DẠ KHÚC NHO NHỎ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Cẩn nói giúp Bùi Đăng định vị trên bảng vàng danh dự, quả nhiên không có nuốt lời.
Lần thứ hai thấy tên mình trên bảng vàng, Bùi Đăng còn bày ra vẻ mặt khó tin, chờ đến lần thứ ba, cậu đã có thể tự nhiên mà tiếp thu những lời khen ngợi của bạn học.
Chỉ cần kết thúc kì thi cuối cùng là sắp đến nghỉ đông.
Đề tài nghỉ lễ tất nhiên hấp dẫn hơn rất nhiều so với chủ đề học tập, huống chi bọn họ chỉ mới lớp mười, nhiệm vụ học tập còn chưa quá nặng nề, kỳ nghỉ nhàn nhã đang vẫy tay với bọn họ, ai có thể không nghĩ tới?
Tiết hai hôm nay là tiết vật lý, sau thời gian nghỉ phép cô Lý đã trở lại, cô mặc quần áo mùa đông rộng thùng thình, trên mặt luôn mang theo ý cười ôn hòa, sẽ theo bản năng mà duỗi tay vuốt ve bụng.
Lên lớp xong, cô nhìn xung quanh phòng học một vòng, nhắc tới Cao Khải.
"...!Thầy Cao có chia sẻ với cô một biên pháp khích lệ học tập, chính là không giao bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông".
Lời này vừa nói ra, các bạn học lập tức sôi trào, Cao Khải dạy bọn họ hai tháng, dựa vào bản lĩnh của chính mình vượt qua thử thách thành công thu phục một đám học sinh, quan hệ giữa thầy và trò cũng không tồi, sau đó lại biết được thì ra Cao Khải chỉ chuyên dạy ban nhất lớp mười hai, nên càng sinh ra một loại vinh hạnh "Được gặp đại thần hạ phàm giáng thế".
"Cô Lý! Chúng ta cũng làm như vậy đi!".
"Đúng! Chắc chắn sẽ đặc biệt khích lệ được em!".
Một đám học sinh ồn ào nói.
"Cô cảm thấy ban chúng ta cũng có thể làm thử một chút, đương nhiên, phải có điều kiện, điểm thi cuối kỳ phải trên 95 mới được miễn bài tập, 85 đến 95 làm quyển A, 80 đến 85 làm quyển A và quyển B, các bạn học còn lại, ngại quá phiền các em làm hết toàn bộ bài tập".
Cô Lý dựa vào bục giảng bên cạnh, cười tủm tỉm mà nói.
Vừa nghe điều kiện này, bọn học sinh kêu rên thảm thiết, mấy bạn học ngày thường thành tích vật lý thực tốt liền vui mừng không thôi, chỉ cần phát huy ổn định, bài tập lần này khẳng định không cần làm.
Khoa học tự nhiên vẫn luôn là nhược điểm của Bùi Đăng, sau khi được Lục Cẩn phụ đạo mới nâng lên được một chút, dưới tình huống bình thường đều là 80 điểm, ngẫu nhiên vận khí tốt gặp được dạng đề quen thuộc, có thể vươn tới 90 điểm.
Nghe cô Lý nói xong, Bùi Đăng có chút phát sầu, nhìn trình độ hiện tại của cậu, có thể chỉ cần làm quyển A cũng đã là tốt lắm rồi.
Tiết tự học ở thư viện buổi tối, Bùi Đăng đem chuyện này nói với Lục Cẩn.
"Em muốn được miễn bài tập?".
Lục Cẩn nghe cậu nói xong, lập tức hiểu được mong muốn của cậu.
Bùi Đăng tuy rằng nhiệt tình yêu thương học tập, nhưng cũng không nhiệt tình yêu thương làm bài tập, huống chi trước mắt là một cơ hội có thể quang minh chính đại không cần làm, vì vậy cậu lập tức vô cùng chân chó hỏi.
"Lão đại, Ngài xem em có tiềm lực đạt được điều đó hay không?".
Cậu học theo cách gọi của mấy người Chu Hạc, còn chắp tay trước ngực cúi chào Lục Cẩn, tươi cười vừa ngoan lại vừa mềm.

Khi cậu kêu ra hai từ lão đại, ngữ khí không giống những người khác, mà còn mang theo chút lấy lòng ngọt ngào, Lục Cẩn nghe được cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, dựa lưng vào ghế, cười như không cười.
"Nói thêm hai câu dễ nghe".
Bùi Đăng nhìn trái ngó phải, thấy mấy bạn học khác cách họ rất xa, vì vậy tiến đến bên người Lục Cẩn cố ý chỉnh giọng nói ngọt nị nị mà kêu.
"Lão đại, học trưởng, Tiêu Tiêu, Cẩn Cẩn, anh là tốt nhất...".
"Dừng, dừng, dừng".
Lục Cẩn nhéo má làm cậu dừng lại, cả người hắn đã không tự chủ được mà nổi đầy da gà.
"Vì điểm thi, ngay cả tiết tháo* cũng đều từ bỏ?".
(*Chí khí cương trực và trong sạch)
Bùi Đăng liên tục lắc đầu.
"Từ bỏ từ bỏ, tiết tháo sao có thể so được với điểm thi".
"Phải không".
Lục Cẩn nhướng mày nhìn về phía Bùi Đăng, ngữ khí bình đạm.
Bùi Đăng nháy mắt, cười tủm tỉm mà thò lại gần.
"Nhưng Tiêu Tiêu vẫn là quan trọng nhất, em chính là muốn nỗ lực làm chính mình ưu tú hơn một chút, em cảm thấy anh khẳng định có thể giúp em làm được".
Nghe cậu nói như vậy, Lục Cẩn không chút chột dạ mà "Ừ" một tiếng, một lát sau lại cười.
Những người tiếp xúc lâu với Bùi Đăng liền sẽ biết, gan của cậu tỉ lệ thuận với thời gian bọn họ quen thuộc nhau, từ khi còn nhỏ đã là như vậy, lúc đầu cậu rất nho nhã lễ độ, sẽ mời Lục Cẩn chọn đồ chơi trước sau đó chính mình mới chọn lựa thứ chính mình thích, nhưng sau khi hai người thân nhau, cậu liền muốn Lục Cẩn bồi chính mình chơi trò chơi chính mình thích, chẳng cho Lục Cẩn do dự một giây, cậu đều sẽ lập tức nhào tới ôm người lăn lộn, liên thanh mà thúc giục Lục Cẩn nhanh đáp ứng chính mình.
Giống hệt con thỏ nhỏ, lông xù xù vươn móng vuốt từng chút nhào lại đây, đem người đẩy ngã, còn diễu võ dương oai run lên lỗ tai trắng trẻo mềm mại, không biết là thị uy hay vẫn là làm nũng.
Bất quá...!Lục Cẩn cũng không cảm thấy chính mình sẽ bị người bức ép.
Là chính hắn cam tâm tình nguyện mà đáp ứng.
"Nếu muốn không làm bài tập, cũng được".
Lục Cẩn buông tay ra, sự mềm mại của những sợi tóc vẫn còn vươn, hắn theo bản năng mà nắn vuốt ngón tay, đầu ngón tay còn tàn lưu xúc cảm nhu thuận mới vừa rồi.
"Cuối tuần anh giúp em học bù".

Bùi Đăng trợn tròn đôi mắt.
"Cuối tuần?".
"Em thấy sao?".
Lục Cẩn nghiêng nghiêng liếc cậu một cái, trung học Thanh Sơn dạy học chất lượng cao, giáo viên ra đề đều yêu cầu rất cao, kì thi cuối kỳ độ khó so với các kì thi bình thường chỉ hơn chứ không bao giờ kém, đề thi thường được các trường khác mang đi làm đề tham khảo.
Cho nên cũng khó trách trước kia Bùi Đăng bị chèn ép đến không còn một chút tự tin nào.
Lục Cẩn lại hỏi Bùi Đăng.
"Cuối tuần em muốn chơi?".
Bùi Đăng đem đầu lắc thành trống bỏi**.
(**Trống bỏi:

Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh)
"Học bù học bù!".
Trước mặt chính là học thần, đối phương đã hạ mình chủ động đưa ra yêu cầu học bù, Bùi Đăng cao hứng còn không kịp, sao lại có thể cự tuyệt.
Địa điểm học bù định ở nhà Lục Cẩn.
Ngay từ đầu Bùi Đăng còn rất ngượng ngùng, cảm thấy sẽ quấy rầy người nhà Lục Cẩn, kết quả Lục Cẩn nói với cậu, cha mẹ hắn hàng năm không ở nhà.
"Phòng nghiên cứu mới là nhà của bọn họ, có khả năng anh còn không quý giá bằng một tờ báo cáo đo lường".
Nếu không phải say mê công tác không rảnh chiếu cố hắn, hai người năm đó cũng sẽ không lựa chọn giao con trai còn nhỏ dại đến nơi xa xôi như vậy, tuy rằng hiện giờ đã chuyển công tác về tới Thanh Sơn, nhưng phòng nghiên cứu cũng sẽ không vì vậy mà giảm bớt việc, bọn họ tự nhiên vẫn là bận rộn.
Lục Cẩn một tay liên tục xoay bút, bút đen ở đầu ngón tay hắn tung bay, tầm mắt cậu đều bị ngòi bút thu hút, xem đến hết sức chuyên chú.
Bùi Đăng cảm thấy, tuy rằng vẻ mặt Lục Cẩn tỏ ra không sao cả, nhưng trong lòng kỳ thật là có điểm để ý chuyện này.
Cậu nhịn không được trộm nhìn nhìn biểu tình của Lục Cẩn, cảm giác bộ dáng mạnh miệng của hắn chỉ là đang cố trấn an, cuối cùng vẫn chỉ là một bạn nhỏ đã gấp đến không chờ nổi mà chống hai tay bên hông, chống chế nói.

"Tôi mới không cần một cái ôm đâu".
Tầm mắt Lục Cẩn bắt được dư quang trong ánh mắt cậu, tay chợt cứng lại.
"Nhìn cái gì?".
Bùi Đăng thực thức thời mà không có nói ra ý nghĩ của chính mình.
"Anh xoay bút quá đẹp trai...!A, lúc trước anh có nói muốn dạy em, nhưng vẫn chưa có dạy".
Khóe miệng Lục Cẩn hơi cong, lộ ra một chút đắc ý không quá rõ ràng.
"Thi cuối kỳ xong, điểm tốt sẽ dạy".
Bùi Đăng thật nhanh gật đầu.
"Tốt tốt tốt".
Cậu lại nhìn xem biểu tình của Lục Cẩn, thấy sự lạnh nhạt trong đáy mắt đối phương đã không còn, nhịn không được nghĩ, cậu dỗ người quá giỏi luôn.
Cuối tuần, Bùi Đăng mang theo quà mà ba mẹ Bùi chuẩn bị đến nhà Lục Cẩn.
Nhà Lục Cẩn nằm trong tiểu khu của viện nghiên cứu khoa học, bảo vệ thực nghiêm khắc, sau khi gọi điện thoại xác nhận với Lục Cẩn, lúc này mới cho Bùi Đăng đi vào.
Bùi Đăng rẽ theo cột mốc đường, cứ đi rồi đi, mới vừa vòng qua một bụi cây thường xanh***, đường đi lại bị ngăn lại.
(***Cây thường xanh:

Cây thường xanh hay thực vật thường xanh (Evergreen Plant) là thuật ngữ khoa học dùng để chỉ cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là 12 tháng trên thân chính.

Điều này khác biệt với các loài rụng lá hoặc là thân thảo (hàng năm hoặc lâu năm).

Một số loài điển hình: cây Thích lá xanh (Acer sempervirens), cây Bách Địa Trung Hải (Cupressus sempervirens), Xuyên tâm liên san hô (Lonicera sempervirens),...)
Bùi Đăng cúi đầu vừa thấy, thế nhưng là một con chó lông vàng kim.
Cậu cho rằng chú chó muốn cùng mình chơi đùa, khom lưng sờ sờ đầu chó lớn.
"Chủ nhân của mày đâu?".
Hai chân trước của chó lớn nôn nóng bất an mà đánh trên mặt đất, ý đồ muốn dùng móng vuốt túm ống quần Bùi Đăng ra sức kéo, Bùi Đăng bật cười.
"Tao không thể bồi mày chơi đâu, tao phải đi học bù".
Bởi vì miệng đeo đồ bảo hộ, chó lớn không thể kêu ra tiếng, chỉ có thể phát ra ô ô yết yết thanh âm, nó nỗ lực bám lấy Bùi Đăng không chịu buông ra, Bùi Đăng giật mình.

"Mày muốn tao đi qua bên kia hả?".
Chó lớn lui ra phía sau vài bước, quay đầu lại nhìn về phía Bùi Đăng, ý bảo cậu đi theo nó.
Bùi Đăng cảm thấy sự tình không đúng, vì vậy liền đi theo.
Ở một góc hoa viên, có một bà lão tóc điểm hoa râm đang ngồi dựa vào bậc thang bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Thấy chó lớn mang theo Bùi Đăng lại đây, bà run rẩy đưa tay sờ sờ nó, còn miễn cưỡng nhìn Bùi Đăng cười cười.
"Cậu bạn nhỏ thật ngại quá, bà vừa rồi té ngã, trên người không mang điện thoại, có thể phiền con gọi bảo vệ đến đây giúp bà một chút được không?".
Bà sợ Bùi Đăng hiểu lầm mình đang muốn ăn vạ, còn ôn hòa mà nói cho Bùi Đăng biết phụ cận có camera theo dõi, có quay lại được màn té ngã lúc nãy, Bùi Đăng lại căn bản không nghĩ tới chuyện này, cậu là sợ lại làm bà lão tổn thương thêm lần nữa, cho nên cũng không dám đi lên đỡ bà, đáp ứng một tiếng liền ngay lập tức vội quay đầu hướng phòng bảo vệ chạy.
Mới vừa chạy một đoạn ngắn, mũ áo khoác đã bị người túm chặt, thanh âm của Lục Cẩn từ phía sau truyền đến.
"Muốn chạy đi đâu? Không học bù nữa hửm?".
Bùi Đăng nhanh chóng đứng lại, chỉ chỉ về hướng hoa viên, một bên bước thật nhanh, một bên đem chuyện vừa rồi nói qua một lần.
Sắc mặt Lục Cẩn liền trở nên nghiêm túc, hắn lập tức kêu Bùi Đăng quay trở lại hoa viên để ngừa bà lão lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn người cao chân dài, thực mau liền chạy đến phòng bảo vệ mang theo người cùng đến, nhìn thấy Bùi Đăng đang cùng bà lão ngồi cùng nhau, cậu còn dùng khăn giấy lau mặt cho bà.
Bảo vệ đem bà lão về nhà, giúp bà liên hệ người nhà cùng bác sĩ, Bùi Đăng đi theo Lục Cẩn về nhà, cậu lúc này mới chú ý tới Lục Cẩn đang mặc đồ ở nhà, bên ngoài áo ngủ chỉ bọc thêm một chiếc áo khoác mà thôi.
"Tiêu Tiêu, anh có lạnh không? Sao lại mặc ít như vậy đã ra ngoài?".
Lục Cẩn liếc mắt nhìn cậu.
"Còn không phải vì con thỏ nhỏ vẫn luôn không tới, sợ thỏ con đi lạc bị ai bắt ăn mất, nên mới chạy ra nhìn xem có thể được chia chút thịt nào không".
"Tại em sốt ruột nên quên nói với anh...".
Bùi Đăng yếu ớt giải thích, bỗng nhiên chợt nhớ ra, hơi hơi nhíu mày.
"Thỏ con? Là nói em sao? Hay là anh đang nuôi thỏ?".
Lục Cẩn tự biết mình nói lỡ, lại không chịu cùng cậu nói tỉ mỉ, chỉ vươn tay chà xát, dường như thật sự cảm thấy rất lạnh.
"Đi nhanh".
Bùi Đăng lập tức quên mất chuyện con thỏ, duỗi tay nắm lấy tay hắn, tay cậu so với tay Lục Cẩn nhỏ hơn một vòng, lại cố chấp mà muốn ủ ấm tay đối phương trong lòng bàn tay mình, còn nghiêm túc mà nói.
"Em cho anh ấm áp".
Lòng bàn tay thiếu niên nóng bỏng, Lục Cẩn thuận theo mà đưa hai tay ra, tùy ý cậu.
Đầu mùa đông, ánh mặt trời mang theo ấm áp dừng ở trên người hai nam sinh đang sóng vai tiến về phía trước..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi