CỨU VỚT HOÀNG TỬ HẮC HOÁ (CỨU VỚT HOÀNG TỬ BIỂN ĐEN)

Editor: Linh

Từ ngày đó về sau Văn thái y liền thật sự ngày nào cũng đến cung Trường Nhạc bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, có điều cũng vẫn không điều tra ra kỳ quặc gì, nhưng lại thật giảm bớt thuốc điều dưỡng thân thể cho Ôn Ly.

Sau khi giảm lượng thuốc xuống, cảm xúc của Ôn Ly cũng thật ổn định hơn nhiều.

Hôm nay lại theo lệ thường bắt mạch, Văn thái y sau khi bắt mạch cho Ôn Ly xong, nghĩ Hoàng hậu nương nương đã qua ba tháng đầu nguy hiểm nhất, thuốc này không sai biệt lắm cũng có thể tạm thời ngừng. Dù sao là thuốc có ba phần độc, trước đó cũng bởi vì Hoàng thượng lo lắng cho thân thể của Ôn Ly, mới luôn để Ôn Ly uống thuốc điều dưỡng.

Văn thái y đứng bên cạnh bàn thu thập hòm thuốc, chuẩn bị đi báo cáo cho Hoàng thượng thì nghe thấy tiếng chó sủa thanh thúy lại giàu tiết tấu từ ngoài điện truyền vào.

Văn thái y tò mò nhìn về phía nguồn thanh âm, chỉ thấy một con chó đất đang vui sướng chạy vào trong điện.

Ôn Ly ngồi trên giường đệm tự nhiên cũng nghe thấy tiếng kêu của Tam Hoàng, hơi ngước mắt nhìn ra ngoài điện. Tam Hoàng tìm đúng mục tiêu liền muốn bổ nhào lên người Ôn Ly, nhưng đã bị Phương Tiêu trước một bước ngăn lại.

Nếu như Tam Hoàng nhào lên khiến Hoàng hậu nương nương xảy ra cá gì không tốt, đừng nói Tam Hoàng muốn lên bàn ăn, sợ là ngay cả các nàng cũng sẽ bị Hoàng thượng luộc sống.

Tam Hoàng không thể như nguyện bổ nhào vào trong lòng Ôn Ly ra sức giãy dụa, một đôi mắt to tròn điềm đạm đáng yêu nhìn Ôn Ly, còn ẳng ẳng kêu.

Khóe mắt Ôn Ly giật giật, nhớ ngày đó nó ra vẻ đáng yêu với Vệ Anh, không biết nó học ở đâu không biết? Đối nàng ngược lại rất biết ra vẻ đáng yêu.

Ôn Ly đang muốn đứng dậy ôm lấy Tam Hoàng thì Văn thái y ba bước cũng biến thành hai bước đi tới, “Hoàng hậu nương nương, đây chính là con chó mà người nuôi à?”

Ôn Ly nhìn Văn thái y gật đầu, “Đúng vậy.”

“Không biết cho thể cho cựu thần nhìn một cái được không?”

Ôn Ly chớp chớp mắt, đoán không ra trong hồ lô của Văn thái y là cái gì, “Được.”

Văn thái y nhận lấy Tam Hoàng từ trong lòng Phương Tiêu, hình như không thích mùi thảo dược trên người Văn thái y, Tam Hoàng mỗi lần bị Văn thái y ôm liền kịch liệt đấu tranh.

Văn thái y lại bất vi sở động, ôm Tam Hoàng vào trong ngực vừa xoa lại nắn, Tam Hoàng kêu càng thêm thảm thiết.

Văn thái y cau mày, gắt gao ấn chặt Tam Hoàng đang làm loạn vào trong ngực, đối Ôn Ly nói: “Xin Hoàng thượng cho cựu thần mượn con chó này dùng một lát, cựu thần xin được cáo lui trước.”

Văn thái y nói xong liền đi nhanh như bay rời khỏi cung Trường Nhạc, tuyệt không giống một lão nhân gia sáu mươi tuổi.

Ôn Ly nhìn bóng lưng đi nhanh rời khỏi của Văn thái y, bên tai còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tam Hoàng. Nàng nuốt nước miếng một cái, sâu kín hỏi: “Văn thái y ông ấy… Không thèm thịt chó đấy chứ?”

Phương Tiêu: “…”

Hoàng hậu nương nương ngài lo lắng quá nhiều, cho dù Văn thái y thật sự thiếu thịt chó, cũng không dám dùng chó yêu của ngài đâu.

Trong điện Tử Thần, Vệ Anh đang phê duyệt tấu chương đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc, mày theo bản năng nhíu lại.

“Lý công công, đi xem chuyện gì.”

“Vâng.”

Lý công công bước ra điện khỏi Tử thần liền thấy xa xa Văn thái y ôm một con chó, đang cùng nó kịch liệt chiến đấu. Nhận ra con chó Văn thái y đang ôm là chó của Hoàng hậu nương nương, khóe miệng Lý công công giật giật, “Văn thái y, ông đang làm gì vậy?”

Văn thái y đã bị Tam Hoàng làm khổ không còn sức, lúc này thấy Lý công công liền như thấy được cọng rơm cứu mạng, “Lý công công tới thật đúng lúc, mau giúp lão phu bắt lấy con chó này.”

Lý công công mấp máy môi, cuối cùng bất đắc dĩ giúp Văn thái y cùng nhau chế phục Tam Hoàng.

Vì thế khi Vệ Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là cảnh tượng cảm động hai lão già đồng tâm hiệp lực đối kháng một con chó.



Vệ Anh hít một hơi thật sâu, nhìn hai người đối diện lạnh lùng hỏi: “Các ngươi ai tới giải thích cho Trẫm chút?”

Lý công công lập tức nhìn về phía Văn thái y, Văn thái y nhẹ buông tay, tiến lên một bước nói: “Hoàng thượng, cựu thần đã biết vì sao thời gian trước Hoàng hậu nương nương lại khác thường như thế.”

Văn thái y vừa buông tay, Tam Hoàng liền từ trong lòng Văn thái y nhảy xuống, chạy loạn quanh điện Tử Thần, Vệ Anh nhướng mày, quơ lấy một quyển tấu chương ném về phía Tam Hoàng, Tam Hoàng trúng chiêu, ngao một tiếng liền hai chân duỗi ra, hôn mê bất tỉnh.



Văn thái y cùng Lý công công lặng lẽ nhìn con chó đáng thương đang hôn mê trên đại điện, cùng nhau im lặng.

Có câu là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại; Hoàng thượng tấu chương đánh chó, đi đời nhà ma.

“Văn thái y, ngươi có thể nói được rồi.” Giọng lãnh đạm của Vệ Anh từ bên trên truyền xuống, Văn thái y thu hồi suy nghĩ ngổn ngang của mình, khom người hướng Vệ Anh nói, “Vấn đề nằm ở trên người con chó này.”

“Hửm?” Đuôi lông mày Vệ Anh xếch lên, khóe miệng treo một nụ cười lạnh, xem ra vừa rồi hạ thủ vẫn còn quá nhẹ.

Không biết có phải Văn thái y bị ảo giác không, ông hình như cảm thấy con chó đất hôn mê trên đại điện vừa rùng mình một cái.

“Chó này có vấn đề gì?” Vệ Anh hỏi tiếp. Văn thái y thu lại suy nghĩ lung tung của mình, vuốt râu đối Vệ Anh nói: “Cựu thần vừa mới phát hiện, trên người con chó này có một mùi hương đặc biệt, hương vị mặc dù không đậm, đối người khác cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nó cùng một vị thuốc trong đơn thuốc lần trước cựu thần kê cho nương nương hỗn cùng nhau, sẽ sinh ra tương khắc, nhẹ thì khiến người tinh thần không yên, tính khí táo bạo, nặng, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghĩ đến đây trong lòng Văn thái y vẫn còn sợ hãi, may mắn trụ cột thân thể Hoàng hậu nương nương tốt, thêm kịp thời giảm bớt lượng thuốc, bằng không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Vệ Anh theo lời Văn thái y nói liền càng lúc càng âm trầm, hắn nhìn Lý công công một cái, âm thanh lạnh lùng: “Đi truyền hết Hồng Nhị Lục La Phương Lăng Phương Tiêu đến đây cho Trẫm!”

“Nô tài tuân chỉ!” Thịt trên mặt Lý công công run run, nghĩ rằng lại có người xui xẻo.

Đám người Hồng Nhị vừa bước vào điện Tử Thần liền nhìn thấy Tam Hoàng nằm chết trên mặt đất. Khóe miệng bốn người nhất tề giật giật, sau đó quỳ xuống trước mặt Vệ Anh, “Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”

Vệ Anh mắt nhìn mấy người trên đất, trầm giọng nói: “Các ngươi bình thường là ai phụ trách chăm coi Tam Hoàng?”

Hồng Nhị và Phương Lăng sắc mặt trắng bệch, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt. Hồng Nhị nuốt nước miếng một cái, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, trước kia vẫn là nô tì chăm coi Tam hoàng, sau này Phương Lăng ngại nô tì tắm rửa cho Tam Hoàng không sạch, liền tự mình nhận lấy.”

Phương Lăng cúi đầu, mấp máy môi nói: “Hoàng thượng, không biết Tam Hoàng xảy ra vấn đề gì?”

Vệ Anh nhìn Phương Lăng, ánh mắt sâu thẳm, “Vừa rồi Văn thái y nói, trên người Tam Hoàng có một loại hương, đủ để cho Hoàng hậu trí mạng.”

Phương Lăng nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, “Hoàng thượng, oan uổng quá! Nô tì tuyệt đối không có dùng hương gì lên người Tam Hoàng!”

Phương Tiêu cũng nói: “Hoàng thượng, nô tì và Phương Lăng từ khi đến cung Trường Nhạc liền toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng hậu nương nương, tuyệt đối chưa làm qua nửa việc mưu hại Hoàng hậu nương nương.”

Vệ Anh hừ lạnh một tiếng, khóe miệng cong lên một độ cong lãnh ngạnh, “Các ngươi ỷ vào Tam Hoàng không thể nói, tự nhiên nói như thế nào đều được.”

Phương Lăng đỏ vành mắt, thanh âm đã mang theo nức nở, “Hoàng thượng, lời của nô tì đều là thật, nô tì thật không làm qua nửa việc có lỗi với Hoàng hậu nương nương.”

Vệ Anh há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện chợt nghe thái giám bên ngoài hô, “Hoàng hậu nương nương giá lâm –”

Vệ Anh hơi sững sờ, tiếp theo từ trên ngai vàng đứng dậy, Ôn Ly vừa vặn từ ngoài cửa đi vào. Thấy Tam Hoàng chết ngất trên mặt đất, khóe miệng Ôn Ly cũng giật giật, sau đó nhìn Vệ Anh đag đi tới hỏi: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì vậy?”

Vệ Anh đột nhiên truyền bốn người Hồng Nhị Lục La Phương Lăng Phương Tiêu đến, Ôn Ly muốn không để ý cũng không được.

Vệ Anh không trả lời vấn đề của Ôn Ly, chỉ bất mãn nhìn nàng, “Nàng không ở cung Trường Nhạc nghỉ ngơi cho khỏe, chạy đến đây làm gì?”

Ôn Ly nói: “Văn thái y nói, thời kì mang thai nên ra ngoài tản bộ nhiều.”

Văn thái y: “…”

Ta là nói để ngài tản bộ trong cung Trường Nhạc, không phải để ngài từ cung Trường Nhạc tản bộ đến điện Tử Thần mà Hoàng hậu nương nương.

Văn thái y cảm thấy, đây tuyệt đối là Hoàng hậu nương nương đang mượn cớ trả thù hắn cho nàng uống nhiều thuốc.

Ôn Ly nhìn thoáng qua Phương Lăng nước mắt lưng tròng, lại hỏi một lần, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Lần này Vệ Anh không có lại lảng tránh, mà là lạnh mặt nói: “Có người bôi hương liệu lên trên người Tam Hoàng, loại hương này hòa với thuốc nàng uống sẽ khiến người khác không kiềm chế được tính tình.” Hắn không nói ra nghiêm trọng còn có thể trí mạng, hắn không muốn cho Ôn Ly tăng thêm gánh nặng trong lòng.

Ôn Ly cau mày, “Nhưng mà Tam Hoàng là vô tội mà.” Chàng bắt nó trực tiếp đánh ngất trên mặt đất, cái này xuống tay cũng không khỏi quá nặng đi.

Vệ Anh: “…”

Hồng Nhị Lục La Phương Lăng Phương Tiêu: “…” Hoàng hậu nương nương, ngài không biết là chúng ta càng vô tội hơn sao.

Văn thái y vuốt râu một cái, trong lúc tất cả mọi người trầm mặc xuất ra cứu tràng, “Hoàng thượng, lượng hương dùng rất ít, mục đích của người kê đơn hẳn là muốn cho Hoàng hậu nương nương đẻ non. Ngoài ra, người có thể sử dụng phương pháp này nhất định là biết một ít dược lý, hơn nữa y còn biết cựu thần mở đơn thuốc gì cho nương nương.”

Văn thái y nói xong lời này, sắc mặt Vệ Anh lập tức càng đen hơn. Người dễ dàng lấy được đơn thuốc của Văn thái y, không thể nghi ngờ chính là đám người Hồng Nhị.

Phương Tiêu cũng nghe được Văn thái y ý ở ngoài lời, hướng Vệ Anh dập đầu, nói: “Hoàng thượng, Tam Hoàng luôn chạy tán loạn khắp nơi, rất nhiều người đều có cơ hội ra tay. Còn nữa, mấy ngày trước đây các cùng đều có phải người đến cung Trường Nhạc, tuy rằng đều bị chắn ở bên ngoài điện, nhưng nếu muốn tìm một cơ hội kê đơn Tam Hoàng cũng không khó.”

Vệ Anh nghe Phương Tiêu nói xong, từ trên cao nhìn xuống nàng, mặt không thay đổi nói: “Còn nhớ rõ trước đó Trẫm đã từng nói với các ngươi cái gì không? Nếu Hoàng hậu ra nửa điểm đường rẽ, mặc kệ có quan hệ đến các ngươi hay không, các ngươi đều phải chết.”

Bốn người trên đất nghe vậy sắc mặt lại trắng hơn, Ôn Ly nhìn thoáng qua các nàng, đối Vệ Anh hỏi: “Lời này chàng nói lúc nào?”

Vệ Anh: “…”

Hoàng hậu, nàng là đặc biệt chạy tới phá hư không khí à?

Nhìn ra Hoàng hậu cố ý thiên vị các nàng, Phương Lăng vội hướng Ôn Ly nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tì thật sự trong sạch, ngài nhất định phải tin tưởng nô tì.”

Ôn Ly không có nói tiếp, vẫn là đối Vệ Anh nói: “Mặc kệ người dùng hương trên người Tam Hoàng là ai, hắn thủy chung chưa thành công. Hoàng thượng cũng không cần xử bọn Hồng Nhị tội chết, cho dù xử tử các nàng, điều người khác tới cũng không thể cam đoan không có vấn đề, chẳng bằng tiếp tục để bọn Hồng Nhị ngốc bên cạnh ta, có giáo huấn lần này, cho dù việc này thật sự là các nàng làm, tin rằng các nàng cũng sẽ không có lần thứ hai.”

Vệ Anh nhìn Ôn Ly một hồi, sau đó chuyển qua bốn người nói: “Lần này Trẫm liền tạm thời bỏ qua các ngươi, nếu như còn có lần nữa, vậy Trẫm sẽ cho các ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.”

“Tạ Hoàng thượng ân không giết!” Bốn người nhất tề quỳ trên mặt đất dập đầu một cái, đôi mặt thâm thúy của Vệ Anh không mấy nhìn ra hơi động, sau đó đối Lý công công nói, “Từ giờ đến trước khi Hoàng hậu sinh, không cho Tam Hoàng lại bước vào cung Trường Nhạc một bước. Ngoài ra, triệu tập tất cả cung nhân trong cung Trường Nhạc lại, Trẫm muốn thẩm vấn từng người một.”

“Vâng.”

Lý công công nói xong liền mang theo đám Hồng Nhị thối lui ra khỏi điện Tử Thần, Văn thái y cũng thừa cơ lui ra theo, còn thuận tiện nhặt Tam Hoàng trên đất lên.

Tử Thần điện vừa mới còn ồn ào không dứt lập tức yên tĩnh trở lại, Vệ Anh nghiêng đầu nhìn Ôn Ly một cái, hỏi: “Ly Nhi, trong lòng nàng có phải đã có người hoài nghi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi