ĐÃ KHÔNG CÒN CÓ KHÔNG KHÍ ANH BIẾT THỞ THẾ NÀO ĐÂY??

- Buông cậu ấy ra

Chàng trai có mái tóc nâu mượt mà cùng làn da trắng băng lãnh bước vào.

Âu Dương Phong đang ôm Tử Duy bỗng ngừng động tác, ngước mắt nhìn con người kia. Hắn ngạc nhiên cất tiếng hỏi:

- Ali...cậu

Chàng trai tóc nâu bình thản khi hắn gọi tên mình như vậy, thoáng cười cợt mà đáp trả:

- Hahaa..là tôi đây, phải là Ali bạn của Âu Dương Phong cậu đây nhưng xin lỗi hãy bỏ tay ra khỏi người em ấy đi.

Anh ta chợt tiến đến ghé sát vào tai hắn thì thầm, hơi thở nóng ấm thật quá đỗi nam tính:

- Vì cậu ấy giờ là của tôi anh bạn à, người của cậu giờ là người của tôi, bất ngờ không

Hắn tức giận bốp một cái vào bản mặt của anh ta, dùng lực bóp nghẹt cổ hắn, nơi đó nổi lên một tầng gân xanh thật dọa người.

Tử Duy lúc này cũng chạy tới ôm Ali, hét vào mặt hắn đầy phẫn uất:

- ÂU DƯƠNG PHONG...ANH CÚT RA KHỎI CUỘC SỐNG CỦA TÔI.

Dường như mọi lời nói của cậu chính là những mảnh thủy tinh không ngừng cựa quậy khiến trái tim này rỉ máu. Hắn đau đớn buông tha hai con người đang thắm thiết trước mặt, hung hăng lao xe phóng nhanh về nhà.

************

Lao vào phòng tắm, hắn liên tiếp vã nước vào mặt mình tự nhủ điều vừa rồi chưa hề xảy ra. Tia máu nổi lên kèm theo một chút buồn trong đáy mắt.

"Choang...choang" hắn đấm mạnh vào gương, máu cứ theo đà túa ra từng đợt, trong gương là một con người với rất nhiều mảnh ghép. Một phần nhìn có vẻ trưởng thành, phần có chút tàn nhẫn, phần có đau lòng, và có lẽ khi nhìn vào gương người ta sẽ nhìn thấy một con người hoàn hảo như vậy nhưng cô đơn, phải là rất cô đơn.

- Tử Duy, em thực sự yêu bạn của tôi??? Em thực sự ghét tôi đến như vậy sao!??? Thực xin lỗi đã khiến em khổ sở, xin lỗi.....

Âu Dương Phong không ngần ngại nhặt lấy một mảnh vỡ trên gương, cứa từng đoạn từng đoạn trên da thịt mình. Máu ở lòng bàn tay chưa dứt đã có chồng chéo những vệt máu tươi chảy dọc từ cổ tay xuống đùi xuống chân. Máu hòa với nước tung tóe ngập cả căn phòng.

"Hahhaahhahaha" hắn cười mê man mà kinh dị, tiếng cười càng ngày càng lớn càng ngày càng kinh dị, hắn rống lên đầy đau đớn rồi khuỵu xuống một cách thương tâm.

Hắn liên tiếp đập đầu vào bồn tắm, miệng luôn lẩm bẩm nói xin lỗi:

- Tôi xin lỗi...thực xin lỗi

Vết bầm tím bắt đầu xuất hiện ngày càng dày đặc, đầu xưng lên một chút. Thâm tâm hắn đau đớn không thôi, bật nước ngập cả căn phòng. Hắn, máu và nước hòa vào nhau, màu máu chueesm ưu thế cứ vậy mà loang lổ khắp mọi nơi.

Hắn như cạn kiệt sức lực, quờ quạc trong cơn mê, nhấn nút gọi số 1

- Tử Duy, anh lạnh quá

Đôi môi trắng bệnh mấp mánh nói vài từ rồi lại không ngừng nhỏ máu

- Tử Duy....anh lạnh cả trong tim nữa ?

***Chap này ngắn thoiiii tui không muốn ngược công nữa ??? tuii yêu công nhất đó biết hong ?***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi