểu tử này sao bà tám như thế? Hắn có phải là tìm lầm truyền nhân rồi hay không? Nếu hắn còn có thân thể, lúc này tất nhiên sẽ có loại nhức trứng dái, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể kiên nhẫn giải đáp vấn đề.



So với những người khác, tiểu tử này thật sự quá ưu tú!



Ngộ tính siêu cường! Ý chí kiên nghị! Càng trọng yếu là thân thể man lực cường đại, cùng Man Thần tộc nhất mạch tương thừa! Nếu không phải không cảm ứng được trong cơ thể Chu Hằng có huyết mạch của Man Thần tộc, hắn đều hoài nghi Chu Hằng là đời sau thất lạc của bổn tộc!



Bị Chu Hằng quấn quít đến không có biện pháp, Cổ Viêm đành phải kiên nhẫn trả lời vấn đề. Chỉ là tiểu tử này quả thật còn không xong, hỏi đông hỏi tây không ngừng, khiến hắn đều muốn đầu óc choáng váng.



– Không tốt! Cũng không biết sau khi trả lời bao nhiêu vấn đề, Cổ Viêm biến sắc: – Luồng tàn thức này của bổn tọa cũng sắp tiêu hao!



– Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ không cô phụ nỗi khổ tâm của người! Chu Hằng gật đầu nói, hắn sẽ đem tinh huyết của Man Thần tộc tìm được một người thừa kế thích hợp, không đến mức khiến cho một huyết mạch cường đại thất truyền.



Nhưng nói đi lại phải nói lại, Cổ Viêm thân là người mạnh nhất Man Thần tộc cũng chỉ là Nhật Diệu nhị trọng thiên, có thể thấy được chủng tộc này ở Tiên giới cũng không phải cường đại cỡ nào.



– Tiểu tử, đừng nói nhảm, mau uống tinh huyết vào!



Cổ Viêm rống lớn, hắn cuối cùng không chịu nổi Chu Hằng lảm nhảm.



Ông! Ông! Ông!



Trên người hắn không ngừng lóe vằn sáng, run run muốn vỡ, thật sự đã đi tới bên bờ hủy diệt.



– Tiền bối, ngươi thật sự sẽ chết sao?



– … Cổ Viêm nếu là còn chưa chết phỏng chừng cũng sẽ bị Chu Hằng chọc giận đến lại chết một lần. Hắn không rõ, tính cách của tiểu tử này làm sao lại không thống khoái như thế, còn dông dài hơn cả nữ nhân!



– Hỏng! Biểu tình của hắn lại biến, trên người phát tán ra từng mảnh vỡ bóng sáng, lại là thân thể hắn đã bắt đầu phân giải. Mà toàn bộ không gian đều đang phát ra tiếng vang ầm ầm, mặt đất hiện ra vô số khe nứt, trên bầu trời có mảnh vỡ to lớn rơi xuống.



– Bổn tọa sắp hoàn toàn hóa đạo! Cổ Viêm vươn tay chộp hướng Chu Hằng: – Bổn tọa đã không kịp thủ hộ cho ngươi, luyện hóa tinh huyết! Bổn tọa hiện tại liền đưa ngươi ra ngoài, về sau ngươi hết thảy đều phải dựa vào chính mình!



Hắn thoắt cái chụp lấy bả vai Chu Hằng, dùng sức ném một cái, Chu Hằng lập tức liền trống rỗng biến mất.



– Ngày này, cuối cùng đã tới!



Cổ Viêm lộ ra một nụ cười giải thoát, hai mắt nhắm lại, thân thể đã biến mất hơn nửa lập tức hoàn toàn đánh tan. Bùm bùm bùm – toàn bộ không gian cũng trong nháy mắt sụp đổ, hoàn toàn không còn tồn tại.



Mọi người bên trong, như Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, con lừa đen… đều bị lực lượng không thể chống cự đánh bay ra ngoài, phân tán ở các góc thế gian.



Bùng!



Chu Hằng đâm đầu vào trong núi đá, nhưng với cường độ thân thể khủng bố của hắn, đá này chỉ có nước bị hắn nghiền thành mảnh vụn. Đợi sau khi thế đi dùng hết, hắn nhẹ nhàng đẩy, cả người đã từ sâu trong thân núi bắn ngược ra ngoài.



Đây là địa phương nào?



Hắn nhìn chung quanh, một vùng núi rừng yên tĩnh, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít dã thú, nhưng cũng không có dấu vết của loài người. Hắn nhìn thái dương trên trời, sau đó đi về hướng tây.



Rời khỏi vùng núi, sau khi đi chừng hơn ngàn dặm, hắn đi tới một thôn trang nhỏ. Nhưng nơi này không lâu trước cũng bị động đất ghé thăm, chỉ còn lại một đống đổ nát cùng với thi thể đang hư thối.



Chu Hằng thầm than trong lòng. Nhưng những thi thể này rõ ràng đều là Nhân tộc, cũng chính là nói hắn còn trong phạm vi của Thiên Long Đế triều.



Hắn triển khai thân pháp, sau khi lại đi gần nửa ngày mới tới một tòa thành có người sống. Tòa thành này rất may mắn, không bị thiên tai trực tiếp lan đến, nhưng trong thành nạn dân vô số, đều đang vì thức ăn, không gian sinh tồn có hạn mà tranh đấu.



Đã từng là cường giả võ đạo luân làm trộm vặt, cường đạo. Đã từng là danh môn thục nữ vì một cái bánh bao, một ly nước sạch mà kéo váy, nhếch mông, hai tay chống trên tường, bị dân buôn bán nhỏ lúc trước các nàng mắt không liếc nhiều một cái ở trong hẻm nhỏ hẻo lánh hưởng dụng thân thể non mềm tuyết trắng.



Đại tai như vậy nếu tiếp tục kéo dài, toàn bộ thế giới còn có thể có văn minh tồn tại, thậm chí còn tồn tại người sống sao?



Tinh Môn!



Chu Hằng lúc trước cùng Cổ Viêm cũng không phải nói nhảm, mà là có mục đích rõ ràng.



Tiên giới và Phàm giới cũng không phải ở trình tự tương đồng, mà là bị một vách giới ngăn cách. Bất kể là từ Tiên giới đến Phàm giới hay là từ Phàm giới đến Tiên giới đều khó khăn vô cùng.



Nhưng năm đó có tiên nhân vô cùng cường đại ở trong hai giới thành lập Giới Môn, sau khi khởi động liền có thể mặc cho tiên nhân, phàm nhân xuyên qua lui tới. Đương nhiên, giá phải trả là tiêu hao số lượng tiên thạch đáng sợ.



Tiên thạch chính là linh thạch của Tiên giới, chỉ là linh khí ẩn chứa trong đó càng thêm nồng đậm. Lúc trước Tiên giới đại lục đâm xuống, liền có một võ giả Linh Hải Cảnh nhặt được một khối tiên thạch, kết quả hút một hơi liền làm chính mình sống sờ sờ bị trướng chết, cũng xem như là xui xẻo vô cùng.



Trừ Giới Môn ra, còn có một loại pháp trận truyền tống, xưng là Tinh Môn.



Tinh Môn là dựng ở Phàm giới, có thể khiến cho địa vực cách nhau vô hạn tinh không qua lại lẫn nhau. Huyền Càn Tinh nhất định có Tinh Môn như vậy, chỉ cần mở ra là có thể đi tới một tinh cầu khác.



Đây là điều Chu Hằng hiện tại muốn làm!



Hắn muốn đem người thân, bằng hữu đều đưa đến trên một tinh cầu an toàn, nếu như còn có năng lực, hắn càng muốn đem người của toàn bộ Huyền Càn Tinh đưa qua.



Tuy nhiên, chỉ có cường giả Hóa Thần Cảnh mới có thể khởi động Tinh Môn, hơn nữa còn cần cung cấp linh thạch thượng phẩm lượng siêu lớn.



Bởi vậy hắn tìm được Tinh Môn thất lạc không tính, còn phải đột phá Hóa Thần Cảnh, càng phải tìm được vô số linh thạch thượng phẩm. Đây tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều.



Nghĩ đến đây, Chu Hằng đột nhiên cảm thấy một cơn mỏi mệt nói không nên lời. Hắn tìm gian khách sạn ở lại, thuận tiện hỏi xem vị trí hiện tại của mình. Nơi này không phải Hàn Thương Quốc nhưng vẫn còn trong quản hạt của Lãng Nguyệt Quốc.



Bây giờ còn có thể ở khách sạn chỉ có võ giả. Thời loạn thế, vàng bạc đã vô tác dụng, bây giờ có thể đủ làm hóa tệ cũng chỉ có linh thạch, thức ăn, dược liệu. Người nhỏ yếu cho dù nắm giữ tài phú như vậy, cũng sẽ chỉ mang đến họa sát thân cho mình.



Ở trong này một đêm không ngờ cần hai khối linh thạch hạ phẩm, đương nhiên còn bao gồm ba bữa cơm cung cấp miễn phí.



Chu Hằng ngồi ở trong phòng, với thần thức của hắn tự nhiên có thể bao phủ toàn bộ khách sạn, nghe thấy tiếng vang nhỏ bé.



Trong khách sạn này tính cả hắn cũng chỉ có bốn người khác, đều là nam. Trong đó có hai người đang ngủ khò khò, mà một nam nhân cuối cùng đang cưỡi trên người một nữ nhân tung hoành. Hai người làm đến khí thế ngất trời, từng tiếng rên của nữ nhân kia đối với Chu Hằng mà nói quả thật chính là vang dội như sét đánh.



Hắn đóng thính lực, dù sao nơi thần ý qua, không có gì không tra được. Lại lùi một bước mà nói, trong thành thị nho nhỏ này lại có người nào có thể uy hiếp đến hắn?



Cốc Cốc Cốc cửa phòng đột nhiên gõ vang, chỉ nghe một thanh âm nữ nhân vô cùng kiều mỵ nói: – Công tử. Đêm dài dằng dặc, để nô gia tới ấm giường cho người, thế nào?







Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi