CỨU VỚT VAI ÁC KIA



"Tễ Nguyệt, sư huynh đệ bình thường sẽ không hôn trán.

Lần trước là ta không đúng."
"Tại sao?"
"Chỉ có thân nhân cùng người yêu mới có thể tiếp xúc thân mật."
Tễ Nguyệt vội vàng hỏi: "Ta không phải thân nhân cùng người yêu của ngươi sao? Vậy ta là cái gì của ngươi?"
"Ngươi là tiểu sư đệ."
"Tiểu sư đệ không thể thân thiết sao?"
Lâm Uyên bị hỏi có chút đau đầu, "Tễ Nguyệt, ngươi nghe ta nói, bởi vì ngươi và ta sớm chiều ở chung nên mới sinh ra sự ỷ lại, ở bên ngoài, chỉ có giữa phu thê mới có thể làm những chuyện này."
Tễ Nguyệt quệt miệng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, "Nhưng, nhưng ta là tiểu tức phụ của ngươi." Tễ Nguyệt càng nói càng lý lẽ hùng hồn: "Ta muốn cùng ngươi làm phu thê."
"Quá tùy tiện! Chỉ có nam nữ mới có thể kết làm phu thê." Lâm Uyên ấn cái trán, "Chờ xong chuyện, ta dẫn ngươi xuống núi sinh sống một đoạn thời gian, ngươi liền biết người bên ngoại sinh hoạt thế nào."
"Ta không muốn, ta vì sao phải sinh hoạt giống người bên ngoài? Chúng ta ở bên ngoài không thể làm phu thê, vậy liền không đi ra, một mực ở trên núi làm phu thê cũng tốt mà."
"Ngươi biết cái gì là phu thê sao?"
"Biết, chính là một mực ở cùng nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ.

Tựa như ta cùng sư huynh."
"Hai nam nhân không thể làm phu thê.

Phu là nam tử, thê là nữ tử.

Hai chúng ta đều là nam nhân."
"Ta có thể làm nữ nhân, ta làm thê tử của ngươi." Tễ Nguyệt nói nói liền khóc, "Ngươi vì sao không muốn cùng ta ở chung một chỗ? Ngươi cùng người khác thành phu thê, ở chung một chỗ, vậy ta đâu? Để ta một mình một người sống ở trên núi sao?" Tễ Nguyệt lôi kéo góc áo Lâm Uyên, vô cùng đáng thương khóc ròng nói: "Ta lại không biết làm cơm, khẳng định sẽ chết đói."
Lâm Uyên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười lau lau nước mắt cho Tễ Nguyệt, "Sẽ không để ngươi chết đói, không phải phu thê cũng có thể cho ngươi nấu cơm ăn."
"Ngươi gạt người, ta đều đã nghe nói qua, sau khi thành thân đều sẽ thương thê tử của mình.

Ngươi về sau khẳng định cũng sẽ chỉ thương thê tử của ngươi, căn bản sẽ không quản ta.

Ngươi vì cái gì không thể để ta làm thê tử của ngươi? Ta cũng có thể làm nữ nhân."

"Tễ Nguyệt, không thể tính như vậy.

Ngươi còn quá nhỏ, không thông tục lệ, như vầy là không đúng."
"Ta không nghe, ngươi chính là không muốn ta, muốn cùng người khác một chỗ, ta không nghe."
Tễ Nguyệt khóc chạy đi, Lâm Uyên cũng không kịp ngăn cản.

Này gọi là chuyện gì? Tễ Nguyệt bình thường tiếp xúc với hắn nhiều nhất, tất cả tình cảm đều ký thác trên người hắn, căn bản không hiểu cái gì là thích, cái gì là phu thê.

Cùng nháo hắn làm phu thê, cũng lắm chỉ là tính nết trẻ con, không thể coi là thật.
Tễ Nguyệt đơn phương chiến tranh lạnh với Lâm Uyên, trông thấy cũng làm như không nhìn thấy, mình thì hầm hừ phụng phịu.

Trông thấy Lâm Uyên cùng Ngụy Lăng Dược nói chuyện y càng tức giận.

Rõ ràng y mới là sư đệ hắn, hắn lại luôn đối với một ngoại nhân hỏi han ân cần, làm sao lại có nhiều lời muốn nói như vậy.
Tễ Nguyệt một bên hung dữ cách cửa sổ nhìn động tĩnh bên kia, nắm chặt lá cây trong tay trong lòng rất có ý kiến: Còn cười, lại còn dám đối với người khác cười! Đối với y luôn răn dạy, không thể lộn xộn, không thể thô lỗ, đối với người khác lại ôn nhu cười.

Còn nói nam tử không thể làm thê tử, theo y thấy, sư huynh rõ ràng chính là muốn để Ngụy Lăng Dược làm thê tử của hắn.
Các phòng ở gần nhau, cách âm không tốt lắm, lại thêm buổi sáng hôm đó thanh âm Tễ Nguyệt kêu thật lớn, Ngụy Lăng Phong cũng nghe được bảy tám phần.

Còn có hai người cãi nhau, cũng nghe đến đôi câu vài lời.
"Tễ công tử, nam tử yêu nhau, dù sao cũng trái với lẻ thường.

Tễ công tử cần gì phải hạ mình, đi làm nam sủng luyến đồng?"
"Nam sủng luyến đồng? Đó là cái gì?"
"Cái này, tễ công tử có thể cưới thê tử ôn nhu hiền lành, sinh con trai mập mạp, sinh hoạt mỹ mãn hạnh phúc, không cần dây dưa với sư huynh ngươi."
"Ta muốn làm thê tử sư huynh, ngươi cũng đã nói, ta giống tiểu tức phụ của hắn." Tễ Nguyệt một mặt buồn rầu, lập tức nghĩ đến cái gì, hung hãn nói: "Ngươi quản tốt đệ đệ ngươi, đừng để y quấn lấy sư huynh ta."
Mặt Ngụy Lăng Phong lập tức đỏ lên, "Tiểu Dược lại không giống ngươi, thích nam nhân.


Ngươi quả thực không thể nói lý, thiệt thòi ta còn muốn khuyên ngươi."
"Hừ, không cần ngươi đến cười nhạo ta."
"Không biết tốt xấu!" Ngụy Lăng Phong phất tay áo mà đi, vừa đi hai bước, lại không thể không quay đầu trở về, nhắc nhở: "Ngươi nên xem bệnh cho Tiểu Dược."
"Không đi, ta không trị cho y."
Ngụy Lăng Phong thở sâu: "Mạng người quan trọng, chứ không phải trò đùa trẻ con.

Như thế quá tùy hứng, thật không biết sư huynh của ngươi nhịn ngươi thế nào."
Tễ Nguyệt cũng buồn bực, quăng lá cây đang cầm trong tay ra, "Ta cứ không xem cho y đó, ngươi có thể làm gì ta?"
"Ngươi vì tức giận, nên chẳng hề để ý đến mạng người như thế sao?"
"Y sống hay chết có liên quan gì đến ta?"
Hai người trong phòng cũng chú ý tới động tĩnh trong viện, Ngụy Lăng Dược lo lắng nói: "Lâm đại ca, tiểu sư đệ không sao chứ?"
Vừa nhắc tới Tễ Nguyệt, trán Lâm Uyên liền đau, trùm phản diện này, cố chấp lại cứng đầu, chuyện đã nhận định thì nói làm sao cũng không thông.

"Không có việc gì, chỉ là có chút trẻ con, quậy một chút liền không sao."
Ngụy Lăng Dược cũng nghe Tễ Nguyệt nói câu kia Không thân thiết liền không xem bệnh cho y, nhìn Lâm Uyên ánh mắt muốn nói lại thôi.

Theo Ngụy Lăng Dược thấy, Tễ Nguyệt thích sư huynh y, mà Lâm Uyên đối Tễ Nguyệt chỉ có tình sư huynh đệ, cũng không có tâm tư kiều diễm gì.

Lâm Uyên lại còn mỗi lần bởi vì bệnh tình của y, thỏa hiệp thân cận Tễ Nguyệt, vì y trả giá rất nhiều.

Y lại không thể nói nên lời để Lâm Uyên mặc kệ y, nên trong lòng đành phải oán trách Tễ Nguyệt vô sỉ, dùng bệnh tình của y đến áp chế Lâm Uyên đi vào khuôn khổ.
Chỉ chốc lát, Ngụy Lăng Phong đầy mặt lo lắng đi vào, "Lâm Huynh, Tễ Nguyệt cự tuyệt trị liệu cho Tiểu Dược, ngươi xem..."
"Ta sẽ xử lý tốt." Lâm Uyên không cần nghĩ cũng biết, Tễ Nguyệt dùng cách này để chờ hắn chủ động chịu thua.
Khóe mắt Tễ Nguyệt liếc qua hướng Lâm Uyên đang đi tới, hai tay ôm ngực, xoay người, đưa lưng về phía Lâm Uyên.

Đợi một hồi cũng không có động tĩnh gì, Tễ Nguyệt trong lòng hoảng hốt, nhịn không được quay đầu tìm Lâm Uyên, vừa lúc bị Lâm Uyên đang nhìn y ở sau lưng bắt gặp.


"Ngươi tìm đến ta làm gì? Không cùng Ngụy Lăng Dược nói cười sao?"
Trong giọng nói nồng đậm vị chua quả như sắp tràn ra.
"Không còn sớm, đến lúc hốt thuốc sắc thuốc cho y rồi."
Tễ Nguyệt hướng cái bóng dưới chân Lâm Uyên đập mạnh mấy cước, tức giận cực, "Ta biết, ngươi vì y mới đến nói chuyện với ta."
Lâm Uyên nhìn dáng vẻ Tễ Nguyệt tức hổn hển thở dài, tức giận cũng chỉ giẫm cái bóng của hắn mà không phải đập mạnh chân hắn, điều này khiến trái tim Lâm Uyên mềm nhũn, "Tễ Nguyệt ngoan, không tức giận."
"Vậy ngươi để ta làm thê tử của ngươi."
"Không được."
Tễ Nguyệt cái mũi chua chua, đem mặt quay sang một bên, "Ngươi không để ta làm thê tử của ngươi, ta sẽ không giải độc cho y, dù sao ngươi cũng có y thuật, ngươi tự xem cho y đi, hi vọng y có thể chịu đựng đến khi sư phụ trở về."
"Ngươi biết ta đối với độc thuật không hiểu rõ lắm.

Tính mạng của y sao có thể để ta đến thử?"
"Cùng ta có quan hệ gì? Ngươi không muốn y chết, vậy liền đáp ứng để ta làm thê tử của ngươi, ta tự nhiên sẽ giải độc cho y."
Quay tới quay lui lại về đề tài này, Lâm Uyên quả thực không biết nên làm sao khuyên bảo Tễ Nguyệt.
"Tễ Nguyệt!"
"Tễ Nguyệt Tễ Nguyệt, cái người đáng ghét kia đều gọi đệ đệ hắn là Tiểu Dược, ngươi cũng không gọi ta thân thiết như vậy."
Tại sao cái gì cũng đều có thể lấy ra lên án? Ngay cả cái này cũng phải so đo.
"Tiểu Nguyệt.

Vầy được rồi đi?"
Tễ Nguyệt nghe xong liền bùng nổ, "Không được kêu ta Tiểu Nguyệt, ai biết ngươi là đang gọi ta hay vẫn là đang gọi Ngụy Lăng Dược."
"Thôi, đều là tùy ngươi, ngươi muốn ta gọi ngươi là gì?"
"Dĩ Mạch."
"Dĩ Mạch?" Lâm Uyên lặp lại cái tên, "Mạch trong xa lạ?"
"Mới không phải, mạch trong mạch thượng khai hoa."
Lâm Uyên bị Tễ Nguyệt chọc cười, "Không phải mạch trong người lạ sao?"
"Ta đây là mạch trong mạch thượng khai hoa, khả hoãn hoãn quy.

Mới không phải mạch trong người lạ.

Ta nhất định sẽ chờ đến khi người từ từ trở về."
"Sư phụ đặt tên tự cho ngươi?"
Tễ Nguyệt nghĩ nghĩ, hồi đáp: "Không biết, dù sao ta gọi Dĩ Mạch, Lâm Dĩ Mạch."
"Vì cái gì họ Lâm?"

Tễ Nguyệt liếc mắt, hừ một tiếng, "Bởi vì tiểu tức phụ muốn theo họ phu."
Hai người nói chuyện, Lâm Uyên dắt Tễ Nguyệt đi vào phòng Ngụy Lăng Dược.
Tễ Nguyệt ngoài miệng nói Lâm Uyên không đáp ứng liền không chữa bệnh cho Ngụy Lăng Dược, nhưng Lâm Uyên đem y đưa đến trước giường Ngụy Lăng Dược, Tễ Nguyệt cũng không thật sự không hốt thuốc cho Ngụy Lăng Dược, sợ sư huynh thật sự giận y.
Tễ Nguyệt bởi vì chuyện tiểu tức phụ mà tâm sự nặng nề, cũng không biết là nhiễm phong hàn hay là bởi vì tâm tư tích tụ, sáng hôm sau tỉnh dậy thì đầu óc choáng váng.
Lâm Uyên sờ trán Tễ Nguyệt, mới phát hiện y phát sốt.

Tễ Nguyệt thân thể yếu, so với người thường càng dễ sinh bệnh, triền miên mấy ngày, lặp đi lặp lại, rất khiến người lo lắng.

Tuy nói Tễ Nguyệt có máu thuốc có thể trị bách độc, nhưng sinh bệnh lại không thuộc về phạm trù độc.
Lâm Uyên nấu cháo và thuốc cho Tễ Nguyệt, đồng thời thay khăn ướt trên trán.

"Tễ Nguyệt, uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Tễ Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, tỉnh lại một lúc, tự nhiên biết thể chất hiện tại của mình, lật người quay lưng về phía Lâm Uyên, "Không cùng ta làm phu thê, ta liền không uống thuốc."
"Ngươi thật sự là" cái gì cũng đều có thể lấy ra áp chế.
Lâm Uyên đem Tễ Nguyệt nửa ôm lại, "Trước súc miệng."
Tễ Nguyệt theo lời làm, tựa ở trên người Lâm Uyên, nhu thuận mềm mại, sắc mặt tái nhợt, mười phần chọc người yêu thương.
"Uống cháo trước rồi uống thuốc sau."
"Ta muốn làm tiểu tức phụ ngươi.

Nếu không ta liền không uống."
"Có khó chịu không?" Lâm Uyên vuốt tóc Tễ Nguyệt, "Ngoan ngoãn, chờ ngươi thân thể tốt lại nháo."
Tễ Nguyệt mẫn cảm nghe ra một loại dung túng trong lời nói của Lâm Uyên.

Lúc đầu chỉ mang thái độ thử nghiệm lập tức dâng lên ngọn lửa.

"Không uống, dù sao cũng không ai thương ta, cũng không ai quản ta có khó chịu không."
Trước kia chỉ là ngoài miệng cáu kỉnh, hiện tại sao càng ngày càng làm ầm ĩ rồi?
"Ta không thương ngươi?"
"Ngươi không để ta làm tiểu tức phụ của ngươi, chính là không thương ta, về sau ngươi liền sẽ chỉ thương tiểu tức phụ của ngươi."
"Không có tiểu tức phụ, về sau ta sẽ không thành thân, chỉ đối tốt với sư đệ ngươi có được hay không?" Giết trùm phản diện, cứu vớt thế giới này, lấy được điểm công đức hắn liền sẽ đi tới thế giới khác, làm sao cũng không có khả năng lưu lại cái thế giới này cưới thê tử.
Tễ Nguyệt đem mặt vùi vào ngực Lâm Uyên, chính là không uống thuốc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi