DẠ CẬU, EM LÀ MÙA!

Ngày giỗ của bà Cúng, tôi tới rất sớm để phụ bà Chín Tàu nấu đồ ăn, đi theo tôi có cả dì Tư nữa, ba người quần hết cả buổi sáng cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ hết thảy. Sau khi cúng trong nhà, bà Chín đưa tôi và dì Tư ra am để hài cốt của bà Cúng thắp hương. Đứng trước vong linh của bà Cúng, tôi thành tâm khấn vái, cảm ơn bà đã luôn bảo vệ và ở bên cạnh tôi trong suốt thời gian khó khăn vừa qua.

Bà Chín khui hộp đựng sầu riêng rồi để vào bên trong am, bà nhàn nhạt nói:

– Hồi còn sống bà khoái nhất sầu riêng nên sáng tôi có nói với cô Mùa ra chợ mua cho bà đây nè. Sầu riêng này thơm dữ lắm, bà về mà chứng.

Tôi nhìn bà Chín Tàu, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót. Đã ba năm trôi qua kể từ ngày bà Cúng chết mà bà Chín lúc nào cũng giống như là bạn mình vẫn còn sống ở dương gian này vậy. Có khi tôi tới thăm bà Chín, tìm bà ở trong nhà không gặp, nghĩ nghĩ tôi mới đi ra đây thì liền gặp bà ấy đang ngồi tâm sự với “bạn” mình. Bà Chín lắm khi nói với tôi rằng bà thương bà Cúng lắm, cái số làm thầy làm bà của hai người… khổ nhất vẫn là bà Cúng.

Bà Chín Tàu với bà Cúng là bạn từ hồi còn trẻ, xưa kia đi học chung một thầy ở trên núi, bà Cúng xuất môn trước rồi biệt tích mấy chục năm, bẫng một thời gian sau này hai người họ mới gặp lại được. Hai người ít khi gặp nhau nhưng tâm linh tương thông, có thể báo mộng cho nhau trong những giấc mơ. Bà Cúng vẫn rất thường hay báo mộng tâm sự với bà Chín Tàu… mãi đến khi bà ấy bị gϊếŧ chết.

Cái ngày công an đến nhà thầy Dận để khám xét điều tra thêm về những vụ mất tích không rõ nguyên nhân. Lúc đào trong phòng ngủ nhà ông ấy, bên phía công an sửng sốt khi đào lên được rất nhiều thi thể. Có thi thể đã phân hủy hết hoàn toàn chỉ còn lại xương cốt nhưng cũng có thi thể vẫn chưa phân hủy hết, da thịt vẫn còn vương lại trên xương… điển hình là thi thể của bà Cúng.

Kể ra thì lại thương không chịu được, lúc tôi với Bà Chín đến nhận diện nạn nhân, trên thi thể đang phân hủy của bà Cúng vẫn còn quấn những thước dây thừng có dán bùa yểm. Những lá bùa kỳ dị được dán khắp người bà ấy, bà Chín Tàu vốn dĩ rất bình tĩnh còn chịu không được mà lảo đảo gần như suy sụp. Bà Chín mặt tái xanh quỳ trước xác bạn mình mà khàn giọng nỉ non, bên phía công an cũng không dám động tay tháo những lá bùa ấy xuống. Biết được chuyện, thầy Đạt mới tức tốc bắt xe đến nhà lão Dận để làm phép gỡ bùa cho bà Cúng. Lúc mà dây thừng được tháo xuống, trời cũng chuyển đen sấm chớp đùng đùng…

Bà Cúng là bị người ta gϊếŧ, mà người cao tay gϊếŧ được bà ấy thì chỉ có duy nhất lão Dận ác độc mà thôi. Lão ấy gϊếŧ bà rồi yểm cho hồn của bà không đi báo mộng cho người thân được. Nhớ lần đó bà về báo mộng cho tôi… chắc đó cũng là giây phút cuối cùng mà bà còn sống được trên cõi đời này. Nếu không vì bảo vệ cho tôi… chắc bà ấy đã không chết thê thảm đến như vậy.

Thấy tôi thở dài, bà Chín Tàu khẽ ngước sang nhìn tôi, bà nhẹ giọng nói:

– Cô đừng có tự trách mình cô Mùa… cái số của bà bạn tôi là như vậy, có tránh tránh cũng không khỏi đâu.

Tôi buồn bã trả lời:

– Con biết là như vậy nhưng con…

Bà Chín lại nhìn vào trong am, bà nhàn nhạt cất lời:

– Cái nghiệp của bà Cúng là phải bảo vệ cho dòng tộc của cô. Lão Dận không tìm ra bà ấy thì thôi chứ hễ tìm được rồi thì dễ dàng gì tha cho bà ấy được. Cũng tại vì bà bạn tôi quá cứng rắn, một chữ cũng không khai ra nên lão tức lão mới gϊếŧ bà ấy…

Sự thật là như vậy, lão Dận bắt được bà Cúng nhưng bà Cúng nhất quyết không nói ra tôi là người của Long tộc, thành thử ra lão ta tức lão mới gϊếŧ bà ấy tàn độc tới như vậy. Bà Cúng biết khá nhiều về dòng tộc của tôi nhưng khi tôi nhờ bà Chín hỏi thì bà Cúng lại không chịu nói. Bà Cúng nhờ bà Chín Tàu chuyển lời lại với tôi rằng:

“Không biết sẽ không khổ, cứ an nhiên như vậy mà sống.”

Bà ấy cũng có nói, đó cũng là ý của mẹ và bà ngoại tôi…

Thật ra ấy, nếu bà Cúng không nhắc nhở, tôi cũng không có ý định sẽ đi tìm hiểu về thân thế của mình. Dòng tộc đã quyết định di tản rồi sống ẩn mình tức là bọn họ đã không còn muốn liên kết lại với nhau. Nếu muốn liên kết thì khi mẹ tôi còn sống, bà đã không phải sống cuộc sống khổ sở đến như vậy. Và tôi, tôi cũng không phải chỉ có một mình chống chọi lại “ác tâm” của những con người tham lam ngoài ra…

Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một nhân tố vừa may mắn vừa bất hạnh khi bị lão Dận phát hiện mà thôi. Nếu như nhà tôi không thiếu nợ mẹ chồng tôi, và nếu như tôi không gặp chồng tôi thì bí mật của tôi… chắc đến giờ cũng chẳng ai biết đến.

Bà Chín Tàu đưa tay sờ sờ lên hũ sành đựng hài cốt của bà Cúng, bà ấy lại khẽ nói:

– Cô biết không cô Mùa… bà bạn tôi từng nói… bà ấy chết… đôi khi cũng là chuyện tốt cho dòng tộc của cô. Hy vọng cô sau này đừng tự trách mình và cũng đừng nuôi dưỡng hy vọng tìm về cội nguồn làm gì. Trên đời này… nếu họ còn tìm về truyền nhân của mình thì có duyên… ắt rồi sẽ gặp lại mà thôi… đừng cưỡng cầu… đừng nên cưỡng cầu.

Tôi khẽ gật gật đầu, bà Cúng nói đúng rồi… có duyên ắt sẽ gặp lại, đừng nên cưỡng cầu làm gì, mọi chuyện cứ nên để thuận theo tự nhiên!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi