ĐÃ MANG THAI CON CỦA TÔI MÀ VẪN MUỐN BỎ ĐI À?

Chương 5: Tôi chỉ muốn cô gái kia ở đây

Mái tóc ngắn của hắn để lộ ra khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ, không có một tì vết nào, đáy mắt sâu xa, khinh miệt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, mang theo chút ý xem thường, cử chỉ tràn đầy kiêu ngạo.

Cung Âu.

Hắn là Cung Âu.

Hắn vừa xuất hiện, tiếng thét chói tai của các nữ khách mời trong nháy mắt dần dần mất hẳn, chỉ còn lại tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm vang lên, cùng với vài tiếng kêu ngạc nhiên không rõ tiếng…

Chàng trai trước mặt xuất sắc đến mức có thể làm cho bất cứ kẻ nào cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng Thời Tiểu Niệm không có tâm trạng tán thưởng vẻ đẹp của hắn.

Mặt cô trắng bệch, nhìn về phía Cung Âu ngạc nhiên đến ngây người, như mới bị sét đánh.

Đến lúc này rồi, nếu cô còn không phản ứng nữa, thì cô thật là ngu ngốc.

Đó không phải là mơ.

Tất cả đều là thật.

Một tuần trước, trong căn phòng xa hoa làm cho người ta mê muội kia, cái kia của nam nhân dán chặt trên người cô… Tất cả, tất cả đều thật sự đã xảy ra.

Buổi sáng hôm đó bắt đầu phát hiện mình không được khỏe, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cô tự lừa chính bản thân đó chỉ là một giấc mơ…

“Phanh —”

Thời Tiểu Niệm ngồi sụp xuống đất, mặt không còn chút máu.

Cô bị cưỡng bức.

Ý thức được điều này, Thời Tiểu Niệm sợ hãi không nói nên lời, sao có thể như vậy…

Nhưng, đã cưỡng bức cô, rõ ràng là anh ta nên cảm áy náy mới phải, sao còn có thể bình tĩnh mà xuất hiện như thế này?

Cung Âu đứng đó, ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt biến đổi liên tục, khóe miệng nhếch lên, có chán ghét, cười nhạo, tiếp lời, hắn chậm rãi đứng lên đưa tay phải ra, làm một số động tác đơn giản, mở miệng nói: “Ở đây, tôi chỉ muốn cô gái kia ở đây.”

Boss đã ra lệnh vậy.

“Vâng, Cung tiên sinh!”

Đám cận vệ cúi đầu, nắm áo các nữ khách mời lôi ra ngoài, hành động hết sức nhanh chóng, những nữ khách mời kia hét ầm lên. Lần này là thực sự bị dọa.

Nhưng chưa đến một phút đồng hồ, người ở trong phòng tắm mới bắt đầu im lặng.

Tất cả mọi người lui ra ngoài. Chỉ còn lại Thời Tiểu Niệm đang ngồi dưới đất và Cung Âu đang lười biếng đứng.

Cung Âu cũng không vội, cứ thế coi thường Thời Tiểu Niệm, nhìn như một con chó nhỏ bị đuổi đánh, có chút thích thú.

Mấy phút sau, Thời Tiểu Niệm tỉnh táo lại một chút, đứng lên, vẻ mặt ngây ngốc đi ra ngoài.

Cô phải đi.

Cô phải đi khỏi nơi này, hàn khí mạnh mẽ trên người Cung Âu và cả ký ức kia làm cho cô không thể thở nổi, cô phải tỉnh táo lại…

Nhìn thoáng qua Cung Âu đang đứng bên cạnh, ánh mắt Cung Âu lạnh lùng, vươn tay nắm chặt khuỷu tay cô, thanh âm chứa đầy sự tức giận: “Thời Tiểu Niệm, cô cho là cô không nói lời nào thì có thể đi ra ngoài?”

Nực cười.

Cô gái này xem Cung Âu hắn là gì, không khí ư?

Những ngón tay hắn giữ chặt mặt cô, cơ thể Thời Tiểu Niệm nặng nề run lên, một tuần trước cô rơi vào tay hắn mà giờ hắn lại xuất hiện ngay trước mắt.

Thật rõ ràng…

Hơn nữa, cũng thật đáng xấu hổ.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh: “Cung tiên sinh, tôi nghĩ ở đây không thích hợp để chúng ta nói chuyện, mà là ở tòa án mới đúng.”

Dù sao, cũng là hắn cưỡng bức cô.

“Tòa án?” Cung Âu nghiêng đầu nhìn cô nói: “Để cướp con của tôi? Thứ nhất, Cung Âu tôi sẽ không cho phép loại con gái như thế vào phòng tôi; thứ hai, nếu cô thực sự có ý định này, cô sẽ không sống được tới lúc bước vào tòa án đâu.”

Cái gì mà gọi cô là loại con gái như thế…

Tranh cướp con?

Thời Tiểu Niệm nhớ tới lúc đó, hắn luôn miệng bắt cô phải trả đứa con cô sinh ba năm trước cho hắn, làm cô không hiểu gì cả.

“Cung tiên sinh, tôi không cần biết anh nói gì.” Thời Tiểu Niệm mở miệng: “Nhưng tôi nghĩ, tòa án sẽ xử lý trong vòng một tuần trước khi tuyên án.”

“A.”

Nghe đến đó, Cung Âu giận dữ phản đối: “Cô đúng là có chết cũng không chịu thừa nhận, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy đau đầu.”

 

Chương 6: Giả bộ tỏ ra trong sáng cái gì?

“Thả tôi ra, anh ……” Thời Tiểu Niệm giãy dụa, một phát giẫm lên giày của hắn.

Cung Âu không chút sây sát gì đứng đấy, cởi trói chân cho cô, một cú đạp này với hắn mà nói thật sự chẳng nhằm nhò gì, nhưng hắn thật sự bị chọc giận.

Cô kháng cự, giãy dụa lại càng khiến cho lửa giận của hắn dâng cao.

“Thầm nghĩ nói những thứ kia sao?”

Cung Âu phút chốc thu lại bộ dạng tươi cười, ánh mắt trở nên âm trầm giận dỗi, trừng mắt nhìn cô. Ngón tay nắm lấy cánh tay của cô, thanh âm gầm nhẹ nói ra, “Tốt, Thời Tiểu Niệm, tôi cùng cô nói chuyện!”

“……”

Thời tiểu niệm có chút ngây người.

Cô chưa thấy qua một người nổi giận mà lại đáng sợ như hắn, trong mắt của hắn bắn ra lửa giận như muốn thiêu sống cô vậy a, cánh tay của cô sắp bị hắn niết cả đoạn.

“Một tuần trước cái đau đơn đó cũng chỉ gọi là vợ chồng tâm sự!” Cung Âu đem cô kéo đến ngồi trước người hắn rồi cúi đầu xuống thổi vào trong tai của cô, ngữ khí tà khí không khỏi toát lên vẻ tàn nhẫn, “ Đêm đó bộ dạng của cô như thế vô cùng biết hưởng thụ”

“Anh—— Vô sỉ……”

Thời Tiểu Niệm không thể tưởng được hắn sẽ nói ra những lời như vậy, cô giãy dụa càng thêm kịch liệt.

Trên người cô chỉ mặc quần áo tắm, nhan sắc thanh khiết của cô để lộ ra một màu trắng, rất làm rung động lòng người. Hơn nữa cô đến cả nội y cũng không mặc, kịch liệt giãy dụa như vậy làm cho phía dưới cổ áo mở rộng ra, nhìn một phát là thấy hết.

Cung Âu cũng chỉ là một tên nam nhân. Nhìn thấy sắc xuân như vậy thân thể dần dần căng cứng.

Hắn chưa bao giờ thích kiểu kìm hãm ham muốn của bản thân mình. Bởi vậy, hắn lôi Thời Tiểu Niệm đi đến bậc thang, tiến vào phòng tắm được lắp đặt những thiết bị rất tối tân ở đại sảnh.

Trên đường đi cô đã cố chống đỡ nhưng toàn bị hắn thắng chân đạp lại

Phòng tắm trong đại sảnh, vô số vòi hoa sen dâng lên tạo thành một khối bọt nước rất lớn.

Nước còn đọng lại cả trên nền đất .

Màu trắng sương mù quanh quẩn ở giữa không trung.

“ Hắn lại còn muốn làm cái gì đây?”

Thời Tiểu Niệm bị hắn cứng rắn kéo vào đại sảnh,vì chân dài nên hắn cất bước đi rất nhanh, cô căn bản là theo không kịp, lảo đảo mà nhỏ vụn chạy trước, cả người thoạt nhìn cực kì chật vật.

“Đứng lại.”

Cung Âu đem cô nặng nề mà đè lên trên tường, không khỏi phân trần mà lấn thân trên xuống.

Thân thể nhu nhuyễn thuộc về nữ nhân làm yết hầu hắn lần nữa chặt lại, một cổ lửa nóng chạy quanh người hắn, cháy sạch toàn thân. Nữ nhân trước mắt nghiễm nhiên trở thành giải dược duy nhất.

Hắn ghì chặt đôi vai của cô, giận dỗi gầm nhẹ, “Tôi cho cô thời gian để giao ra đứa con, cô lại để tôi thân mật với mình, đã ngươi như thế thiếu nợ nam nhân thu thập, ta sẽ tính sổ với cô, cho ngươi biết một chút về cái gì là nha nghiêm túc chính cường!”

Dứt lời tay hắn liền hướng bên trong quần áo của cô mà tiến đến.

Thời Tiểu Niệm kích động mà giãy dụa, không giống như một tuần trước do nhiệt trong phòng quá cao khiến cô hỗn loạn. Lần này,cô rất tỉnh táo .

Tỉnh táo đến mức chỉ biết nhìn mình chống cự bất lực trước tên nam nhân to lớn kia.

Để rồi kết cục lại là giống nhau.

“Không muốn, buông ra……”Thời Tiểu Niệm liều mạng đẩy hắn ra, thanh âm đều thay đổi.

Cung Âu đứng tại một cái vòi hoa sen phía dưới, phần lớn bọt nước rơi xuống theo hướng đầu của hắn. Trên người hắn một mảnh thấm ướt, tóc ngắn dán trán, bọt nước theo hình dáng góc cạnh mà chảy xuống người hắn, quấn vòng quanh vô hạn gợi cảm, đồng thời cũng cực hạn nguy hiểm.

Hắn một phát đã cởi áo khoác, Thời Tiểu Niệm nhân cơ hội đó vội vàng chạy ra bên ngoài, nhưng vừa chạy ra một bước lại bị Cung Âu tóm lại, dùng sức ấn cô vào tường.

“Thời Tiểu Niệm! Cô bây giờ trang nhã thanh thuần, giữ gìn trinh tiết trước mặt tôi. Ba năm trước đây cô liều mạng bò lên trên giường của tôi, lúc đó cô đã quên rồi sao?” Cung Âu gắt gao đè hai vai cô, hai mắt phẫn hận, trừng mắt nhìn cô.

“ Anh nói bậy cái gì vậy, tôi trước kia hoàn toàn không biết anh, thả tôi ra……”

Thời Tiểu Niệm dùng chân đá hắn nhưng không thành, lại bị bộ ngực của hắn đè càng chặt hơn.

Cô không biết giờ phút này trên người mình bị ma quỷ phương nào nhập mà người nóng ran, rốt cuộc là bởi vì phẫn nộ, hay là bởi vì…… Cái kia, gần trong gang tấc ở ngay trong lồng ngực cô, tự nhiên truyền đến nóng rực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi