ĐA DANH CHI HẬU



Chương Hằng rất nhanh đã bước vào, bà nhìn nét mặt của Cố Tịch Hy, liền biết ngay nàng có điều muốn hỏi.
"Thái tử phi có điều gì nghi vấn?"
Nàng chỉ tay xuống chiếc ghế bên cạnh:
"Cô cô ngồi trước đi."
Nhưng Chương Hằng chỉ lắc đầu:
"Chủ tớ không ngang hàng, nô tỳ không được phép, cũng không thể."
Nàng gật đầu, không cưỡng ép.
"Cô cô ở trong cung nhiều năm, xin hỏi đã từng nghe qua ai đó tên gọi Chiếu Thủy, hoặc Chiêu Thủy hay chưa?"
Chương Hằng bị bất ngờ vài phần, song nét dao động chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất trong ánh mắt.

Bà không vội trả lời nàng, thay vào đó là hỏi ngược:
"Sao thái tử phi nương nương lại hỏi như vậy? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Vườn hoa mai chiếu thủy ở Tựu Nguyệt điện vốn đã là điều nhạy cảm, nhưng người cẩn trọng như Hoàng Phủ Minh Phong chỉ nháy mắt liền cho người phá sạch, nhất định phải có chất xúc tác.
Cố Tịch Hy thành thật kể lại sự việc hôm qua, ngay cả lời của Bảo Quân Hoa cũng thuật lại rõ ràng.

Riêng chuyện nàng suýt bị hắn dìm chết thì không nói.
"Bản cung có đi hỏi qua, trước đây trong cung thật có một cung nữ tên gọi Chiêu Thủy, nhưng phủ Nội Vụ lại không có bất cứ ghi chép nào về nàng ta hết."
Chương Hằng vẫn im lặng.

Cố Tịch Hy không gấp gáp, tự mình tiếp lời:
"Mặc dù bản thân bản cung cũng rất mơ hồ, nhưng mọi chuyện xảy ra tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, đúng không?"
Người đối diện nàng chậm rãi mỉm cười:
"Nương nương quả nhiên thông tuệ hơn người."
"Vậy phiền cô cô nói cho bản cung nghe, rốt cục Chiêu Thủy đó là ai?"
Nhưng lần này, Chương Hằng đã khiến nàng thất vọng:
"Nương nương thứ lỗi, hiện tại nô tỳ chưa thể nói với người."
Cố Tịch Hy nhíu mày:
"Vì sao?"
"Hồi nương nương, vì nô tỳ biết bây giờ thật chưa phải thích hợp."
Nếu như đây thật sự muốn tốt cho nàng...
Nàng mím môi, trong ngực tựa như có ngàn vạn con kiến bò quanh nhưng vẫn lực bất tòng tâm phó mặc.

Nếu Chương Hằng không nói, nàng có đi hỏi khắp lục cung đông tây hẳn cũng không có câu trả lời.

"Vậy cô cô nói xem, lúc nào thì thích hợp?"
"Tới lúc, nô tỳ sẽ tự khắc nói với nương nương."
Trước khi cáo lui, Chương Hằng còn để lại cho Cố Tịch Hy một lời:

"Nương nương, người đừng nhắc hai từ Chiêu Thủy với điện hạ.

Tuyệt đối không được nhắc!"
Chiêu Thủy...!Cái tên xa lạ kia vây ám lấy nàng ngay cả trong giấc mơ.
Cố Tịch Hy thức giấc nửa đêm, lại sợ kinh động đến người bên cạnh mà không dám cử động mạnh.

Hoàng Phủ Minh Phong đang yên giấc cạnh nàng, nhưng một khoảnh trống chưa bằng gang tay giữa hai cơ thể, thật ra là cách vạn dặm trùng khơi.
Nàng không nén được lòng mình, hơi chua xót mà chạm lên vết thủ cung sa còn nguyên vẹn.
Trước đây, thế giới trong mắt nàng tuyệt đối bé nhỏ, ước mơ cũng bé nhỏ, căn bản không đáng kể.

Đại loại như, ước có cơm ăn, ước có một chiếc váy bằng lụa hạ đẳng như đứa nhỏ nhà cạnh, ước có thể để được mười ngón tay không lấm lem bùn đất.
Lớn hơn một chút, nàng biết khát vọng hơn, ước có một nghề nghiệp ổn định, nuôi tằm dệt vải chẳng hạn.

Sau đó nếu may mắn sẽ gặp một người đàn ông hiền lành, tốt bụng, kết hôn, sinh ra vài đứa trẻ mập mạp trắng trẻo.

Cứ như thế, bình bình an an trải qua một đời.
Nhưng thế sự xoay vần, nàng lắc mình một cái liền xuất hiện ở giữa nơi lầu son gác tía này.

Cao quý, gấm son, nhưng cũng quá nhọc nhằn lao lực.
Nàng cài trâm ngọc trên tóc, lại e sợ một ngày bản thân bị chính cây trâm đó đâm cho túa máu hủy hình.
Đối với ngôi vị hoàng hậu kia, nàng kỳ vọng, vì đó là trách nhiệm mà nàng phải gánh thay Trường Ý Đan, như đổi lại cho bao nhiêu vinh hoa phú quý Trường gia dốc lòng bồi đắp cho nàng.
Nhưng đối với Hoàng Phủ Minh Phong, nàng một chút kỳ vọng cũng không dám.

Cả đời này của nàng, e rằng không có phước được hưởng tình nghĩa phu thê đích thực, càng không cầu có được tấm chân tình của phu quân.


Một ngày nào đó, hắn là cửu ngũ chí tôn, chỉ mong hắn niệm lại chút tình, không để nàng chới với vẫy vùng giữa bể nước...
Nỗi bi thương ấy đeo bám Cố Tịch Hy đến tận khi nàng một lần nữa bước vào giấc ngủ.

Trong mơ, nàng run rẫy, khóe mi ưng ửng nước, cơ thể co lại giữa chăn gấm ấm êm.
Hoàng Phủ Minh Phong nhìn nữ nhân đang không yên bên cạnh, ánh mắt sâu đến mức tưởng như không còn tiêu điểm.

Nữ nhân này, không ngạo nghễ như thân phận của nàng.
Mỗi ngày, nàng xuất hiện trước mặt hắn, trước mặt muôn người, là bộ dạng của nữ tử cao quý trong thiên hạ, hào quang lấp lánh vô cùng.

Chỉ có đêm đến, một mình hắn thấy, nàng chưa từng thật sự yên giấc.

Cứ con mèo ăn vụng giữa khuya, người không yên nhưng lại sợ làm kinh động người khác, kết quả khiến bản thân như bị nhốt trong lồng sắc, khổ sở chờ trời mau sáng.
Nữ nhân này, mỗi khi ngủ cạnh hắn thì không có lần nào yên giấc.
Nàng luôn cố ép bản thân mình tĩnh lặng, nhưng lại không biết với kiểu người từ nhỏ đã phải tập luyện đủ loại thiên thuật trong thiên hạ, một lay động nhỏ cũng có thể phát giác ra.
Nói chung, nàng không ngủ được, hắn cũng phải trắng đêm với nàng.
Cố Tịch Hy đang mơ, nàng mơ thấy bộ dạng thê thảm của bản thân sau khi Cố sư phụ và Cố sư mẫu mất, đám trẻ trong làng thấy nàng mồ côi liền xúm lại bắt nạt.

Nàng chỉ còn một củ khoai sượng, chúng cũng cướp đi.
Hoàng Phủ Minh Phong bất ngờ nhìn nữ nhân bỗng níu tay mình, nói mớ:
"Tiểu tử khốn, trả khoai cho ta!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi