Không chỉ có khán giả trên Tinh Võng khiếp sợ, các loại bình luận liên tục xuất hiện, ngay cả những đại nhân vật đang ở địa vị cao cũng nhịn không được có chút xôn xao.
Rất nhiều người đều nhìn phản ứng của Lâm Uyên, xem tiểu hùng tử được sủng ái của Lâm gia sau khi bị lừa gạt thì phẫn nộ cùng thương tâm cỡ nào.
Nhiều người khác đang chờ đợi xem kịch vui.
Trong lòng Tễ Nguyệt tràn đầy bối rối cùng sợ hãi, thân phận của y ở trường hợp quan trọng nhất của y bại lộ, đầu óc nhất thời trống rỗng một mảnh, có chút mờ mịt luống cuống.
"Tễ Nguyệt, tiếp tục." Thanh âm lạnh nhạt của Lâm Uyên truyền đến, ngăn chặn hết thảy rục rịch cùng bất an.
Trái tim hoảng loạn sợ hãi của Tễ Nguyệt khi đối mặt với ánh mắt trầm tĩnh của Lâm Uyên bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong lòng thoáng chốc tràn ngập thẳng tiến không lùi không sợ.
Chỉ cần Lâm Uyên không ngại y, quan điểm và ánh mắt của người khác thì như thế nào, liên qua gì đến y?
"Tôi, Tễ Nguyệt, thề chết bảo vệ Lâm Uyên trái phải, yêu hắn, che chở hắn, vĩnh viễn không phản bội, sinh tử theo cùng." Tễ Nguyệt thẹn thùng một chút, vẫn là tiến lên kiên định nắm lấy tay Lâm Uyên, "Sống chết có nhau, cùng người thề ước.
Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu." Tễ Nguyệt dùng một câu thơ tình thời xưa, tuy rất không sáng tạo, nhưng lại là câu đẹp nhất mà y biết, cũng là kỳ vọng lớn nhất của y, cùng Lâm Uyên dắt tay đến già, nắm tay cả đời.
Hiện trường chậm rãi yên tĩnh lại, đem thân phận tinh đạo, phi thuyền bị tập kích đều ném ra sau đầu, chuyên tâm xem một hồi hôn khế.
Trán Lâm Uyên dán lên trán Tễ Nguyệt, tinh thần lực cùng Tễ Nguyệt buộc cùng một chỗ, có thể làm cho sức chiến đấu của thư tử trên các phương diện đều càng thêm hoàn thiện.
Đây đều là cách nói của thế giới này, kỳ thật là bởi vì hắn cùng Tễ Nguyệt song tu, thần hồn đan xen quấn quanh một phần, cũng chính là nguyên nhân này, Tễ Nguyệt mới có thể thay hắn tiến vào Cửu Thiên Khốn Ma Trận, chịu những vô vọng nghiệp chướng này.
Theo hắn cùng Tễ Nguyệt thần hồn dần dần ngưng tụ, tự nhiên không còn là bộ dáng so với phàm nhân còn yếu ớt hơn.
Sau khi nghi thức hôn khế của hai người kết thúc, ánh mắt Tễ Nguyệt đều cong lên, khóe miệng càng nhịn không được nhếch lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Uyên không dời được tầm mắt.
Nhìn sự tình vẫn tiến hành như thường lệ, có người ngồi không yên, "Về tinh đạo Tễ Nguyệt không có gì để giải thích sao? Lâm Uyên cậu bị hắn lừa gạt."
"Tôi vẫn luôn biết thân phận của em ấy."
Trong đám người bộc phát ra một trận kinh hô nhỏ tiếng, "Vậy sao cậu còn như vậy?"
"Em ấy là tinh đạo thì như thế nào? Em ấy là hôn khế giả của tôi." Lâm Uyên chính là muốn Tễ Nguyệt quang minh chính đại ở cùng một chỗ với hắn, mà không phải như trong kịch bản gốc, bởi vì thân phận không thể đưa ra ánh sáng, xem như chuyện đương nhiên mà để cho y xử lý những chuyện âm u kia, lại để cho Tễ Nguyệt gánh chịu tất cả tội danh dơ bẩn, chịu hết nước bọt tiếc nuối chết đi.
Đại khái tâm tình Tễ Nguyệt chính là như thế đi, ở thế giới hắn là Vương gia cùng Ma Tôn, biết rõ hắn không phải người tốt, cũng yêu hắn như cũ, sẽ không tự lừa mình dối người cho rằng hắn là người tốt, cũng sẽ không bởi vì yêu hắn liền mù quáng, một lòng tình nguyện cho rằng là người khác hiểu lầm hắn, mà là đương nhiên, hắn là người xấu thì như thế nào, ta chính là yêu hắn.
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt bên cạnh hắn một cái, hắn cũng sẽ không giống như thế giới thực của bọn họ, tự cho là đem Tễ Nguyệt mang vào thế giới của hắn là không tốt cho Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt bất kể là muốn ở trên mây sạch sẽ, hay là vực sâu, đều nên phu xướng phu tùy mới đúng.
"Phi thuyền là sau khi ngoài ý muốn hạ xuống, mới gặp được Tễ Nguyệt.
Cho nên tinh tặc tập kích là lời nói vô căn cứ.
Về phần bắt cóc cướp người vừa nói," Lâm Uyên cố ý dừng lại một chút, nhìn Tễ Nguyệt vẻ mặt khẩn trương ảo não nhìn chằm chằm hắn, mới tiếp tục chậm rãi nói: "Là tôi chủ động cùng y trở về."
Rất nhiều người đều không tin, cho rằng Lâm Uyên cố ý giải vây cho Tễ Nguyệt, trên video rất rõ ràng, Tễ Nguyệt biểu tình tà tứ, "Đem hùng tử nhìn tốt nhất cướp về." Ỷ vào người đông thế mạnh, ôm hùng tử lên phi thuyền.
Có người phát ra nghi ngờ, "Làm sao có hùng tử gặp phải tinh đạo khét tiếng còn có thể chủ động cùng hắn trở về?"
"Bởi vì tôi yêu y ngay từ cái nhìn đầu tiên."
......
Trên đầu Tễ Nguyệt phảng phất như có pháo hoa đang nổ, lỗ tai đỏ bừng, kỳ cục, thật kỳ cục! Y bị hùng tử của mình đuổi theo.
Tễ Nguyệt nghiêm túc phản bác: "Tôi đối với anh mới là nhất kiến chung tình, tôi vừa thấy anh liền cảm thấy anh nên là hùng tử của tôi.
Tôi cảm thấy tôi đang chờ đợi một ai đó, khi nhìn thấy anh, tôi biết rằng tôi tồn tại ở đây, người tôi muốn chờ đợi là anh."
Mặt mày Lâm Uyên đều nhu hòa xuống, "Cho nên tôi tới rồi."
Lâm Uyên giương mắt ra hiệu cho người Lâm gia một chút, để cho bọn họ phụ trách những chuyện còn lại, đêm tân hôn của hắn và Tễ Nguyệt, dùng để xử lý những chuyện vặt vãnh này quá mức mất hứng.
Phòng là hai người cùng nhau thiết kế bố trí, nhìn Lâm Uyên ngồi trên giường, Tễ Nguyệt nhịn không được xoa xoa tay, nuốt một ngụm nước miếng, lấy tay chống sang bên cạnh Lâm Uyên, cúi người hôn một cái, "Sau này tôi đối tốt với anh, chỉ đối tốt với anh.
Trước kia là tôi không tốt, để cho anh và tôi cẩu hợp nhiều lần như vậy, từ nay về sau, tôi chính là danh chính ngôn thuận ngủ với anh."
Cẩu, cẩu hợp? Lâm Uyên nhíu mày.
"Trước kia là tôi hiểu lầm anh, cho rằng anh không muốn cùng tôi sinh con, không thích tôi, hiện tại tôi mới nghĩ rõ, anh chỉ là không muốn con của chúng ta bị xem là con riêng." Tễ Nguyệt mặt mày tràn đầy sủng nịch, "Anh muốn mấy đứa tôi đều tự mình mang thai được không? Không cần mang thai ngoài cơ thể." Ở khoa học kỹ thuật phát triển, lại chú trọng hưởng thụ tư nhân như hiện giờ, thư tử có thể tự mình thai nghén, đều rất sủng ái hùng tử nhà hắn, tốn nhiều phiền toái cùng đau khổ như vậy, cũng chỉ là vì con của bọn họ càng thân cận hùng phụ.
Lâm Uyên cũng bất chấp so đo cùng Tễ Nguyệt nói chuyện, Tễ Nguyệt lúc trước là ca nhi, biết bị uống canh tuyệt tử không thể sinh con, rất là thương tâm muốn chết.
Tuy rằng bản thân Tễ Nguyệt không thể sinh con, bất quá y hiện tại làm thư tử, nếu biết mình vẫn không thể sinh con, không biết sẽ có bao nhiêu thương tâm.
Tễ Nguyệt vẻ mặt hạnh phúc khát khao, Lâm Uyên làm sao nhẫn tâm nói cho y biết sự thật.
Sắc mặt Lâm Uyên có chút rối rắm, "Tễ Nguyệt, tôi, tôi không sinh được."
Tễ Nguyệt ngẩn người, trấn an sờ sờ đại gia hỏa, nghi hoặc nói: "Rõ ràng có năng lực như vậy, như thế nào lại không sinh được đây?"
Lâm Uyên thần sắc càng không tốt, không có nam nhân nào thích bị nói vô sinh, cái này cùng nghi ngờ năng lực không khác nhau.
Hừ, nếu không phải em vô sinh, tôi sẽ nói đến mức như vậy sao?
Tễ Nguyệt vừa nhìn sắc mặt Lâm Uyên không tốt, mới phản ứng lại, phản ứng của mình làm tổn thương hùng tử, vội vàng an ủi hôn hôn Lâm Uyên, "Ngoan, vô sinh thì vô sinh đi, không nên để trong lòng, dù sao tôi cũng không thích trẻ con, ầm ĩ lại phiền toái.
Chúng ta cùng trải qua thế giới hai người thật tốt."
Vì dời đi lực chú ý của Lâm Uyên, không nghĩ đến những chuyện thương tâm này, Tễ Nguyệt dùng thân thể hung hăng an ủi Lâm Uyên một phen.
Tễ Nguyệt thở hổn hển nghỉ ngơi, hùng tử của y thoạt nhìn lạnh lùng cấm dục, một bộ dáng không không dính khói lửa nhân gian không thể khinh nhờn, nhưng ở trên giường lại ngoài ý muốn phóng đãng gợi cảm, tư thế gì cũng phối hợp với y.
Sáng sớm hôm sau, Tễ Nguyệt thức dậy làm bữa sáng, cố ý làm đồ ăn dinh dưỡng cho Lâm Uyên, bổ sung thân thể cho hắn, tối hôm qua muốn Lâm Uyên nhiều lần như vậy, phải dưỡng cho hắn thật tốt mới đúng, y không thể luôn bị hùng tử mê hoặc không tiết chế, phải phát triển bền vững mới được.
Sau khi quân chủ đương nhiệm từ chức, Âu Dương gia liền dọn ra khỏi cung điện, Âu Dương Hiên không có thân phận hoàng tử lại càng mất đi hào quang, một chân đổi thành chân giả, đi đường có thể nhìn ra rất rõ ràng.
Tính cách càng trở nên nóng nảy dễ cáu kỉnh, âm trầm ngoan độc, những người trước kia đi theo gã đều rời đi.
Âu Dương Hiên vừa ra khỏi cửa là có thể nghe được người khác chỉ mặt gã, phỉ nhổ hành vi của gã trong huấn luyện sinh tồn, chỉ trích nhân phẩm của gã, dùng ánh mắt khác thường nhìn thân thể gã, những thứ này đều làm cho Âu Dương Hiên càng thêm thần kinh, càng trốn tránh không thấy người.
Bạch Lan vừa mới bắt đầu còn ở bên cạnh chiếu cố Âu Dương Hiên, chịu đựng các loại đánh mắng cùng lửa giận không giải thích được, thân thể luôn bị đả thương, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thoạt nhìn so với bạn bè cùng trang lứa già hơn rất nhiều tuổi.
Nhưng lúc Âu Dương Hiên biến thành bình dân, Bạch Lan rốt cục chịu không nổi, rời khỏi Âu Dương Hiên.
Bạch Lan một lần nữa tìm một thư tử khác, ngay khi cậu cho rằng một lần nữa sống một cuộc sống mới, Âu Dương Hiên xuất hiện ở cửa nhà cậu âm trầm nhìn cậu.
"Tiện nhân, nếu không phải vì cứu ngươi, ta sao đến mức biến thành bộ dáng như bây giờ? Bây giờ ngươi muốn đi, làm gì có chuyện gì tốt như vậy?"
......
Đối với chuyện của Âu Dương Hiên, Lâm Uyên không có chút bất ngờ nào, Âu Dương Hiên vốn có tính cách như thế, chỉ là bị gã ngụy trang che giấu mà thôi.
Từ tình tiết gốc Âu Dương Hiên mê hoặc Lâm Uyên lợi dụng Tễ Nguyệt, để Tễ Nguyệt gánh chịu tội ác, cuối cùng còn xử lý hai người là có thể nhìn ra, người này cũng không phải hạng người lương thiện quang minh chính đại.
Lâm Uyên vốn thiếu lòng thương hại, đối với Bạch Lan, lại càng không đề cập đến lòng thương hại gì.
Bất kể là giai ngẫu hay là oán lữ, đều là chuyện của người khác, không liên quan đến hắn.
Tễ Nguyệt vừa trở thành quân chủ, bởi vì vấn đề thân phận, bị rất nhiều nghi ngờ, khoảng thời gian đó rất vất vả tinh thần cùng thể xác đều mệt mỏi, bất quá dưới sự ủng hộ của Lâm Uyên, rất nhanh đã đứng vững gót chân, thành lập thế lực của mình, thực thi chính sách mới, có năng lực có quyết đoán, dần dần tiếng nghi ngờ càng ngày càng ít.
Lâm Uyên và Tễ Nguyệt xem như là một đôi quân vương cùng quân chủ đặc thù nhất nổi danh nhất trong đế quốc.
Không nói đến thân phận gây tranh cãi của Tễ Nguyệt, nói hai người gặp nhau đều khiến người ta say sưa, tràn ngập màu sắc lãng mạn.
Tễ Nguyệt thực hiện chính sách mới, cải thiện pháp luật, xây dựng cơ sở vật chất mới, trong chiến tranh với các hành tinh khác, dẫn dắt đế quốc giành chiến thắng, mỗi sự kiện là một thành tựu lớn, có uy tín cao.
Thân phận tinh đạo trước kia của Tễ Nguyệt không còn là nơi mọi người công kích, ngược lại mang theo một tia sắc thái truyền kỳ.
Quân vương của bọn họ mị lực vô hạn, ngay cả đầu lĩnh tinh đạo cũng khó thoát khỏi mị lực của quân vương, cam tâm tình nguyện bị cảm hóa quy thuận đế quốc...
Rốt cục có thể mang theo thần hồn Tễ Nguyệt rời khỏi thế giới quỷ dị này, Lâm Uyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần nhìn ánh mắt bất đắc dĩ lại sủng nịch của Tễ Nguyệt đối với hắn nữa.
Tuy nhiên, hắn dường như thả lỏng quá sớm.
Lâm Uyên nhìn y bào màu vàng tươi sáng trên người hắn, còn có chung quanh vừa nhìn chính là trang trí của hoàng cung, liền biết hắn hiện giờ là hoàng thượng.
Nhưng mà, thân thể thu nhỏ này của hắn là chuyện gì xảy ra?
"Bệ hạ, nhiếp chính vương điện hạ tới rồi, tiên hoàng vừa băng hà không lâu, Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, bệ hạ ngàn vạn lần không nên cùng y chính diện có xung đột." Phúc công công nhìn thiếu niên thiên tử tràn đầy sầu lo, tiên hoàng đột nhiên qua đời, lưu lại thiên tử tuổi còn trẻ, thế lực triều đình hỗn loạn, còn có Nhiếp Chính Vương dã tâm bừng bừng, thế lực cường thịnh, Thái Tử vốn nên vô ưu vô lự lập tức biến thành tình cảnh sinh tồn trong khe hở như hiện giờ, sao có thể không khiến ông lo lắng?.