ĐÃ KHÔNG CÒN CÓ KHÔNG KHÍ ANH BIẾT THỞ THẾ NÀO ĐÂY??

Trời hanh thu khẽ chuyển mình, từng đợt gió cứ cuồn cuộn mơn man vào da thịt. Cứ nhẹ nhàng như vậy mà trôi qua, đã hơn 6 tháng từ ngày Âu Dương Phong trao cho cậu ánh nhìn buồn bã đó mà ra đi.

Cửa sổ nhỏ hắt chút nắng ấm áp bên giàn phong lan ngoài kia. Tử Duy cẩn thận mở cửa, đăm chiêu nhìn về một nơi xa, trong lòng đang tự hỏi "Đây là hạnh phúc sao?" Cánh tay từ đằng sau khẽ

vươn dài ôm cậu trong lòng

- Em sao thế?? Không khỏe thì nói với anh.

Ali nâng cầm cậu lên hỏi nhỏ.

- A...aaa không sao

Cậu giật mình lắp bắp trả lời, dường như mạch đập có dịp lỡ một nhịp "Phải, chẳng phải đây chính là hạnh phúc sao" Tử Duy nũng nịu cọ cọ đầu lên vạt áo của anh, làm bộ mè nheo nói tiếp:

- Em muốn đến công ty làm việc với anh.

Tất nhiên, anh không lỡ từ chối con mèo dễ thương này rồi. Cẩn thận thay quần áo cho cậu rồi cả hai cùng tới công ty.

***********

- Em cứ ngồi đây đi, anh xuống dưới họp một chút.

Ali đặt nụ hôn nhẹ trên trán, ân cần xoa xoa mái tóc nâu mượt của cậu, lưu luyến để cậu lại phòng làm việc của mình.

Nhìn sơ qua cũng đoán được đây là phòng của ai. Với nội thất sang trọng cùng cách bày trí bắt mắt kia. Nói vậy chứ cậu chẳng thèm để ý, chậm rãi bước gần ra chỗ cửa kính ngắm nhìn thành phố nhỏ bên dưới. Đoàn người tấp nập đi lại với tiếng động cơ hoạt động đều, con người đều chăm chú làm việc, duy chỉ có cậu lạc lõng, lạc lõng giữa dòng người hối hả kia.

"Cốc..cốc"

Tiếng gõ cửa ngày một lớn, thoáng giật mình cậu trấn tĩnh lại vội ra mở cửa. Một cô gái chỉnh chu trong bộ đồ công sở đang đứng đó ra bề suy xét, đánh giá cậu.

- Người tình của tổng giám đốc đây sao?

...Cô ta nhếch mép cười khinh bỉ, tỏ vẻ thanh cao hơn người mà lảm nhảm

- Ali vốn là thanh mai trúc mã của tôi. Nhưng cũng chỉ vì cậu....CHỈ VÌ CẬU mà anh ta không thềm nhòm ngó gì đến tôi...

Ả ta nói đứt đoạn vồ vập lao vào cấu xé quần áo, móng tay liên tiếp cào lên mặt lên cổ, hằn vết đỏ trên làn da trắng trẻo của cậu.

- Mày...là tại mày...tại mày....chết đi...chết đi

Cứ vậy mà đay nghiến cậu không thương tiếc, cậu thất thần không thể phản kháng sự hung hăn ác liệt của cô ta. Để mặc cô ta nổi điên lên. Chưa dừng lại ở đó, ả ta rút một con dao sắc nhọn từ túi xách ra, lăm le định đâm cậu. Dùng tất cả lý trí còn lại của mình, cậu né xa con điên này ra.

"Hẫng" cô ta vung dao đập vào không khí. Não như dừng hoạt động, quyết tâm không để cậu ta thoát lần nữa, ả nhanh tay xẹt một vệt qua tay trái của cậu.

Máu từ cánh tay ứa ra, lan quanh vệt rạch truyền tới cơn đau. Tử Duy khuỵu xuống sàn, đỡ lấy cánh tay mình, đôi mắt đỏ ngầu đầy thống khổ.

"Pằng"

Người đàn bà kia ngã xuống, máu lan nhanh xuống sàn một màu đỏ tươi. Bước chân lạnh lùng giẫm đạp lên vũng máu tanh tưởi, Ali bế cậu bước ra ngoài.

Nhận được chút hơi ấm, cậu cố gắng ôm lấy người anh. Bỗng dưng bao nhiêu uất ức ùa về, thút thít rồi òa khóc thành tiếng.

Anh lấy tay khẽ lau nước mắt cho cậu, đưa cậu sang phòng khác. Ôm cậu vào lòng, khẽ băng bó vết thương trên cánh tay

- Bảo bối, ngoan không được khóc. Em an toàn rồi, anh sẽ không bỏ rơi em!!! Được chứ

Hấp tấp hôn hôn lên chóp mũi trấn an cậu, đã bao giờ có ai ôn nhu với em như thế này chưa. Có ai không quản khó khăn ở bên cậu chưa.

- Chúng ta kết hôn đi

Trong lòng cậu giờ đang khao khát tình yêu thương. Chẳng phải anh đã làm cho cậu quá nhiều sao??? Chỉ cần cậu cố gắng sẽ khiến anh ấy hạnh phúc thôi. Lúc đau khổ đến như vậy cũng chỉ có một người ở bên?? Là ai chứ!? Không phải Ali sao??

- Em tin chúng ta có thể làm được.

Cậu khẽ cười ôm lấy anh.

*************

Em sai rồi!!!

Vẫn còn có một người sẵn sàng vì em mà hy sinh. Trên đời này cũng chỉ có một người. Dù có lật tung cả trái đất cũng chỉ có một mình người đó.

*****Các cậu thông cảm ??? tui vừa thi xong mới có thời gian mò lên đây viết cho các cậu đây, mệt mỏi lắm a*****

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi