CỨU VỚT BẠCH NGUYỆT QUANG



Thu Minh Đan Đường bị trưng dụng, Yến Trục Quang nhờ Vân Mật Tuyết đưa Tô Kiền Nhi về đan đường nghỉ ngơi trước, còn bản thân thì chậm rì rì mang theo đám người Thu Kiều đi dạo một vòng Đan Dã Thành.

Không thể để thanh danh của Đại sư tỷ có vết nhơ, cho dù chuyện này là lỗi của đám người Thu Kiều, nhưng loại thủ đoạn ăn miếng trả miếng này nàng làm được, Đại sư tỷ thì lại không thể.

Nếu bị người khác nhận ra Đại sư tỷ, rồi lan truyền việc này đi thì thật sự không tốt.

Vân Mật Tuyết không biết Yến Trục Quang suy xét từ phương diện này, chỉ tưởng rằng nàng đang lo lắng cho Tô Kiền Nhi, không nghĩ nhiều liền mang theo Tô Kiền Nhi rời đi trước.

Bất quá, linh thức của nàng từ đầu đến cuối đều bao phủ xung quanh đám người Thu Kiều, thậm chí hình thành một cổ uy áp mạnh mẽ, đề phòng bọn họ đột nhiên bạo động, gây bất lợi cho Yến Trục Quang.

Linh thức như núi lớn của Vân Mật Tuyết đè lên trên đám người Thu Kiều, bọn họ quả nhiên không dám hành động bừa bãi, vì mạng nhỏ, cho dù bị người trong Đan Dã Thành chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Thu Minh Đan Đường ở trong Đan Dã Thành cũng xem như có chút danh tiếng, Thu Kiều làm thiếu chủ đan đường, người quen biết hắn cũng không ít, nguyên một cái đan đường của hắn đều bị diệt tận gốc, cả đám bị người dùng dây cỏ thông thường, chẳng hề có chút thần thông nào mà lôi đi như thế, sao không khiến người ta tò mò cho được?
Không bao lâu, chuyện này liền truyền khắp toàn bộ Đan Dã Thành, một số chưởng quầy và tạp vụ đang buôn bán trong cửa hàng của mình cũng chạy ra ngoài, đến xem chuyện mất mặt của Thu Minh Đan Đường.

Mỗi người đều có một tâm hồn nhiều chuyện, cho dù là người tu chân cũng không ngoại lệ.

Cũng không biết đám người Thu Minh Đan Đường này đã làm chuyện gì, thế nhưng lại bị một tiểu cô nương Trúc Cơ sơ kỳ nắm dây cỏ lôi đi, còn không dám phản kháng?
Yến Trục Quang ngũ quan diễm lệ, tươi đẹp rạng ngời, những người vây xem kia nhìn thấy bộ dạng này của nàng, lập tức không tránh khỏi hướng về phía chuyện tình cảm mà suy đoán.

Tỷ như, để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân mà cam nguyện bị nàng lôi đầu đi dạo phố gì đó.

Bất quá, người của Thu Minh Đan Đường này không khỏi cũng quá “Tình Thánh*” đi, làm như vậy cũng không tức giận sao?
(*Tình Thánh: nghĩa tương đương với việc xem tình yêu là trên hết, vì yêu cứ đâm đầu, dù có bị chà đạp, nhục nhã, đối xử tệ vẫn bỏ qua vì tình yêu - nghĩa tiêu cực)
Có người suy đoán, đương nhiên cũng có người cả gan trực tiếp dò hỏi, có một người từng cùng Thu Minh Đan Đường nảy sinh hiềm khích đột nhiên cản lại hàng người đang dạo phố: “Vị cô nương này, những người của Thu Minh Đan Đường kia phạm phải tội gì mà ngươi lôi kéo bọn họ như vậy...”
“Ngươi quen biết bọn họ?” Vị cô nương xinh đẹp kia đáp lại.


“Cũng coi như… quen biết.”
“Vậy ngươi có biết hắn có một vị hôn thê hay không?”
Nhắc tới vị hôn thê, tâm tình của những người vây xem càng cổ quái.

Người chặn đường kia nói: “Đương nhiên là biết, Tô Kiền Nhi cô nương, biểu tiểu thư của chi nhánh thuộc đan đạo thế gia Kiều gia, cháu ngoại của Kiều Chấn Bang, gia chủ chi nhánh của các đại đan đường trực thuộc Kiều gia.”
Đan đạo Kiều gia là đại gia tộc ở tu chân giới, nắm giữ một phần tài nguyên đan dược tu chân giới, cho dù chỉ là một chi nhánh cũng có thế lực cực kỳ lợi hại.

Tuy Đan Dã Thành nằm dưới sự quản lý của Thiên Ngự Thành, nhưng khống chế các đan đường trong Đan Dã Thành, thực ra lại là chi nhánh của Kiều gia, cũng chính là phe phái của vị Kiều Chấn Bang kia.

Lúc trước Thu Kiều có thể cùng Tô Kiền Nhi định ra hôn ước, không biết có bao nhiêu người âm thầm hâm mộ ghen ghét.

Tô Kiền Nhi tiểu thư tuy rằng vốn sinh ra đã yếu ớt, thân thể không tốt, nhưng chỉ cần cưới nàng, thì chính là lọt vào mắt của Kiều gia, tài nguyên sau này đương nhiên là dùng không hết, sao có thể không khiến người ta thấy mà thèm?
Dù vị tiểu thư này vô pháp tu hành, không thể cùng đi lên con đường thành tiên, thậm chí có khả năng hồng nhan bạc mệnh, nhưng người độc thân ở tu chân giới nhiều lắm, cho dù bởi vì Kiều gia mà không thể tái hôn, nhưng được hưởng nhiều lợi ích cũng đâu có chịu thiệt nha?
Đáng tiếc bị tên tiểu bạch kiểm Thu Kiều kia cướp mất, hắn cũng nhờ vào vô số tài nguyên của Kiều gia, không chút nào cố sức từ một tên Luyện Khí kỳ tép riu đạt tới Trúc Cơ kỳ.

Hiện tại tên Thu Kiều này thế nhưng lại bị một cô nương xinh đẹp lôi đi dạo phố, đối phương còn nhắc tới tiểu thư Tô Kiền Nhi, có phải là bọn họ có cơ hội phá hư hôn sự này hay không?!
Nghe người nọ nói xong, cô nương xinh đẹp kia đáp: “Các ngươi biết thì tốt rồi, tên họ Thu này ngầm hãm hại Tô cô nương, bị ta bắt tại trận, Tô cô nương bị thương đang được đưa đi chăm sóc, ai trong số các ngươi đi báo tin cho người nhà của Tô cô nương, ta sẽ hậu tạ.”
Hắc, bọn họ cho rằng tên Thu Kiều này "ăn vụng", không nghĩ tới vậy mà đã xem nhẹ hắn rồi, hắn đây là ăn gan hùm mật gấu, ngay cả Tô cô nương mà cũng dám hại a!
“Dám thương tổn Tô cô nương, thật sự là to gan lớn mật, không cần bất cứ tạ lễ gì của cô nương, chúng ta sẽ bẩm báo việc này cho Kiều gia!”
“Đúng vậy, hành vi như thế, thật sự khiến cho người ta cảm thấy mất mặt thay, không thể tha cho tên họ Thu này được.”
“Cô nương, hay là ngươi giao bọn hắn cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi đưa bọn hắn đến Kiều gia, mời gia chủ trừng trị thích đáng!”
“Đa tạ ý tốt của các vị”, Đại sư tỷ còn phải thẩm vấn người này, nàng làm sao có thể giao người cho bọn họ: “Để tránh phát sinh sự cố ngoài ý muốn, ta dẫn bọn hắn đi Thu Minh Đan Đường trông giữ trước, làm phiền chư vị thỉnh người nhà của Tô cô nương đến đó, Tô cô nương cũng đang dưỡng thương ở Thu Minh Đan Đường.”
Xem ra ngày thường tên Thu Kiều này đắc tội người khác không ít, nên mới có nhiều người bỏ đá xuống giếng như thế này.

Yến Trục Quang cũng không biết thân phận của Tô Kiền Nhi, nàng vốn dĩ gặp đám người Tô Kiền Nhi ở giữa đường, tính cách của nàng cũng chẳng thích giao lưu quá nhiều với người khác nên cũng không cố ý dò hỏi, chỉ biết Tô Kiền Nhi chính là vị hôn thê của Thu Kiều.


Nhưng Thu Kiều không ngại khó khăn vì bản vẽ trong tay Tô Kiền Nhi đến như vậy, còn không tiếc giết nàng diệt khẩu, có thể thấy được Thu Kiều không hy vọng người khác biết cái chết của Tô Kiền Nhi có liên quan đến hắn.

Nếu Tô Kiền Nhi chỉ là người thường, Thu Kiều có thể trực tiếp giết nàng là được, nhưng hắn lại lựa chọn thủ đoạn vòng vo như vậy, có thể thấy được thân phận của Tô Kiền Nhi cũng không đơn giản.

Yến Trục Quang vốn có ý đưa người tới bảng nhiệm vụ để tuyên bố nhiệm vụ, mời người biết chuyện đi truyền tin cho người nhà Tô Kiền Nhi, không nghĩ tới lại có mấy người nhiều chuyện này tụm lại, Yến Trục Quang thấy bọn họ cùng đám người Thu Kiều hình như có thù oán, vừa lúc thuận nước đẩy thuyền.

Tô Kiền Nhi là người của Kiều gia thì đơn giản rồi, nàng tin tưởng những người này rất vui lòng hướng Kiều gia báo tin, đá Thu Minh Đan Đường mấy cái.

Sau khi an bài chuyện thông báo cho người nhà Tô Kiền Nhi xong, lôi kéo đám người Thu Kiều đi dạo phố, cũng đạt thành mục đích làm cho bọn họ thân bại danh liệt, Yến Trục Quang liền không tiếp tục làm khỉ trên đường nữa, ở trước mắt bao người, kéo đám người kia về Thu Minh Đan Đường.

Đám người Thu Kiều bị linh thức Vân Mật Tuyết trấn áp, một câu biện giải cũng không dám nói, dưới những ánh mắt cổ quái hoặc cười nhạo, hoặc vui sướng khi người gặp họa đó, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, hận không thể chui vào khe đất cho rồi.

Nét mặt bọn họ càng thêm uể oải, trong lòng lại là càng hận Yến Trục Quang cực kỳ.

Chỉ cần có cơ hội có thể thoát ra được, ngày sau bọn họ nhất định phải đòi lại gấp mười gấp trăm lần!
Yến Trục Quang nhìn thấy được sự ác ý thường thường xẹt qua trong mắt bọn họ, trong lòng cười lạnh.

Sao nàng lại có thể lưu lại tai họa ngầm cho bản thân mình? Loại tiểu nhân có thể nhẫn nại chịu đựng nỗi nhục dạo phố như Thu Kiều này, thả ra ngoài chẳng phải là thả một con rắn độc ẩn giấu trong bóng tối có thể cắn mình bất cứ lúc nào hay sao?
Yến Trục Quang cũng không phải là kẻ ngốc mới ra đời.

Những dây cỏ đó đúng là biến ra từ cỏ dại không sai, nhưng đầu dây bị nàng nắm trong tay, nàng muốn làm cái gì dễ như trở bàn tay.

Những người này cho rằng nàng bất quá chỉ là tiểu cô nương dựa vào Đại sư tỷ mà cáo mượn oai hùm, vậy thì hoàn toàn sai lầm.


Bọn họ hiện tại còn không biết, độc linh khí của Yến Trục Quang đã lặng yên không một tiếng động tiến vào đan điền của bọn họ, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể tùy thời lấy đi tính mạng của bọn họ.

A, muốn trả thù nàng sao? Nàng đâu có cho bọn hắn cơ hội.

Trở lại Thu Minh Đan Đường, Yến Trục Quang vừa ném ra đầu dây thừng trên tay, liền tiến đến tìm Vân Mật Tuyết.

“Đại sư tỷ, ta đã nhờ người đi thỉnh người nhà Tô cô nương, có lẽ qua không bao lâu sẽ có người tới.”
Vân Mật Tuyết gật đầu.

Tô Kiền Nhi được đặt nằm ở trên ghế trong hậu viện Thu Minh Đan Đường, Vân Mật Tuyết nói: “Tình hình của Tô cô nương đang trở nên tốt hơn, qua không bao lâu là có thể tỉnh lại.”
Yến Trục Quang gật gật đầu.

Cứu Tô Kiền Nhi, đối với Yến Trục Quang mà nói đã là tận tình tận nghĩa, thay nàng thu xếp thông tri người nhà gì đó, kỳ thật vẫn là vì mặt mũi của Đại sư tỷ.

Yến Trục Quang nói: “Đại sư tỷ lúc trước nói có chuyện muốn cùng ta nói tỉ mỉ, là chuyện gì nha?”
Vân Mật Tuyết nói: “Việc này, còn phải nói từ đầu.”
Nơi Phong Hoa Tiên Tông chưởng môn hư hư thực thực ngã xuống ở phụ cận Thiên Ngự Thành, ba năm trước, Vân Mật Tuyết cùng chư vị trưởng lão đã chạy tới nơi này điều tra.

Chỉ tiếc, thành chủ Thiên Ngự Thành không quá phối hợp với bọn họ, đám người Vân Mật Tuyết cũng chỉ có thể thông qua thủ đoạn khác chậm rãi điều tra.

Qua ba năm nỗ lực, rốt cuộc bọn họ cũng tra được một chút tin tức, ba năm trước đây, chưởng môn tiền nhiệm đã từng có xung đột cùng một vị tu sĩ họ Tô.

Chưởng môn tiền nhiệm đã là Phân Thần kỳ đại năng, vị tu sĩ họ Tô kia tu vi mới Kim Đan kỳ, nguyên nhân hai người bọn họ nổi lên xung đột thật sự là một việc rất kỳ quái, hơn nữa lại còn bị tu sĩ khác nhìn thấy, vậy càng không bình thường.

Tuy rằng vẫn chưa nghe được hai người bọn họ nói chuyện gì với nhau, nhưng đây cũng là một manh mối, bọn họ liền quyết định bắt đầu điều tra từ mặt này, hy vọng có thể tìm hiểu nguồn gốc, tra ra một ít tin tức hữu dụng.

Chỉ là, vị tu sĩ họ Tô kia thập phần thần bí, phía sau lưng hắn cũng không có gia tộc hoặc thế lực nào, cơ hồ không có tin tức gì hữu dụng.

Gần nhất bọn họ tra xét nhiều phương diện, cuối cùng xác định được con trai của vị tu sĩ họ Tô kia, chính là con rể của một gia chủ chi nhánh thuộc Kiều gia, người này đã mất cách đây mấy năm cùng với phu nhân của hắn, chỉ để lại một nữ nhi vốn sinh ra đã yếu ớt.

Vị tu sĩ họ Tô kia thập phần yêu thương người cháu gái này, thường thường trở về thăm nàng.


Không lâu sau khi tranh chấp cùng chưởng môn tiền nhiệm, tu sĩ họ Tô cũng biến mất không chút tung tích, bọn họ cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào vị Tô cô nương này, hy vọng từ có thể tìm được tin tức của vị tu sĩ họ Tô kia từ nàng.

Vân Mật Tuyết phái hai vị phong hào đệ tử đi đến Kiều gia tìm kiếm Tô Kiền Nhi cô nương trước, chỉ tiếc các nàng đi đến không khéo, sau khi tới Kiều gia mới biết được, vị Tô cô nương kia đã bị vị hôn phu của nàng, thiếu đông gia Thu Minh Đan Đường đón đi.

Vừa vặn Thu Minh Đan Đường đó ở ngay Đan Dã Thành gần Thiên Ngự Thành, nhận được tin tức từ mũi tên ngọc, Vân Mật Tuyết nhanh chóng tự mình đến Đan Dã Thành tìm kiếm Thu Minh Đan Đường.

Nàng vốn muốn mượn cớ bái phỏng vị thiếu đông gia này, hy vọng có thể nhìn thấy Tô cô nương, không nghĩ tới vậy mà lại bắt gặp Thu Kiều muốn hạ thủ với Tô cô nương.

Nếu không phải Yến Trục Quang truy tìm ra được tung tích của Tô Kiền Nhi, chỉ cần hai nàng đến chậm hơn một chút, Tô Kiền Nhi có lẽ cũng đã mất mạng.

Đến lúc đó, tin tức về chưởng môn tiền nhiệm tiếp tục bị chặt đứt.

“Thì ra là thế.” Yến Trục Quang nghe xong, không khỏi cảm thán những sự trùng hợp trong đó, nếu nghĩ vậy, nàng giúp Tô Kiền Nhi hai lần, cũng chính là giúp Đại sư tỷ hai lần?
Nàng lắc đầu cười cười: “Vậy hiện giờ cũng chỉ chờ vị Tô cô nương này tỉnh lại, rồi dò hỏi nàng có tin tức gì liên quan đến gia gia của nàng hay không.”
Vân Mật Tuyết gật đầu.

Đúng lúc này, trong đầu Yến Trục Quang bỗng nhiên vang lên một thanh âm cổ quái.

“Nhận nhiệm vụ chủ tuyến —— trợ giúp Vân Mật Tuyết điều tra chân tướng cái chết của chưởng môn tiền nhiệm —— hay không?”
“Ân?” Đây là Yến Trục Quang.

“Ai?” Đây là hệ thống.

“Ngươi "ai" cái gì?” Yến Trục Quang không thay đổi sắc mặt, ở trong lòng dò hỏi hệ thống.

Hệ thống ngượng ngùng nói: “Cái nhiệm vụ chủ tuyến này rất khó kích hoạt, ở trong trí nhớ của ta, hình như không có ký chủ nào từng làm được, ký chủ làm sao kích hoạt ra thế, rất kỳ quái a.”
Yến Trục Quang suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra cái gì: “Tấm bản vẽ kia...?”
“Ai?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi