ĐA DANH CHI HẬU



Tiêu Trì quả nhiên cảnh sắc còn hơn cả trong tranh, Cố Tịch Hy nhìn đến độ ngất ngây dòng suối róc rách, trong vắt đối diện, lại nhìn thấy một khóm hoa dại nở ngay phía dưới điểm chạm giữa suối nước và tảng đá nâu
Hoa màu trắng đục, bị lực nước làm rung rinh, nhưng lại chưa bao giờ cúi đầu.
Quách Toàn quả thực có lòng, một bàn rượu thịt, đủ các món sơn hào hải vị bày ra trước mắt.

Không những vậy, ông ta còn chủ động chuẩn bị cầm sư và vũ cơ, sẵn sàng hầu nhạc chờ sẵn bên ngoài.
Vì thế, ngay sau khi nghe thấy Hoàng Phủ Miên Khang vừa phe phẩy quạt ngọc, vừa như bâng quơ buộc miệng:
“Phong cảnh hữu tình thế này, có âm nhạc du dương thì càng thêm tuyệt hảo.”
Quách Toàn ngay lập tức ra hiệu cho cầm sư và vũ cơ tiến vào.
Cầm sư là nam nhân, gương mặt chưa in nổi dấu vết thời gian.

Y mặc y phục màu trắng điểm họa tiết nổi sáng, tay cầm theo một khối tranh cầm.


Vũ cơ là một tiểu mỹ nhân, mặc y phục sơn cước màu đỏ rực, đầu chít một chiếc mấn son có treo chuông nhỏ.

Khi nàng ta di chuyển, cơ thể sẽ tự động phát ra những âm thanh khe khẽ êm tai.
Như một chiếc phong linh nghiêng qua đảo lại trong gió.
Cầm sư và vũ cơ kính cẩn quỳ xuống hành lễ với đại nhân hoành thất.

Sau đó, ánh mắt cầm sư nhìn sang Quách Toàn, như chờ hiệu lệnh.
Quách Toàn có chút hào hứng, giới thiệu:
“Bẩm thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương, Hòa vương gia, y là Đỗ Tần, là cầm sư có danh tiếng tài năng nhất Tây Quan.

Còn đây là…”
Ngón tay ông ta đã hướng về phía vũ cơ, sau lại bất ngờ chần chờ, ánh mắt có chút lúng túng nhìn Cố Tịch Hy.
Nàng nhìn vũ cơ, lại nhìn cái vẻ mặt mếu cười bất phân của Quách Toàn, hết thảy liền lập tức nói lên ý định muốn trèo cao của họ.
Nhưng Cố Tịch Hy chỉ mỉm cười, không để ông ta vào mắt nữa, muốn trèo thì cứ trèo, ngã cho đau điếng, đổ máu, đừng trách nàng.
Quách Toàn trông thấy thái tử phi cố tình không nhìn mình nữa, mà chuyển tầm mắt ra một nơi xa xôi nào đó, rõ ràng là chìa cơ hội ra trước mặt ông ta.
Vẻ mặt có hơi khoái chí, tiếp tục màn giới thiệu:
“Đây là Quách Nhậm Linh, nghĩa nữ của tiểu nhân.”
Ánh mắt Quách Nhậm Linh thoáng linh động, bạo gan nhìn lên trên một cái.

Cố Tịch Hy thấy, mình và nàng ta rất có thể tầm tuổi nhau, nhưng bản thân lại không có chút linh khí tươi trẻ nào trong đáy mắt.

Như hoàng hậu nói, ánh mắt nàng luôn tĩnh như mặt nước hồ mùa thu.

Hoàng Phủ Miên Khang nhướng mày hứng thú:
“Nghĩa nữ?”
Quách Toàn cung kính:
“Vâng.

Năm đó có nạn thổ phỉ từ Lũng Nham vượt núi sang Tây Quan, đi đến đâu cũng cướp bóc, làm hại người tới đó.

Linh nhi 7 tuổi bị lạc trong dòng người chạy nạn, tiểu nhân thương tình nhận làm nghĩa nữ.”
Hoàng Phủ Miên Khang gật gù:
“Ồ, đúng là ly kỳ…”
Rồi ánh mắt y chuyển sang Hoàng Phủ Minh Phong, vừa đưa chung rượu lên miệng vừa cười.

Chậc chậc, vận đào hoa không mời cũng đến.
Quách Nhậm Linh dưới tiến đàn tranh êm ả của Đỗ Tần, uyển chuyển thướt tha trình diễn một điệu múa mỹ nhân giữa thiên hạ.

Vóc người nàng ta đẹp, trong bộ vũ phục đặc trưng của miền sơn cước lại khéo léo khoe ra vài chỗ mỹ miều trên da thịt.

Cứ mỗi động tác lại thoăn thoắt chuyển mình, khiến người ta không khỏi khó lòng rời mắt.
Ánh mắt nàng ta là một lợi thế chết người, những lần chạm đến tầm nhìn của Hoàng Phủ Minh Phong liền biến hóa thành vẻ ngọt ngào, mê luyến, giống như một vàng anh tinh nghịch đùa giỡn trên tay người.
Cố Tịch Hy quan sát thấy, liền lén nhìn sang Hoàng Phủ Minh Phong một cái, chỉ thấy hắn làm như không để tâm đến cái vẻ ngoài lôi cuốn chết người kia, ngắm màn múa này như đang thưởng cảnh đơn thuần.
Mà Quách Nhậm Linh cũng phát giác được, tia thất vọng dần dâng trào trong ánh mắt.
Một màn ta tình chàng không nguyện, khiến Cố Tịch Hy lòng ngũ vị tạp trần.

Kết thúc màn múa, Quách Nhậm Linh lại theo sự điều khiển bằng mắt của Quách Toàn, dịu dàng uyển chuyển tiến lên rót rượu.

Nàng ta quỳ gối, dâng chung rượu lên trước mặt Hoàng Phủ Minh Phong, trên cổ tay đeo một vòng ngọc đính tiểu chuông, mang ra âm thanh nhẹ nhàng, khe khẽ.
Một nói trong vắt, ngọt ngào như tiếng lưu ly va vào nhau vang lên:
“Tiểu nữ xin mời điện hạ.”
Hoàng Phủ Minh Phong tới lúc này mới coi như chính thức nhìn lấy nàng ta.

Ánh mắt hắn giống với Cố Tịch Hy, đều rất tĩnh, hơn nữa lại còn đen và sâu, dù có cố quan sát bao nhiêu cũng không cách nào nhìn ra được một chút manh mối về những gì hắn đang nghĩ.
Lần đầu tiên gặp mặt ở Chính Quảng quan để đến sân châu Bát Long cử hành đại lễ sắc phong, hắn cũng nhìn nàng thờ ơ như vậy.
Nhưng lại không biết con mắt nào của Quách Toàn lại cho rằng hắn đang động lòng với nghĩa nữ của mình.

Ông ta quỳ xuống, làm ra vẻ trung nghĩa tận tụy:
“Nếu điện hạ không chê, tiểu nhân nguyện dâng nghĩa nữ cho ngài, hầu hạ ngài mọi lúc.”
Khi nói lời này, Quách Toàn lại có hơi e ngại mà nhìn Cố Tịch Hy.

Kết quả thay vì là vẻ thờ ơ nhưng lần trước, lần này ông ta lại thấy một vẻ mặt rất thú vị của nàng, không rõ vui buồn yêu giận, song lại như hiện rõ lên mấy chữ:
Chàng ấy không chê, ta chê được không?
Cả nàng cũng không ngờ, bản thân như thế lại rất giống như cái vẻ mặt bị ép phải nuốt giấm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi