ĐÃ KHÔNG CÒN CÓ KHÔNG KHÍ ANH BIẾT THỞ THẾ NÀO ĐÂY??

Hắn tỉnh giấc sau một đêm dài, vừa chớp mi mắt đầu đã ập tới cơn đau nhức. Âu Dương Phong tự hỏi tại sao đầu lại đau như vậy???Hắn lay lay nhớ lại một chút những đoạn ký ức hôm trước.

"...đồ chơi này có thể bỏ được rồi"

Đoạn cuối của ký ức kia mau chóng trỗi dậy, hắn lao như tên bắn xuống nhà kho ẩm ướt - nơi luôn có một thân ảnh gầy gò đo bị hành hạ quá sức mà thành.

"Đoàng" như một phát súng chạy dọc sống lưng hắn, căn phòng trống trơn, còn lại vài vết máu đã khô, hắn choáng váng mà gào lên trong vô vọng:

- Em điên rồi......Á......em điên thật rồi.

Vớ lấy tất cả mọi thứ trong tầm mắt mà đập phá, quăng tứ tung. Hắn giờ đây tâm đã loạn, vội vàng gọi điện cho bọn đàn em với một nỗi tức giận vô cớ:

... - Không tìm được thì đi chết đi.

Bên này, cả đám người trông khá bặm trợn lại bất giác run bần bần vì câu nói của hắn.

Âu Dương Phong chọn bừa một chiếc xe điên cuồng lao đi như tên bắn, hắn dừng lại ở một quán bar có tựa bên ngoài: CB"s club

Đôi mắt nổi lên cả tầng máu, chút lý trí còn sót lại, trấn tâm trạng một chút, hắn lãnh đạm bước vào nhưng bủa vây là một loại hàn khí lạnh lẽo đến cực điểm.

- Sao...Âu tổng có việc gì mà lại nhớ tới người anh em này vậy.

Chàng trai mái dấu phẩy vội lên tiếng. Nhìn sơ qua đã biết ngay người này là con lai, vì thoạt nhìn giống người Trung nhưng lại có vài điểm nổi trội của người Châu Âu, ai za cũng tuấn mỹ lắm đó:) nhưng không thể so sánh với Âu Dương Phong hắn được.

Vẻ bình tĩnh lúc nãy thoáng bay biến đi đâu mất, hắn buồn bực ngồi lại cạnh bên người lúc nãy, đem ly rượu nuốt ừng ực một hơi nuốt xuống cổ họng. Tại sao lại đắng như vậy?? Là rượu đắng hay lòng hắn bức bối đây.

- Này....tôi..hỏi anh.... Lúc cậu ấy vẫn còn bên cạnh, tôi lại luôn hành hạ cậu ấy, ác độc đến nỗi nhét cả 3 thanh sắt cỡ trung cho hậu huyệt của cậu ấy, đến nỗi nó không chịu nổi mà rỉ máu, tôi ấy vậy mà không chịu thương xót, còn giờ cậu ta không biết đi đâu mất rồi, tôi lại có cảm giác hụt hẫng như vậy, tôi làm sao thế này???

Anh chàng ngoại quốc kia nghe xong có chút thương cảm, choàng tay khẽ ôm hắn, vừa vặn nhét 4 chữ vào lỗ tai đang ong ong kia:

- Anh động tâm rồi.

Hắn gạt phắt tay anh ta ra, nhếch mép cười pha chút đau đớn mà giễu cợt:

- Phải....có lẽ vậy.....tôi thực sự động tâm rồi....tôi thực sư vướng vào ái tình mà chính tôi đã từng vứt bỏ....phải tôi lỡ yêu cậu ta rồi, tôi lỡ yêu con người bị tôi hành hạ đến cùng cực mà bỏ trốn rồi....phải chính là tôi...tình yêu của tôi mới thực sự đáng ghê tởm.

Anh ta bên này nhìn hắn với ánh mắt âm trầm khó đoán, cậu ta không vòng tay qua an ủi hắn nữa mà thay vào đó là vòng qua cổ ôm trọn hắn vào lòng, thanh âm nhỏ nhẹ nhưng đem theo mấy phần sắc bén mà vang lên:

- Tử Duy nghe được những lời này chắc sẽ hạnh phúc lắm.

Âu Dương Phong phản ứng kịch liệt hơn, đẩy con người kia xích ra một chút, hắn quơ quơ lấy ly rượu thống khổ than vãn:

- Tốt nhất đừng có lại gần tôi, tôi bây giờ đã không kiểm soát được lý trí rồi, thân thể này cũng không ai được tùy tiện động vào, nó chỉ là của một mình em ấy thôi,....một mình...

Hắn ngất đi trong nỗi mê man, còn anh ta thong thả tới gần, nói đứt đoạn một câu đầy thù hận:

- Tôi còn chưa nói hết...nếu Tử Duy nghe dược chắc chắn sẽ rất vui...nhưng tôi sẽ không bao giờ cho nó xảy ra...ngay từ đầu tôi đã biết anh yêu cậu ta rồi nhưng lý trí lại muốn anh giữ cậu ta bên cạnh với cái cách tra tấn cực bạo ấy.....để rồi cùng nỗi đau mà ra đi, cậu ta buông tha cho anh rồi mà, vậy giờ ANH PHẢI LÀ CỦA TÔI, MỘT MÌNH TÔI THÔI.

**** Tada hơi ngược công gòy đó, chắc ai cũng đoán được anh ngoại quốc kia là loại nhân vật gì rồi chứ ?? thôi ta không bật mí đâu, cùng hóng chap sau thôi >< ****

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi