CỬU TINH THIÊN THẦN QUYẾT

Lúc Hắc Uyên tự bạo kia bộ dạng vô cùng điên cuồng, làm Diệp Thần siết chặc quả đấm, Hắc Uyên cũng không phải là tự nguyện trở thành tay sai của Chấp Pháp Điện, mà là bị Chấp Pháp Điện khống chế, cuối cùng chết oan chết uổng, ba lão cẩu Chấp Pháp Điện kia trên người đến tột cùng đeo bao nhiêu mạng người!

Hai cái phân thân ở trong biệt viện của Bệ Linh tu luyện, Diệp Thần đột nhiên cảm giác được ngoài sân có một thân ảnh chợt lóe lên, nhướng mày, một phân thân bay lên trời, hướng thân ảnh kia truy tung tới.

Diệp Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua, ở trong nhà Bệ Linh cùng Bệ Âm cũng không có phát hiện, các nàng đều có hồn niệm truy tung, nếu có người đến gần, hẳn là sẽ có phát hiện mới đúng, nhưng hiện tại các nàng không có động tĩnh gì, chỉ có mình phát hiện! Sợ rằng người này là cố ý lừa gạt Bệ Linh cùng Bệ Âm, muốn dẫn mình đi ra ngoài!

Trong lòng Diệp Thần nhiều vài phần cẩn thận, cũng may tới chẳng qua là một phân thân, mình còn có lưu hậu thủ.

Bản thân ta muốn nhìn, ngươi đến tột cùng là thần thánh phương nào!

Thần hồn Diệp Thần truy tung thân ảnh kia một đường lao đi, thân ảnh kia tốc độ cực nhanh, phiêu hốt bất định, ngay cả thần hồn cũng không cách nào tập trung.

Mãi cho đến sau núi rừng cực kỳ che giấu trong Thần Lôi Chi Thành, thân ảnh kia mới ngừng lại, xoay người hướng Diệp Thần xem đi qua, trên mặt cười nhẹ nhàng, có một loại yêu mị nói không nên lời, sau lưng chín cái đuôi màu đỏ chậm rãi đong đưa, đúng là Cửu Vĩ Yêu Hồ Lương Yên Nhi!

Diệp Thần thả người bay thấp, nhìn thẳng Lương Yên Nhi.

- Đêm hôm khuya khoắt, Thần Dạ đệ đệ một mực truy ở đằng sau tỷ tỷ, sẽ không phải là muốn tỷ tỷ ý đồ bất chính a?

Lương Yên Nhi nhẹ nhàng xoắn lấy ngón tay ngọc mảnh khảnh của mình, vẻ mặt xấu hổ mang e sợ nhìn xem Diệp Thần, cái lụa mỏng kia thỉnh thoảng thoáng hiện dưới ánh sáng, da thịt tinh tế tỉ mỉ cùng hai vú cao ngất như ẩn như hiện, có một loại mị hoặc nói không nên lời.

Vẻ mặt Diệp Thần khó chịu nói:

- Yên nãi nãi, lão nhân gia ngài trí nhớ tựa hồ không được tốt, chúng ta là kém vài bối phận đây này, ta như thế nào không biết xấu hổ gọi ngài tỷ tỷ? Hơn nữa, không phải Yên nãi nãi chính mình đem ta dẫn đến nơi đây sao? Tội gì giả ra bộ dạng thẹn thùng này, nếu để cho người khác biết rõ lão nhân gia ngài rõ ràng cũng sẽ biết xấu hổ, cái kia mọi người đã có thể bề bộn rồi.

- Bề bộn cái gì?

Tuy Lương Yên Nhi rất bất mãn Diệp Thần nói nàng già, nhưng vẫn vô ý thức hỏi thăm.

- Nôn mửa.

Diệp Thần giang tay ra, vẻ mặt bình tĩnh nói, Lương Yên Nhi này tuyệt đối là lòng mang làm loạn, Diệp Thần tổn hại nàng cũng không hề áp lực.

- Ngươi...

Trên mặt Lương Yên Nhi hiện lên thần sắc giận dỗi, nhìn xem Diệp Thần trong mắt hiện lên một đạo sát cơ, bất quá gần kề chỉ là một thoáng rồi biến mất, trên mặt lại khôi phục bộ dạng cười dịu dàng.

- Ôi…

Lương Yên Nhi làm nũng yêu kiều một tiếng, chuẩn bị tư thế dung nhan nói:

- Tiểu đệ đệ thực không biết nói chuyện, đừng nghe Bệ Linh ở đằng kia nói hưu nói vượn, chẳng lẽ ngươi không biết là, Yên tỷ tỷ so với Bệ Linh phải đẹp nhiều hơn sao?

Lương Yên Nhi nói xong, hấp dẫn đem lụa mỏng trước ngực lôi kéo xuống, lộ ra khe rãnh thật sâu kia, hai chân thon dài càng cực kỳ hấp dẫn khép lại thoáng một phát.

- Không biết.

Diệp Thần gương mặt lạnh lùng, không chút lưu tình nào đả kích nói:

- Yên nãi nãi, xin nhờ đừng ở chỗ này ngược đãi khẩu vị người rồi, có ý đồ gì nói thẳng ra.

Diệp Thần bị Lương Yên Nhi ỏn ẻn kinh ra, cả người nổi da gà, thật sự không muốn cùng nàng tiếp tục nói nhảm đi xuống.

Diệp Thần cảm giác được, Lương Yên Nhi ở lúc nói chuyện, thỉnh thoảng lại dùng một tí lực lượng ảo thuật, bất quá Diệp Thần căn bản không có bị ảo thuật của nàng ảnh hưởng. Hắn cái phân thân này không có mang Mê Huyễn Bảo Châu tới, chỉ đeo một cái Thanh Thần Giới Chỉ, bất quá một quả Thanh Thần Giới Chỉ đã đủ để cho bất luận Huyễn Thuật Sư gì đau đầu rồi.

- Đã như vầy, ta cứ việc nói thẳng rồi. Thần Dạ, ta biết rõ trong tay ngươi có Mê Huyễn Bảo Châu, cái Mê Huyễn Bảo Châu kia chính là chí bảo Yêu Hồ nhất tộc ta rơi mất. Chỉ cần ngươi nguyện ý đem Mê Huyễn Bảo Châu kia cho ta, người ta... người ta tùy ngươi thế nào cũng có thể...

Lương Yên Nhi điềm đạm đáng yêu khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, hình như thẹn thùng vô hạn, hai con ngươi phát ra một hồi Thủy Quang, hai tay ở trước ngực kẹp thoáng một phát, khiến cho hai vú cao ngất thiếu chút nữa nhảy ra, tư thái cực kỳ mê người, bất kỳ một nam nhân nào thấy chỉ sợ sớm đã không quan tâm nhào tới.

Chỉ tiếc, Diệp Thần không nhúc nhích chút nào, trong nội tâm giật mình, nguyên lai mục đích của Lương Yên Nhi là Mê Huyễn Bảo Châu. Mê Huyễn Bảo Châu rõ ràng là Ly Miêu nhất tộc chí bảo, Lương Yên Nhi này thật đúng là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, muốn mình đem Mê Huyễn Bảo Châu cho nàng, không nói không có cửa đâu, cửa sổ cũng sẽ không có một cái.

- Không có ý tứ, cho dù ngươi đem quần áo cỡi hết, ta cũng sẽ không đem Mê Huyễn Bảo Châu đưa cho ngươi.

Diệp Thần hai tay ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn xem Lương Yên Nhi, xem nàng còn có thể đùa nghịch chiêu gì.

Khuôn mặt mê hoặc lòng người của Lương Yên Nhi cứng ngắc lại thoáng một phát, rốt cuộc cười không nổi rồi, cái này còn là lần đầu tiên, sắc đẹp của nàng mọi việc đều thuận lợi rõ ràng khởi không đến chút tác dụng nào, làm cho nàng quả thực hoài nghi Thần Dạ này đến cùng có phải là nam nhân hay không! Nàng cảm giác được Diệp Thần cũng không có đem Mê Huyễn Bảo Châu mang theo trên người, nếu không nàng đã sớm động thủ đoạt.

Thần sắc trên mặt Lương Yên Nhi thay đổi mấy lần, rốt cục không hề giả bộ, cắn răng nói:

- Ta có thể dùng ba kiện chí bảo cùng ngươi trao đổi!

Nàng tay phải khẽ động, trong tay lăng không hiện ra ba kiện chí bảo, một thanh kiếm, một vòng cổ, một hạt châu, tất cả đều rực rỡ tươi đẹp chói mắt, rõ ràng đều là chí bảo, nàng yên lặng nhìn xem Diệp Thần, trong mắt có mấy phần phòng bị.

Không biết Lương Yên Nhi là từ đâu đạt được ba kiện chí bảo này, bất quá nghĩ nghĩ, nữ nhân này đã sống mấy ngàn tuổi, có chút trân tàng ngược lại là chẳng có gì lạ.

- Cho dù ngươi xuất ra mười kiện chí bảo đến, ta cũng không có khả năng trao đổi với ngươi, ngươi vẫn là chết phần tâm này a.

Diệp Thần liếc nhìn ba kiện chí bảo kia liền thu hồi ánh mắt, nhếch miệng khinh thường nói.

- Ngươi xác định?

Lương Yên Nhi có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thần, Mê Huyễn Bảo Châu đối với nhân loại mà nói cũng không có tác dụng quá lớn, mình đã dùng vốn gốc, không nghĩ tới người này rõ ràng còn không chịu cùng nàng trao đổi, thật sự là dầu muối không tiến!

- Yên nãi nãi, lỗ tai của lão nhân gia ngài tựa hồ không được tốt a, còn muốn ta lập lại lần nữa không?

- ...

Ánh mắt Lương Yên Nhi nhìn về phía Diệp Thần đã lộ ra sát cơ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi