CỨU VỚT VAI ÁC KIA



Bản thân Lâm Uyên cũng không phát hiện số lần hắn tới Hạnh Lâm dần dần thường xuyên hơn.
Tễ Nguyệt luyện kiếm dưới gốc cây hạnh, động tác nước chảy mây trôi, quả nhiên là quân tử đoan chính, người như tên, quang phong tễ nguyệt (*).

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song(**).

Đại khái chính là như thế.
(*) Quang phong tễ nguyệt (光风霁月): có nghĩa là hình dung cảnh tượng vạn vật trong xanh sau cơn mưa.
(**) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song (陌上人如玉, 公子世无双): là cải biên từ câu thơ "Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc" trong bài thơ "Khởi liệu uyên ương bổng", dùng để hình dung cho nam tử tuấn tú, ôn nhuận, thanh nhã đẹp như ngọc, phong thái có một không hai, hiếm có trên trời.
Lâm Uyên nhíu mày, nhìn về phía Tễ Nguyệt luyện kiếm xong đi về phía hắn, "Ngươi khi nào thì rời đi?" Tễ Nguyệt như một đạo quang mang sạch sẽ, làm hắn hướng tới lại có chút hoảng hốt nói không rõ.

Những gì ảnh hưởng đến tâm trí và những điều làm lung lay tâm trí của hắn không nên tồn tại, nếu không hắn sẽ tràn ngập nhược điểm, lâm vào vạn kiếp bất phục.

Sự tồn tại của đồ vật gây nguy hiểm cho hắn nên được loại bỏ.
Nụ cười trên mặt Tễ Nguyệt dừng lại, trong mắt hiện lên một tia chua xót, chợt như không có việc gì cười nói: "Ta còn chưa báo ân, tự nhiên phải đi theo Quân thượng tìm kiếm kỳ ngộ báo ân.

Tu luyện chú ý nhân quả, không được lưu lại nhân quả tổn hại đến tu luyện sau này của ta."
Lâm Uyên nhíu mày càng sâu, lãnh đạm nói: "Ngươi là người chính đạo, không nên ở chỗ này.

Bổn quân cũng không cứu ngươi, không cần báo ân."

Tễ Nguyệt cố gắng chống đỡ biểu tình, "Cho dù Quân thượng vốn không có ý cứu ta, nhưng nếu không phải ngài, ta khi đó đã chết, ân tình cứu mạng không phải ngài nói không có là không có."
Tễ Nguyệt luôn miệng nói báo ân khiến Lâm Uyên càng thêm không kiên nhẫn, ngữ điệu lạnh như băng, "Rời khỏi nơi này."
Tễ Nguyệt nhìn Lâm Uyên cao lớn vô tình, bóng lưng rời đi không chút lưu luyến, thẳng đến khi biến mất không thấy cũng không có quay đầu lại nhìn y một lần, giống như ngày đó, y bất quá chỉ là một ngọn cỏ ven đường, như thế nào cũng không lọt vào mắt hắn.
Chủ nhân Ma Vực Điện bảo y rời đi, Tễ Nguyệt cắn răng, vẫn là mặt dày tiếp tục ở lại nơi này, cùng lắm thì giết y là được rồi, dù sao mạng của y chính là Ma Quân cứu.
Lâm Uyên ngồi trên đại điện có chút ngẩn người, cũng không biết trong lòng mình có suy nghĩ gì, hay là đi Hạnh Lâm, không ngoài ý muốn ở nơi đó nhìn thấy Tễ Nguyệt, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có chút tức giận, "Sao ngươi còn ở chỗ này? Không sợ bổn quân giết ngươi sao?"
Giống như người trong bóng tối nhìn thấy ánh lửa, khao khát, và sợ hãi đến gần sẽ đốt cháy chính mình.
"Giết vừa lúc trả lại ân cứu mạng của ngài." Tễ Nguyệt giận dỗi vừa nói xong liền thấy Lâm Uyên vung ống tay áo lên, một trận gió thổi về phía y, khi mở mắt y liền ở trên biên giới chính đạo.

Bị đuổi ra không chút lưu tình như thế, trong lòng Tễ Nguyệt chua xót lại cảm thấy mất thể diện.
Y cũng coi như là thanh niên tài tuấn, thiên phú hơn người, còn chưa từng ăn nói khép nép như vậy, đem tôn nghiêm ném trên mặt đất.

Y đã không biết xấu hổ như thế, nhưng vẫn bị đuổi ra ngoài, mặt thoáng chốc đỏ bừng, biểu tình ôn hòa nho nhã trước sau như một không còn, hướng về phía Ma Vực Điện, trong mắt tràn đầy lửa giận cùng bị thương, "Lâm Uyên, ngươi thật quá đáng.

Đây là ngươi muốn đuổi ta đi.

Ta mới không hiếm lạ, hừ!" Tễ Nguyệt dậm chân tại chỗ vài cái, rối rắm một hồi, lẩm bẩm nói: "Ngươi muốn đuổi ta đi ta càng không đi, không cho ta ở gần Ma Vực điện, ta ở biên giới chính đạo, không phải địa bàn của ngươi, xem ngươi còn đuổi ta như thế nào." Bởi vì quá mức tức giận, ngay cả Quân thượng cũng không xưng hô.
Các môn phái chính đạo cử hành đại hội, thương nghị thảo phạt Ma Quân.

Tội ác của Ma Quân như khách trúc nan thư(*), cùng hung cực ác, mỗi người đều muốn diệt trừ cho sảng khoái.


Tễ Nguyệt sau khi nghe nói liền lợi dụng thân phận nghe được một ít tin tức cụ thể, sau đó liền nhanh chóng chạy tới Ma Vực Điện.
(*) ý nói tội ác nhiều đến nỗi đốn cả rừng tre làm sách cũng viết không xuể.
Tễ Nguyệt đến bên ngoài Ma Vực Điện, lại xuất hiện thêm một đạo cấm chế cấm y vào.

Tễ Nguyệt không kịp đau lòng, tràn đầy lo lắng đụng vào cấm chế, "Quân thượng Quân thượng, ta có chuyện trọng yếu muốn nói cho ngài biết.

Các đại môn phái chính đạo đang thương nghị thảo phạt ngài, một ít người ma đạo cũng tham dự trong đó, Ma Vực Điện rất không an toàn."
Tễ Nguyệt không dùng linh lực đã trùng kích cấm chế, bởi vì quá mức bối rối cùng vô kết cấu, Tễ Nguyệt suýt nữa bị phản phệ.

Ngay khi Tễ Nguyệt sắp bị thương, cấm chế mở ra.

Tễ Nguyệt vẻ mặt vui vẻ, vội vàng bước vào.
Lâm Uyên vẫn như thường ngày mặt không chút thay đổi, ánh mắt lãnh đạm, cho dù nghe được Tễ Nguyệt nói, trên mặt một chút dao động cũng không có.
Tễ Nguyệt tràn đầy cảm xúc bối rối nóng nảy nhìn thấy biểu tình của Lâm Uyên tựa như bị dội nước lạnh, miễn cưỡng trấn định lại.

Tễ Nguyệt còn muốn nói rõ chuyện y nghe được, đã bị Lâm Uyên ngăn cản.
"Một đám ô hợp, bổn quân còn không để vào mắt."
Lâm Uyên không vội, Tễ Nguyệt gấp gáp thay hắn, hận không thể đi lên lắc lắc bả vai Lâm Uyên nói cho hắn biết tình huống rất nghiêm trọng.

"Ngươi tới chính là vì nói chuyện này?"
Tễ Nguyệt tức giận, hảo tâm không dễ báo, Lâm Uyên nói lời này ý tứ rõ ràng chính là y nói xong có thể đi rồi.
"Ta lớn lên thực khó coi?"
Lâm Uyên lướt mắt nhìn môi hồng răng trắng, mặt mày tinh xảo của Tễ Nguyệt, không biết vì sao y lại hỏi như vậy.
"Không."
"Quân thượng rất chán ghét ta?"
"Chưa từng."
Tễ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: "Vậy vì sao mỗi lần đều phải đuổi ta đi?"
Ánh mắt Lâm Uyên âm trầm một chút, thuấn di đến trước mặt Tễ Nguyệt, áp chế người ở trên thân cây, một tay giữ chặt cổ Tễ Nguyệt, "Ngươi trăm phương ngàn kế tiếp cận bổn quân là có chuyện gì? Ngươi muốn gì?"
Hai người tứ chi dán cùng một chỗ, chỉ cách hai lớp quần áo, Tễ Nguyệt có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp đến từ trên người Lâm Uyên, còn có hơi thở hắn khi nói chuyện phất lên mặt mình, bàn tay khô khốc rộng rãi của Lâm Uyên liền trực tiếp dán lên cổ y, tim Tễ Nguyệt đập càng ngày càng nhanh, có chút say mê, có chút nghe không rõ Lâm Uyên trầm thấp hỏi cái gì.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Tễ Nguyệt phủ đầy ửng đỏ, ngửa cổ bộ dáng hiến tế, ánh mắt mờ mịt như là tẩm đầy hơi nước, híp mắt mềm nhũn nhìn hắn.
Lâm Uyên nhất thời cảm thấy trên tay như bị bỏng, khí thế cường thế giống như là quả bóng bay bị chọc thủng, cũng không thẩm vấn nữa, nhanh chóng lui về phía sau kéo dài khoảng cách với Tễ Nguyệt, há miệng cũng quên mất mình muốn nói cái gì, vung tay áo thuấn di trở về cung điện.
Lâm Uyên ngồi trên ghế của mình, cau mày nhìn chằm chằm tay trái mình, bất giác ma sát một chút, phảng phất còn có thể cảm giác được da thịt bóng loáng ấm áp của Tễ Nguyệt.

Tay phải Lâm Uyên ở trước mắt phất một cái, trước mắt liền xuất hiện một mặt thủy kính, biểu hiện chính là vị trí của Tễ Nguyệt.
Bởi vì Lâm Uyên đột nhiên buông tay, Tễ Nguyệt suýt nữa ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu không thấy Lâm Uyên đâu, Tễ Nguyệt một hơi không đi lên suýt nữa sặc, vừa rồi còn tốt, như thế nào lại không gặp y? Quả nhiên hỉ nộ vô thường!
Bởi vì Tễ Nguyệt muốn hồi môn phái hỏi thăm tin tức, nên không tiếp tục ở lại Ma Vực Điện.
Lâm Uyên từ thủy kính nhìn thấy Tễ Nguyệt rời đi, lập tức tiêu tán thủy kính.

Hạng người khẩu phật tâm xà, ngoài miệng nói không báo ân trước đó sẽ không rời đi, hiện tại còn không phải muốn rời đi.
Lâm Uyên căn bản không để những người đó ở trong lòng, thảo phạt hắn cũng không phải một lần hai lần, bất quá một đám người loè thiên hạ, chỉ biết tạo thế, sẽ không làm việc.
Chung quanh Ma Vực Điện gần đây rất không an tĩnh, liên tiếp có người tới, bất quá bọn họ cũng không có may mắn như Tễ Nguyệt, mỗi lần đều là vừa mới bước vào lãnh địa Ma Quân liền chết không có chỗ chôn.
Vừa mới bắt đầu là tiểu đánh tiểu nháo, nhưng theo thời gian người chết càng ngày càng nhiều, phía sau liền có người muốn báo thù, bọn họ hiển nhiên quên mất chính là từ trong miệng bọn họ vì ai báo thù đến khiêu khích Ma Quân trước.

Những chuyện bên ngoài này không có ảnh hưởng đến Lâm Uyên, thời gian của hắn luôn luôn an bài cẩn thận, ngộ đạo, tu luyện, tìm kiếm cơ duyên.

Không có bởi vì việc này liền co đầu rút cổ ở Ma Vực Điện hoặc là núp ở chỗ ẩn nấp, vẫn như cũ dựa theo hành trình hắn quy hoạch hành sự.
Bởi vậy Lâm Uyên vừa xuất hiện liền có một đám người vây quanh ở trước mặt hắn, mặc dù thanh lý đường mất không ít thời gian của hắn, nhưng cuối cùng cũng tạm được, thứ hắn muốn tìm vẫn là lấy được.
Những người bị Lâm Uyên giết chết, sư huynh đệ, sư phụ hoặc thân nhân của bọn họ muốn đến báo thù, tập đoàn thảo phạt Ma Quân càng lúc càng lớn mạnh, vả lại tín niệm dần dần khắc sâu, nghiễm nhiên đến mức không chết không thôi.
Lâm Uyên lại mặc kệ mục đích của đối phương như thế nào, đối với hắn mà nói, đến một đám giết một đám, đến hai bầy giết hai bầy mà thôi, không phải đối phương chết, chính là hắn vong, cá lớn nuốt cá lớn, quy tắc rất bình thường.
Sự tình phảng phất không khống chế được càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều tu sĩ cùng môn phái bị cuốn vào trong đó, còn có một phần người ma đạo cũng gia nhập diệt ma, Lâm Uyên bày ra thực lực làm cho mọi người hoảng sợ.

Nhân tố bất ổn không cách nào nắm giữ nên sớm trừ đi, nếu không ma công của Ma Quân đại thành, càng không người nào có thể khống chế hắn.

Khi đó thế gian sẽ sinh linh đồ thán, vĩnh viễn không có ngày yên bình, tất cả mọi người sẽ sinh hoạt trong địa ngục.
Trong lòng Lâm Uyên không có dao động gì, theo hắn thấy, chẳng qua là có người đi lên khiêu khích hắn, hắn thanh trừ mà thôi.

Về phần những người trong miệng nói muốn báo thù càng khó hiểu.

Hắn nếu tu vi không đủ bị đối phương giết là điều hiển nhiên, đối phương không địch lại bị hắn giết cũng là điều hiển nhiên, đâu ra báo thù?
Đất đai bên ngoài Ma Vực Điện đều nhuộm thành màu đỏ, nơi này không có một ngọn cỏ, gió phát ra tiếng ô ô, phía trên phảng phất phiêu đãng ngàn vạn linh hồn.
Toàn bộ Tu Chân giới đều ở trong rung chuyển bất an, Ma Quân phát điên, mưu toan phá hủy toàn bộ Tu Chân giới, giới này sinh linh đồ thán, ngay cả phàm thế cũng có chút bị ảnh hưởng, dân chúng lầm than.
Lâm Uyên khi bế quan tấn giai ma công bị chính đạo cùng một ít người trong ma đạo cùng công kích, bị phản phệ trọng thương, không cách nào vận dụng lực lượng trong cơ thể.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Uyên mở ra truyền tống trận hắn trong một lần ngẫu nhiên lấy được, đến Phàm giới..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi