CỨU VỚT VAI ÁC KIA



Trong mắt Tễ Nguyệt, nhị hoàng tử kia dối trá lại ác độc, cố ý công khai chuyện hùng tử bị tinh đạo bắt đi, sau này cho dù được cứu trở về, thanh danh của hùng tử cũng không còn nữa.

Người khác cho dù không nói trước mặt, sau lưng cũng sẽ chỉ trỏ, lấy ý nghĩ ác ý nhất để phỏng đoán chuyện gì đã xảy ra với hùng tử trong đống tinh đạo thư tử khét tiếng.
Hành động này của gã, là khơi dậy sự căm thù của mọi người đối với tinh đạo, thuận tiện còn dùng danh tiếng của hùng tử thành toàn cho danh thanh của chính gã, giẫm lên hùng tử giành được một ít hư danh, ích kỷ vô sỉ đến cực điểm.
Tễ Nguyệt âm thầm cầm quần áo trở về phòng, ném quần áo trong tay lên giường, hai tay ôm ngực liếc xéo Lâm Uyên đang thay quần áo, sống lưng hùng tử bóng loáng tràn đầy dấu vết y lưu lại.

Bên ngoài lạnh lùng bám vào một tầng kiều diễm, nhưng trái tim Tễ Nguyệt hiện tại lạnh như băng, không dẫn nổi một chút tia lửa.
"Ánh mắt của anh thật không tốt, có cái gì để coi trọng đâu?"
"..." Lâm Uyên đang mặc quần áo tay dừng một chút, từ trên xuống dưới liếc mắt nhìn Tễ Nguyệt một cái, "Ách, cũng không tệ như em nói, thỉnh thoảng có chút gây chuyện, nhưng phần lớn thời gian đều là tốt nhất, không cần tự coi thường mình."
Lâm Uyên chỉ cần nhấc tới người kia khóe miệng liền giơ lên thật sâu làm đau mắt Tễ Nguyệt, "Hừ, tên hỗn đản mà anh coi trọng trong lòng một chút cũng không có anh.

Một chút cũng không quan tâm anh, ngược lại tâm tư đều là cố ý làm cho người ta nhìn."
Lâm Uyên đi tới trước mặt Tễ Nguyệt hôn y một cái, tiểu gia hỏa ngạo kiều, "Trong lòng có tôi hay không, cũng không phải ngoài miệng em tùy tiện nói một chút là được, trong lòng tôi rõ ràng có là được.

Tôi không ngại tú ân ái." Tễ Nguyệt luôn thích tú ân ái, mặc kệ thế giới nào cũng giống nhau.
"Anh," Tễ Nguyệt tức muốn chết, không chỉ mắt mù, còn bị thiểu năng trí tuệ, đáng đời bị thư tử lừa gạt, dù sao cũng đều bị lừa gạt, so với bị người khác chiếm tiện nghi đùa bỡn còn không bằng tiện nghi y.
Tễ Nguyệt mở quang não ra, tìm ra đoạn video kia cho Lâm Uyên xem, chuyện rõ ràng như vậy, khẳng định liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, lén tăng cường lực lượng để tìm người, cái loại này so với rút dây động rừng có gì khác nhau đâu, y cũng không tin Lâm Uyên nhìn không ra.
Lâm Uyên xem xong video cùng các báo cáo liên quan sau đó ngưng mi trầm tư, thân phận Tễ Nguyệt dù sao cũng đối lập với pháp luật của đế quốc, nếu bị theo dõi, trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề, cuối cùng khẳng định không thoát khỏi, thực lực cá nhân ở trước mặt đế quốc quá nhỏ bé.

Học viện cũng sắp khai giảng, nếu vắng mặt một học kỳ, học tịch sẽ tự động tiêu trừ, muốn nhập học cũng chỉ có thể tham gia kỳ thi nhập học lần nữa, hắn cũng chỉ còn một năm cuối cùng liền tốt nghiệp, không có đạo lý làm lại lần nữa.
"Tễ Nguyệt, chúng ta trở về Thủ Đô Tinh."

Tễ Nguyệt không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, phóng ra hung quang, dùng sức đóng cửa lại, "Nghĩ cũng đừng nghĩ." Sợ nhìn thấy vẻ mặt oán hận của Lâm Uyên đối với y, Tễ Nguyệt ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Lâm Uyên, nhốt hắn ở trong phòng ngủ.

Tễ Nguyệt gia cố phòng tuyến cửa, ngay cả căn nhà cũng thiết lập quyền hạn cao nhất, suy sụp ngã mình vào sô pha.
Từ dưới cánh tay có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng, y rõ ràng là để Lâm Uyên thấy rõ bản chất của Âu Dương Hiên, vì sao Lâm Uyên vừa nhìn thấy Âu Dương Hiên liền nói muốn tới tìm gã, khẩn cấp muốn trở về? Người nọ tùy tiện nói một câu đối với hắn có ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Lâm Uyên bị đóng cửa còn bị lãnh ngôn cự tuyệt, chỉ cảm thấy không giải thích được, không biết lại chọc đến sợi thần kinh mẫn cảm nào của Tễ Nguyệt.

Cửa mở không được, Tễ Nguyệt cũng không trở về, quang não Lâm Uyên từ ngày đầu tiên gặp Tễ Nguyệt đã không còn, hắn ngồi ở trong phòng nhìn một chút, liền lắp ráp một đống linh kiện nhỏ trên bàn giết thời gian.
Tễ Nguyệt ở gian ngoài trong lòng giống như là bị đặt ở trong lửa dày vò, hùng tử vừa nhìn đã biết là được nuông chiều từ nhỏ được đặt ở lòng bàn tay cẩn thận che chở sủng ái, bị y thô bạo nhốt lại như vậy, hiện tại nói không chừng đang rất sợ hãi, có khi còn ở trong chăn run rẩy rơi nước mắt, bất lực lại bàng hoàng.
Tễ Nguyệt càng nghĩ càng ngồi không yên, vụng trộm mở màn hình phòng ngủ ra, lại nhìn thấy Lâm Uyên rất là tập trung tinh thần lắp ráp linh kiện nhỏ.

Chưa từ bỏ ý định như vậy, một vật nhỏ như vậy cho dù lắp ráp ra, tín hiệu cầu cứu cũng không phát ra được, hùng tử luôn ngây thơ bướng bỉnh như vậy.
Buổi chiều Tễ Nguyệt đưa dịch dinh dưỡng đến, "Tễ Nguyệt, em trước đừng đi, chúng ta cần nói chuyện."
"Tôi và anh không có gì để nói.

Anh phải nhớ kỹ thân phận, bất quá chỉ là một hùng tử bị tôi cướp được mà thôi, nơi này rất hẻo lánh, trong bản đồ điều hướng cũng không có tọa độ nơi này, cũng đừng kỳ vọng người khác đến cứu anh trở về, anh nên chết tâm đi."
Lâm Uyên giữ chặt cánh tay Tễ Nguyệt đặt y lên giường, có chút bất đắc dĩ, "Em đó, lại đang suy nghĩ lung tung cái gì? Quân đội bên kia đang tìm tôi, nếu vẫn không trở về, sớm muộn gì cũng có một ngày tra được nơi này, đến lúc đó em sẽ gặp nguy hiểm, hay là em không muốn đi Thủ Đô Tinh? Tôi ở học viện còn một năm nữa là tốt nghiệp, quy định 25 tuổi mới có thể kết hôn, bất quá nếu là người tốt nghiệp học viện đế quốc thì sẽ có thể kết hôn sau khi tốt nghiệp, chẳng lẽ em muốn chờ 5 năm sau mới kết hôn sao?" Tuổi hiện tại của hắn là 20 tuổi, nếu đi học ở học viện sau đó tốt nghiệp, một năm sau liền có thể cùng Tễ Nguyệt kết hôn, bằng không phải đợi đến 25 tuổi hôn khế mới có hiệu quả.
Ngón tay Tễ Nguyệt giật giật, nhìn hùng tử đang đè trên người y không nói gì.
Lâm Uyên cúi đầu hôn Tễ Nguyệt, "Không cần phải suy nghĩ lung tung, tôi chỉ thích em.

Em không muốn rời khỏi đây cũng được, đưa quang não cho tôi, tôi gửi tin nhắn cho Lâm gia, nói cho bọn họ biết tôi không mất tích."
Lâm Uyên vốn là đại thiếu gia quý tộc, hẳn là sống cẩm y ngọc thực, cuộc sống xa hoa phú quý, mà không phải bị y vây ở trên tinh cầu hoang vắng hẻo lánh này, tài nguyên nghèo nàn, hoàn cảnh không xong.

Biết rõ Lâm Uyên chẳng qua là đang nói những lời dỗ dành y, buồn cười chính là y vẫn sẽ nhịn không được coi là thật, nếu là thật, y nên có bao nhiêu hạnh phúc.

Y căn bản không cự tuyệt được sự hấp dẫn trong miệng Lâm Uyên, sau khi tốt nghiệp có thể cùng y kết hôn, còn nói yêu y.
"Ba ngày sau sẽ có phi thuyền đi Thủ Đô Tinh."
"Được, tôi sai người xin danh ngạch thi tuyển sinh học viện đế quốc cho em, chờ trở về Thủ Đô Tinh, chúng ta liền cùng đi học viện."
Tễ Nguyệt cơ hồ say mê trong mộng đẹp Lâm Uyên miêu tả cho y, buổi tối muốn đặc biệt hung dữ, bộ dáng hận không thể chết trên người Lâm Uyên.
Ba ngày này Tễ Nguyệt cơ hồ là trạng thái chân không chạm đất, đem quyền lực giao xuống, an bài các loại chuyện tiếp theo.
"Lão đại, sao anh lại giống như đang bàn giao hậu sự vậy? Cũng không phải là không trở về." một thư tử lẩm bẩm nói đùa.
Nhìn Tễ Nguyệt trầm mặc không nói gì, đám tinh đạo kia cả kinh, "Không phải chứ, lão đại, anh thật đúng là chuẩn bị không trở lại?"
"Ai, dù sao lấy bản lĩnh của lão đại mặc kệ ở đâu cũng sẽ lăn lộn đến phong sinh thủy khởi.

Nói không chừng vài năm sau, lão đại liền trở thành nhân vật nổi tiếng ở Thủ Đô Tinh."
"Tần Khiếu, Lăng Thiên tôi liền giao cho anh.

Mấy người bọn họ làm việc bốc đồng, đầu óc đơn giản, anh quản bọn họ nhiều hơn một chút."
"Anh yên tâm đi lão đại đi, anh ở thủ đô tinh cũng phải cẩn thận hơn, đế quốc bên kia không biết thân phận của anh, chỉ cần cẩn thận một chút không tiết lộ thân phận, luôn an toàn không lo.

Hùng tử một lòng chỉ có anh, Lâm gia gia nghiệp lớn, quyền thế hiển hách, tóm lại cũng là một trợ lực lớn.

Đại thiếu gia Lâm gia được sủng ái, trong lòng hắn có anh, hôn khế trước kia tự nhiên sẽ hủy bỏ, lão đại cũng không cần quá mức lo lắng."
Tễ Nguyệt trong lòng cười khổ, chỉ sợ hắn đều muốn hận chết tôi, không chỉ bắt cóc đi, còn cường chiếm thân thể, cơ hồ là hủy cả đời hắn.


Trong lòng hùng tử không biết mưu đồ trả thù y như thế nào để trút giận trong lòng.

Tất cả họ đều cảm thấy rằng hùng tử nghiện tình yêu sẽ mất lý trí, suy nghĩ thực sự là quá ngây thơ rồi.

Tính cách của Lâm Uyên, giống như là người sẽ bị tình yêu làm cho choáng váng sao?
Tễ Nguyệt thu thập quần áo cùng vật tư cho Lâm Uyên, mình cái gì cũng không lấy, ngồi lên phi thuyền, Lâm Uyên tựa vào bả vai y nghỉ ngơi, Tễ Nguyệt liền cẩn thận che chở Lâm Uyên, dọc theo đường đi có rất nhiều ánh mắt thèm thuồng kinh diễm lưu luyến trên người Lâm Uyên, khí thế cường hãn trên người Tễ Nguyệt làm cho bọn họ không dám lỗ mãng.
Trải qua mấy lần nhảy không gian, lại đổi phi thuyền một chuyến, cuối cùng cũng là đến Thủ Đô Tinh, Lâm Uyên duỗi duỗi thắt lưng, cuối cùng cũng đến, ở trên phi thuyền cũng chỉ có thể dựa vào quang não của Tễ Nguyệt để giết thời gian, đối với Lâm Uyên mà nói, đồ ảo tóm lại là nhàm chán.
Phi thuyền vừa dừng lại, bên ngoài đã có một nhóm người đợi sẵn, đang duỗi cổ nhìn một đám người đi xuống phi thuyền.
"Đại thiếu gia!"
"Anh."
Lâm Uyên bởi vì xưng hô "anh" làm hoảng hốt một chút.
Một thư tử cường tráng cao lớn nhìn thấy Lâm Uyên kinh hỉ nghênh đón, "Anh, anh không sao chứ? Anh không biết là kể từ khi anh đi, chúng em đã tìm anh khắp nơi, tất cả đều vội vã đến chết.

Nếu anh chịu ủy khuất, trong nhà nhất định sẽ vì anh làm chủ, anh làm sao có thể một mình bỏ đi đây? Anh thậm chí còn không biết bên ngoài nguy hiểm như thế nào."
"Lâm Ngôn, nói rất nhiều." Lâm Uyên giới thiệu với Tễ Nguyệt, sau đó nói với Lâm Ngôn: "Đây là Tễ Nguyệt, người đã cứu anh."
Lâm Ngôn bởi vì đánh giá của Lâm Uyên mà bất mãn một chút, vừa nghe Lâm Uyên nói đối với Tễ Nguyệt rất là cảm kích, "Cám ơn anh đã đưa anh tôi trở về an toàn, sau này anh cần cái gì cứ việc mở miệng."
Lâm Ngôn vây quanh Lâm Uyên, "Thư phụ cùng hùng phụ đều rất lo lắng cho anh, còn có tam đệ, tất cả mọi người ở nhà chờ, vốn bọn họ đều muốn tới, được em khuyên nhủ, tàu bay cũng không ngồi được nhiều người như vậy." Tốc độ tàu bay rất nhanh, trong lúc nói chuyện đã đến một đình viện diện tích rất lớn, rộng lớn tao nhã, khắp nơi biểu hiện tôn quý đại khí, có nội tình đại quý tộc lắng đọng.
"Tiểu Uyên, đứa nhỏ này con muốn gấp chết hùng phụ sao? Bị ủy khuất mất hứng, sao không nói ra? Chẳng lẽ chúng ta sẽ không trút giận giúp con hay sao? Một tiểu hùng tử không biết tên mà thôi, đáng để con chạy ra ngoài sao? Nếu con có chuyện ngoài ý muốn, con bảo chúng ta làm sao bây giờ?"
Lâm Uyên tuy rằng có chút ký ức cuối cùng, nhưng vẫn cực kỳ không được tự nhiên, hắn đã thật lâu không có khái niệm cha mẹ, chỉ có một đời tiếp xúc qua cha mẹ, còn không phải là con ruột.

"Hùng phụ, con không sao, cha đừng lo lắng." Một trưởng bối một lòng vì hắn, Lâm Uyên thật không biết đối đãi như thế nào mới tốt.
Tễ Nguyệt đi theo bên cạnh Lâm Uyên, nhìn một màn trước mắt, trong lòng chua xót.

Y sao có mặt mũi nói Âu Dương Hiên ích kỷ, chính y còn không phải giống vậy sao, vì dục vọng cá nhân của mình, liền vây khốn Lâm Uyên một thời gian dài như vậy, để cho hắn cùng người nhà tách ra.


Bất quá nghe Lâm Ngôn cùng hùng phụ của Lâm Uyên vừa đau lòng vừa oán giận nói, Tễ Nguyệt cũng coi như làm rõ một ít tình huống.
Âu Dương Hiên ở trong học viện thân cận ái muội với một hùng tử, Lâm Uyên nhất thời tức giận, mới xúc động rời khỏi Thủ Đô Tinh, phi thuyền xảy ra chuyện ngoài ý muốn hạ xuống, còn xui xẻo bị y đụng phải.
Lâm Uyên nói cho người Lâm gia biết, là Tễ Nguyệt cứu hắn, bởi vì điều kiện bất tiện, bọn họ mới gian nan trở về Thủ Đô Tinh.
Lâm gia đối với Tễ Nguyệt rất có hảo cảm, không chỉ là bởi vì Tễ Nguyệt cứu Lâm Uyên, còn bởi vì Lâm Uyên đối với Tễ Nguyệt rất là thân cận.
"Hài tử ngoan, nếu con thích Âu Dương Hiên, thư phụ khẳng định có thể khiến hắn không thèm liếc mắt nhìn những hùng tử khác một cái, nếu không thích, vậy thì đổi lại.

Không được không nói một tiếng liền tự mình rời đi nữa."
"Sau khi tốt nghiệp, con muốn kết hôn với Tễ Nguyệt."
Tễ Nguyệt cả kinh, hơn mười ánh mắt đều đặt ở trên người y, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới giống như là đang xem xét định giá, Tễ Nguyệt theo bản năng thẳng lưng, căng thẳng cơ bắp trên người.
"Bộ dạng không tệ, phong độ nhẹ nhàng tuấn tú lịch sự."
Thư phụ của Lâm Uyên gật gật đầu: "Cậu nhìn ra tự nhiên tốt, vốn thư phụ còn có chút lo lắng, Âu Dương Hiên kia không phải là thứ tốt." Âu Dương Hiên tránh né hắn ở trên quang não nói bậy bạ cũng đã làm cho hắn không vui rồi.

Luận điệu của Âu Dương Hiên chỉ làm cho kẻ ngu xuẩn không rõ nguyên nhân cảm động, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến sự an toàn của Tiểu Uyên.

Đại nghĩa lẫm liệt tuyên bố ngoại trừ khiến cho tinh đạo càng thêm cảnh giới ra cái gì cũng không có tác dụng, vừa ngu vừa xấu.
Còn có Âu Dương Hiên không biết kiểm điểm tiếp xúc với các hùng tử khác, cho tới bây giờ cũng không phải là Lâm gia bọn họ bám lấy hoàng thất, buồn cười là ngay trước lúc tới cầu hôn khế, hiện giờ lại làm cái chuyện này, cũng không biết là ghê tởm ai.

Hắn đối với Âu Dương Hiên rất không hài lòng, nhưng lo lắng Tiểu Uyên không vui, hiện tại nếu Tiểu Uyên không quan tâm Âu Dương Hiên, vậy thì không có gì băn khoăn.
Tễ Nguyệt luôn cho rằng khi phi thuyền dừng lại, Lâm Uyên gặp được người nhà hắn, chờ đợi y chính là quân đội vây quanh y.

Nhưng Lâm Uyên không chỉ giúp y giấu diếm thân phận, còn nói cho người nhà biết sau này bọn họ sẽ kết hôn?
Là thay đổi cách muốn trả thù y sao? Để cho y ngọt ngào ở trên mây, lại hung hăng bỏ lại y, để cho y nếm thử cái loại tư vị đau đớn không muốn sống này?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi