CỬU TINH BÁ THỂ QUYẾT



Khi Long Trần đang trầm tư xem làm thế nào để có thể lôi ra tên chủ mưu phía sau màn, đột nhiên một tấm lưới khổng lồ từ trên trời phủ xuống, Long Trần còn chưa kịp phản ứng đã bị quấn lại.

Lưới đó được thiết kế vô cùng tinh xảo, vừa phủ lên Long Trần liền lập tức thắt lại, trói chặt lấy hắn.

Long Trần vừa muốn dùng sức giãy ra, đột nhiên cả người nhẹ bẫng, người đã bay lên trời, hắn lúc này mới hoảng sợ phát hiện phía trên đỉnh đầu hắn có một con diều hâu cực lớn.

Diều hâu không phải ma thú, mà là dã thú, nhưng vì hình thể cực lớn, tính tình lại ngoan ngoãn, được không ít cường giả dùng dùng làm tọa kỵ.

Hiển nhiên con diều hâu này là một tọa kỵ, có điều Long Trần hối hận thì đã muộn rồi, mình vì lơ là, không ngờ lại trúng chiêu.

Hiện giờ diều hâu đó đã bay lên trên cao trăm trượng, nhìn mặt đất phía dưới, Long Trần sợ tới mức mặt tái đi, ngay cả động cũng không dám động.

Chỉ mong chất lượng của tấm lưới này nhất định phải tốt, vạn nhất mà rách ra, Long Trần cho dù có mười cái mạng, từ trên cao như vậy ngã xuống thì kiểu gì cũng chết hết.


Cho dù Long Trần có năng lực rất lớn, ngã xuống thì cũng vẫn nát bét, hơn nữa diện tích nhất định là còn lớn hơn Chu Diệu Dương ngã lúc trước.

- Hừ, nô tài lớn mật, không ngờ dám khi dễ đệ đệ của ta.

Đúng lúc này một tiếng quát trong trẻo từ trên lưng diều hâu truyền đến, thanh âm vô cùng dễ nghe, có điều bên trong ẩn chứa lửa giận, khiến trong lòng Long Trần thầm hô không ổn.

Long Trần nắm chặt tấm lưới, nhưng có thế nào cũng không nhìn thấy người trên lưng diều hâu, dứt khoát không nói tiếng nào, bởi vì hắn sợ chọc giận nữ tử đó, vạn nhất nàng ta mà buông ra thì mình cũng xong đời.

Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, lão tử không chấp nhặt với ngươi, Long Trần ngậm miệng không nói câu nào, khiến người ta cảm thấy hắn giống như là sợ rồi.

Mà nữ tử trên lưng diều hâu thấy Long Trần không nói gì, cũng im lặng, đột nhiên nhìn thấy một ngọn núi lớn, trực tiếp giục tọa kỵ bay tới.

Núi lớn đó không phải nơi nào xa lạ, chính là Lạc Hà Sơn mà Long Trần đã từng tới, có điều lại hoàn toàn khác với lúc trước khi Mộng Kỳ dẫn hắn tới.

Lần trước là ngồi trên lưng chim ưng, lần này là bị xách theo, hơn nữa khi hạ xuống cũng khác, lần trước là vững vàng hạ xuống.

Đãi ngộ lần này thì không tốt như vậy, khi còn cách mặt đất hơn chục trượng, Long Trần đã bị thả rơi tự do.

Bùm!

Một tiếng rầm vang lên, mặc dù có đã có chuẩn bị, vận khí hộ thể, nhưng từ trên cao như vậy bị ném xuống, vẫn ngã tới choáng váng, mắt nổ đom đóm.

- Hừ, nô tài lớn mật, hôm nay nếu không cho ngươi một bài học, ngươi lại không biết phải tôn kính chủ tử như thế nào.

Nghe thấy thanh âm đó truyền đến, hai mắt Long Trần bốc lên hỏa diễm, hiện giờ đã xuống mặt đất rồi, nếu không đánh vỡ mũi ngươi, ngươi sẽ không biết phải tôn kính Long gia ngươi thế nào.

Hai mắt Long Trần giống như hai đạo hỏa diễm bốc cháy, đột nhiên quay người lại, có điều vừa quay lại, lửa giận hừng hực trong mắt đã lập tức bị dập tắt một nửa.

Tuy biết đối phương là một nữ tử, nhưng ra nhìn thấy nữ tử đó, Long Trần không khỏi có chút ngẩn người.


Nữ tử đó nhìn qua thì khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người thon dài, ngực cao, mông nở, eo nhỏ, mặc áo dài màu trắng, hông thắt đai ngọc, càng làm tôn lên bộ ngực đẫy đà đó.

Khiến cho Long Trần giật mình là, nữ tử đó mày như liễu, mắt như hoa đào, mũi quỳnh cao cao, trên đôi môi xinh xắn mang theo một tia tức giận, lại càng tạo cho người ta một loại mỹ cảm khác lạ.

- Nô tài lớn mật, ngươi nhìn đi đâu đó.

Nữ tử đó thấy Long Trần nhìn mình không chớp mắt thì không khỏi cả giận nói.

Lửa giận vốn đã biến mất lại bị một câu nô tài của nàng ta châm lên, Long Trần cười lạnh nói:

- Cô bé, ngươi có phải uống nhầm thuốc không, hay là uống nhiều thuốc quá, toàn là ăn nói khùng điên, ngươi bắt ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi nhìn trúng bản công tử, thèm khát sắc đẹp của bản công tử, muốn có ý đồ xấu với ta à?

Long Trần nói tới về sau, vẻ mặt trở nên kinh hãi và thương xót, chọc cho mặt thiếu nữ kia đỏ bừng.

- Tên vô sỉ ngươi, ngươi bắt nạt đệ đệ của ta, hôm nay ta là tới trút giận cho đệ đệ, loại người như ngươi, bản tiểu thư cho dù mắt mù cũng không nhìn trúng ngươi đâu.

Nữ tử đó nổi giận nói.

- Đệ đệ của ngươi?

Long Trần có chút nghi hoặc.

- Hừ, đệ đệ của ta chính là Thất hoàng tử Sở Phong, ngươi hôm nay không ngờ khiến hắn mất mặt, ta là tới báo thù cho hắn.

Nữ tử đó không phải ai khác, chính là thân tỷ tỷ của Sở Phong - Sở Dao, là Tam công chúa của đế quốc, Phượng Minh hoàng đế có bảy nam ba nữ, mà Sở Dao và Sở Phong đều là nhỏ nhất.

Hôm nay Sở Dao bỗng nhiên thấy Sở Phong mất hồn mất vía trở về, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi nguyên do, nhưng Sở Phong thật sự là sợ quá, không chịu nói gì.

Sở Dao thông qua cách khác, biết được Sở Phong bị thế tử của Man Hoang Hậu hẹn ra ngoài, rất nhanh nàng ta liền biết chân tướng sự việc.


Biết được đệ đệ bị dọa dẫm, Sở Dao tức lắm, muốn đi tìm Long Trần, nhưng nàng ta dù sao cũng là công chúa, làm việc không được quá ngênh ngang, thế là liền âm thầm chờ trên đường Long Trần về nhà.

Kết quả Long Trần đang nghĩ vẩn vơ, càng không ngờ có người ở trong đế đô lại ngang nhiên đánh lén hắn, thế là liền hi lý hồ đồ mà trúng chiêu.

- Hình như ta không làm gì đệ đệ ngươi mà!

Long Trần nhíu mày nói.

- Nô tài lớn mật, ngươi dọa đệ đệ ta như vậy, chính là tử tội, chẳng lẽ ngươi không hiểu tôn ti trên dưới à?

Sở Dao lạnh lùng nói.

Cứ nói một câu là lại chửi nô tài, Long Trần bị mắng cho nổi giận, liền mắng to:

- Nữ nhân ngu ngốc, đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân thì ta cũng không dám thu thập ngươi, đừng có ép Long gia, Long gia mà tức giận thì ngay cả bản thân cũng đánh đó.

- Ngươi... Ngươi... Tên hỗn đản ngươi.

Trong đời Sở Dao, giống như chưa từng có ai mắng nàng ta như vậy, hiện giờ bị Long Trần mắng, tức tới mặt tái đi.

Tay ngọc vươn ra, một chưởng đánh tới Long Trần, khiến Long Trần không ngờ là, Sở Dao này lại là một cường giả Tụ Khí cửu trọng thiên.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi