CỬU TINH BÁ THỂ QUYẾT



Ngoài hoàng thành, trước đài quyết chiến đã tụ tập không ít người, trừ những người thường xem trò vui không phận sự ra, thì đa số là giới quyền quý của kinh thành.

Ngày hôm nay là ngày Long Trần và Lý Hạo quyết chiến sinh tử, tuy bình thường ở đây quyết đấu không ngừng, thế nhưng quyết chiến sinh tử lại không nhiều.

Huống chi là hai thế tử quyết đấu sinh tử, dù tu vi cả hai không ra sao, thế nhưng vẫn hấp dẫn vô số người đến đây quan sát.

Mà ở trong sòng bạc nổi danh nhất đế đô... U Lam Đỗ Phường, thì mở ra ván bài cho phép tất cả dân cờ bạc lựa chọn:

Lý Hạo thắng, 1 bồi 0.5 (*ví dụ cược 10 đồng, khi thắng chỉ được nhận 5 đồng).

Long Trần thắng, 1 bồi 10.

Bởi vì quyết chiến sinh tử, sẽ không xuất hiện vấn đề làm trò, đặc biệt là hai thế tử thân phận cao quý, dùng tiền đánh cược sinh tử của hai thế tử, là sự tình cực kỳ kích thích.


Trong lúc nhất thời, cho dù người không thích cờ bạc cũng dồn dập đặt cược, chỉ có điều trên căn bản đều là mua Lý Hạo thắng.

Tuy lần trước Long Trần đã đánh bại Lý Hạo, thế nhưng lúc ấy Lý Hạo hoàn toàn không có phòng bị, bị Long Trần chui chỗ trống, kỳ tích sẽ không liên tục xuất hiện hai lần.

Bất quá cũng có một phần nhỏ người thích chơi mạo hiểm, bí quá hóa liều, muốn lấy nhỏ thắng lớn mua Long Trần thắng, bất quá số người này cực kỳ ít ỏi.

Ở địa phương tập trung, cách võ đài không xa, người mua Lý Hạo thắng muốn chật ních, thế nhưng địa phương mua Long Trần thắng lại có thể giăng lưới bắt chim.

- Ta ra ba mươi vạn kim tệ, mua Long Trần thắng.

Bỗng nhiên một nam tử cao to xuất hiện ở trước mặt người phụ trách đăng ký, ném qua một tấm tinh thẻ.

- Cái gì?

Người kia giật nảy mình, cả một buổi sáng, hắn tổng cộng mới thu được hơn một vạn kim tệ, suýt chút nữa nghĩ mình nghe lầm.

Nam tử thân hình cao lớn kia không phải người khác, chính là Thạch Phong, hắn được Long Trần nhờ vả, đặt hết thảy kim tệ ở trên người mình.

Long Trần đoán được mình và Lý Hạo quyết chiến sinh tử, bởi vì thân phận đặc thù, lấy thực lực của U Lam Đỗ Phường, nhất định sẽ mở ra bàn cược.

Loại quyết chiến sinh tử này, coi như U Lam Đỗ Phường biết rõ thua tiền cũng sẽ làm, nếu không sẽ mất hết danh khí.

U Lam Đỗ Phường giàu nứt đố đổ vách, dù thâm hụt tiền cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông, cho nên Long Trần làm sao có thể bỏ qua.

Vốn định đánh cược với Lý Hạo, đổi thành mua mình thắng ở bên ngoài, một cái là một bồi một, một cái là một bồi mười, Long Trần không ngốc, biết phải làm như thế nào mới được lợi nhiều nhất.


Ngày hôm qua có đám người Vu bàn tử giúp đỡ, gom được hai mươi mấy vạn kim tệ, sau đó giao hết cho Thạch Phong, Thạch Phong thấy Long Trần chắc chắn như vậy, cũng cắn răng đập nồi bán sắt, gom góp đủ ba mươi vạn kim tệ.

Gia tộc của Thạch Phong cũng không giàu có, bởi vì người nhà họ Thạch tính tình chính trực, tính khí nóng nảy, không giỏi kinh doanh, kỳ thực còn không bằng đám người Vu bàn tử.

Vì gom tiền, hắn đi cầm vũ khí khôi giáp của mình, tập hợp được số tiền này, chính là vì mạo hiểm với Long Trần.

Sau khi cầm biên lai, trái tim của Thạch Phong không khỏi đập thình thịch, huynh đệ, ngươi phải hăng hái một chút, tất cả gia sản, còn có tiền cưới lão bà của ta, đều lấy ra chơi theo ngươi rồi.

Sắp đến buổi trưa, Lý Hạo đi tới, nhẹ nhàng nhảy lên võ đài, lập tức gây nên mọi người khen hay.

Bất quá những âm thanh này không phải khen hắn biểu diễn đẹp mắt gì, mà bởi vì quyết chiến sắp mở màn, trò hay rốt cục bắt đầu rồi.

Ngày hôm nay Lý Hạo mặc võ phục, cả người gọn gàng nhanh nhẹn, trên mặt có chút ngạo ý:

- Long Trần, ngươi cho ta khuất nhục, ta sẽ trả lại ngươi gấp mười lần.

Bất quá sau khi Lý Hạo lên đài, đợi nửa ngày cũng không thấy Long Trần xuất hiện, mọi người không khỏi hoài nghi, sẽ không phải tên kia không dám tới chứ?

Mọi người đang buồn bực, lão giả trông coi võ đài lạnh lùng nói:

- Các ngươi ước định quyết đấu là buổi trưa ba khắc, ngươi đến sớm nửa canh giờ, ngươi có thể lựa chọn chờ ở trên đài, hoặc lui xuống chờ đợi.

Mọi người nghe vậy không khỏi bật cười, Lý Hạo ở trên võ đài vốn rất hăng hái, không khỏi há hốc mồm: Giời ạ, sao lại quên mất chuyện này chứ.

- Không sao, ta ở trên đài chờ hắn, dù sao hắn cũng là người sắp chết, thời gian của hắn quý giá hơn ta nhiều.


Lý Hạo cười nhạt, khoanh chân ngồi ở trên võ đài, rất có phong phạm cao thủ, bất quá phong phạm cao thủ chỉ duy trì một lúc, thì cảm thấy có chút không đúng.

Bởi vì là buổi trưa, ánh nắng rất gắt, mà võ đài thì dùng nham thạch màu đen lát thành, phía trên nóng bỏng, cơ bản là có thể chiên trứng gà.

Thế nhưng Lý Hạo đã ngồi xuống, thì không tiện đứng lên, vì duy trì phong phạm cao thủ, thời khắc này hắn là khóc không ra nước mắt.

Có vài người tinh mắt đã phát hiện, dưới mông Lý Hạo bốc lên hơi nước, trong lúc nhất thời sắc mặt đều cực kỳ quái dị.

- Người này thật ngớ ngẩn, đến chết vẫn sĩ diện, còn chưa khai chiến, cái mông cũng đã chín rồi.

Tiếng cười duyên từ trong miệng một nữ tử truyền ra, ở phía xa, hai nữ tử che mặt nhàn nhạt nhìn võ đài.

- Nói trắng ra là dối trá.

Một nữ tử khác lắc đầu nói.

- Mộng Kỳ tỷ tỷ, chúng ta đã tới nơi này mấy ngày, lúc nào tỷ định từ hôn với hắn hả.

Nữ tử kia hỏi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi