DÃ THÚ DƯỚI VÁY EM

Sau khi trò chơi giơ ngón tay ngu ngốc chấm dứt, cả phòng học nơi nơi đều là tiếng nói chuyện lanh lảnh của mấy nữ sinh.

Khuôn mặt tròn trịa của thầy giáo nở một nụ cười đắc ý và mãn nguyện: Nhìn các em thảo luận mới sôi nổi làm sao! Xem ra loại hoạt động giáo dục và giải trí này phải được lặp lại nhiều lần trong tương lai mới được!

Các cuộc thảo luận liên tục trong lớp chủ yếu xoay quanh Vân Đóa và chàng trai đang đứng đối diện cô. Vân Đoa vừa ngồi xuống, mấy cô bạn cùng ký tức xá đã há hốc mồm mà kề sát lại gần.

"Trời ơi, cậu có cái vận may thần tiên nào mà có thể ghép cặp với Lệ Kiêu vậy!!!"

"Ghen tị với Vân Đóa quá điii!"

"Huhuhu sớm biết vậy tớ ngồi bên cạnh cậu cho rồi!"

Vân Đóa: "......"

Cô cũng rất muốn biết đó là vận may gì. Lúc ở đảo Bali cũng vậy, cô cảm giác mình đi chỗ nào cũng có thể đụng mặt anh.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, trường học lớn như vậy, cô lại gặp anh vào ngày đầu tiên đi học, quả là một xác suất khó tin.

Bạn cùng phòng cầm lấy cổ tay Vân Đóa, đôi mắt rực lên ngọn lửa hóng chuyện, "Vừa rồi, Lệ Kiêu giơ mấy ngón tay với cậu vậy?"

Mấy nữ sinh chung quanh ngưng thần nín thở, tất cả đều đang chờ đợi đáp án.

Vân Đóa nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ bối rối, cô chớp mắt hai cái, đôi mắt màu hổ phách trong veo vô tội.

"Anh ấy không giơ ngón tay nào về phía tớ cả."

"A??"

"Thật đấy." Vân Đóa giơ một bàn tay trắng nõn lên, "Anh ấy chỉ phất phất tay thôi."

Mọi người: "?"

"Phất tay làm gì chứ?"

"Tớ cũng không biết......"

Vừa rồi lúc Lệ Kiêu giơ đến ngón tay thứ tư, Vân Đóa đã vô cùng bối rối, nhưng chờ khi cả bàn tay hoàn toàn mở ra, năm ngón tay dài hữu lực vẫy trước mắt, cô lại càng mê muội.

Bây giờ, Vân Đóa nghĩ kỹ lại, cô đã cho ra một lời giải thích khác.

"Có thể...... anh ấy muốn high five với tớ chăng?"

Mọi người: "......"

Một nữ sinh trộm quay đầu ra phía sau liếc mắt một cái, phát hiện Lệ Kiêu cũng đang nhìn về phía các cô bên này. Trong lòng cô gái rung động một hồi, lại kéo kéo cánh tay Vân Đóa.

"Vậy vừa rồi cậu giơ mấy ngón tay?"

"À ờ, tớ......" Cô gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, "Tớ không giơ ngón nào."

"A?!"

"Gì chứ?"

Vân Đóa "suỵt" một cái, ra hiệu cho bạn bè nhỏ tiếng chút, sau đó cô chột dạ mà quay đầu nhìn động tĩnh sau lưng mình, nhỏ giọng: "Tớ chưa kịp giơ thầy đã bảo chấm dứt quay về chỗ ngồi rồi......"

Cô còn để lại nửa câu chưa nói hết:

May mắn, quá may mắn vì trò chơi đã kết thúc.

Cô vốn định bày ra ý nghĩ "biển hồ quên nhau", nhưng không ngờ tới Lệ Kiêu đã trực tiếp giơ đến tận năm ngón, cô thật sự không biết phải tiếp chiêu thế nào......

Trong lòng mấy nữ sinh xung quanh đều đang mắng Vân Đóa, mắng cô quá ngốc, oán gương mặt xinh đẹp ngời ngời của cô, còn trách cứ cô chả biết nắm chắc cơ hội gì cả. Nếu là các nàng, thì nhất định sẽ giơ cả bốn ngón, à không mười ngón tay đều giơ sạch, để thổ lộ quyết tâm muốn "yêu anh đến tận cùng thế giới" với nam thần Lệ Kiêu......

Mạnh Nhiên đang ngồi phía trước đột nhiên xoay người lại, đầu tiên là thẹn thùng đưa mắt nhìn ra phía sau lưng Vân Đóa, sau đó mới vô cùng thần bí mà kéo ngón tay cô.

"Này, Vân Đóa Đóa, tớ hỏi cậu——"

Vân Đóa ngước mắt lên nhìn.

Ánh mắt Mạnh Nhiên ra vẻ nghiền ngẫm, hếch cằm về phía cô, "Cậu có chút hứng thú nào với Lệ Kiêu không?"

Vân Đóa: "!"

Trái tim cô đột nhiên nảy lên.

"Không có!" Cô lập tức phủ nhận, nhưng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên má mình đang tăng lên.

Mạnh Nhiên nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi."

Cô nàng lại nhìn Vân Đóa lần nữa với ánh mắt khâm phục chân thành, "Không hổ danh là Đóa ca của tớ."

Đóa ca đúng là thật là Đóa ca, cho dù là người đàn ông tuyệt mĩ như Lệ Kiêu cũng không có cách nào lay chuyển trái tim được.

Đúng vậy, biệt danh của Vân Đóa ở ký túc xá chính là "Đóa ca". Không phải nói cô tính tình đàn ông, mà là vì cô luôn cự tuyệt thẳng thừng trước những lời tỏ tình từ nam sinh khác —— không phải là một cô gái lả lơi, mà thật giống một nam tử hán lãnh khốc vô tình.

Biệt danh "Đóa ca" được sinh ra từ đây.

Mạnh Nhiên đưa hai tay ôm ngực, "Vậy Đóa ca, cậu giúp tớ việc này được không?"

"Việc gì?"

Mạnh Nhiên đỏ mặt lặng lẽ liếc nhìn về hàng ghế sau, "Cậu giúp tớ..... xin Wechat của Lệ Kiêu đi!"

Vân Đóa: "......"

Đương nhiên là cô đã từ chối lời thỉnh cầu này.

"Tự cậu đi đi."

"Tớ không dám." Mạnh Nhiên ngượng ngùng chỉ tay, "Thật ra, vừa rồi tớ thấy đã có vài người đưa mẩu giấy gì đó cho anh ấy, nhưng Lệ Kiêu còn chẳng thèm nhìn đã bảo người bên cạnh giúp trả lại rồi......"

Vẻ mặt Vân Đóa không cảm xúc, "Vậy cậu không nghĩ tớ đi thì anh ta cũng sẽ trả lại sao?"

"Sẽ không đâu, chẳng phải vừa rồi cậu nói anh ấy đã phất tay về phía cậu sao?" Logic của Mạnh Nhiên cũng thật rõ ràng, "Anh ấy còn muốn high five với cậu mà."

Vân Đóa:...... Đúng là không có cách nào phản bác lại.

Mạnh Nhiên chắp tay, ra vẻ tội nghiệp nhỏ giọng nói: "Đóa ca! Đóa ca cầu xin cậu đấy! Về sau tớ sẽ giúp cậu lấy đồ ăn và đồ chuyển phát, sẽ đi theo lau mồ hôi lúc cậu quay video!"

Vân Đóa:...... Cậu đây là đang làm khó tớ.

Từ chối một hồi lâu, cuối cùng Vân Đóa cũng gật đầu đồng ý, sau đó Mạnh Nhiên mới xoay người lại, mang theo cảm giác chờ mong thấp thỏm không yên.

Vân Đóa hít một hơi thật sâu, tự ra hiệu lệnh "đằng sau, quay" với bản thân —— sau đó cô xoay người lại một cách cứng ngắc.

Mấy chàng trai ở hàng ghế sau giây trước vẫn còn đang cười khúc khích, giây sau nhìn thấy Vân Đóa quay lại, tất cả đều đổ dồn ánh mắt lên người cô.

Lệ Kiêu đang tựa vào lưng ghế lười biếng duỗi hai chân dài. Nhìn thấy cô, anh lập tức thu chân lại và ngồi thẳng dậy. Anh cong môi đầy hứng thú nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cả người Vân Đóa tựa như một que kem dưới ánh mặt trời, chậm rãi tan chảy. Cô co đôi vai gầy lại, chỉ lộ ra một cái đầu trước bàn anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt to tròn màu hổ phách ướt át, né tránh không nhìn về phía trước.

"Anh, anh....." Vân Đóa cất giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Lệ Kiêu cúi người lại gần mái tóc mượt mà của cô. Anh thoáng nghiêng tai, đoạn mi khẽ nhướng lên. Sườn mặt góc cạnh và thân thể cường tráng trong phút chốc đã lại gần, mang theo hơi thở nóng bỏng cuồn cuộn, trong lòng Vân Đóa bắt đầu hốt hoảng, trái tim cô đập lỡ nhịp.

"Wechat của anh là gì?" Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Đóa run lên, chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy.

Ánh mắt của Lệ Kiêu khẽ chuyển, quay mặt lại chính diện. Anh nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước bàn, khóe môi nhếch lên từng chút một như thể đang được tua chậm. Một nụ cười xuất hiện, cả khuôn mặt anh lập tức trở nên dịu dàng.

"Quét mã nhé?" Anh cúi đầu hỏi cô, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười thỏa mãn.

Vân Đóa khẽ nhếch môi, mờ mịt ngẩng đầu.

Hả, xin Wechat còn phải...... Thu phí sao??

Lệ Kiêu đã lấy điện thoại ra, ngón cái nhấn nhấn hai lần trên màn hình, đưa điện thoại đến trước mặt cô.

Vân Đóa ngạc nhiên khi nhìn thấy mã QR add Wechat trên màn hình điện thoại. Cô nhanh chóng xua tay.

"Không phải, không phải!" Cô gái nhỏ như đang muốn phủi sạch quan hệ, ngay lập tức xua tay lắc đầu kịch liệt, "Là bạn cùng phòng tôi....."

Vẻ mặt của Lệ Kiêu cứng đờ trong nháy mắt.       *tội ghê chưa?

Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó đột nhiên ngồi thẳng dậy nhanh chóng cất điện thoại lại vào túi quần.

"Vậy thì không cho." Anh thản nhiên lạnh giọng.

Nói xong cũng không thèm nhìn cô nữa, lại bắt đầu tựa lưng vào ghế bày ra dáng vẻ lạnh lùng xa cách.

Vân Đóa kinh ngạc nhìn anh.

Cô nhìn khóe miệng anh hạ xuống, đột nhiên cảm nhận được ý tứ giận dỗi của người đàn ông này....1

Vân Đóa phẫn nộ xoay người lại.

Ngay khi cô quay lại, Mạnh Nhiên như có đôi mắt gắn ở sau đầu, cũng lập lức quay lại nhìn.

Vừa thấy vẻ mặt Vân Đóa, cô nàng đã đoán được bảy tám phần: "Anh ấy không...... không muốn cho sao?"

Cô lại bắt đầu rối rắm.

Đây có được gọi là...... không cho không nhỉ?

Anh đã đưa mã QR. Nhưng nếu không phải cô quét thì không được......

Vân Đóa nuốt khan, cô nhẹ nhàng đặt một tay lên trái tim mình.

Nơi này đập rất nhanh.

Còn có một loại cảm xúc kỳ quái xa lạ gì đó không rõ.

Tâm tình Vân Đóa phức tạp nhìn Mạnh Nhiên lắc lắc đầu, "Anh ấy không cho."

Không cho ——

Anh.....

**

Sắp tan học, có một đám người tụ tập lại ngay trước cửa phòng. Thầy giáo mới đầu còn rất vui vẻ, tưởng rằng các sinh viên đến đây để chờ được nhận sự giáo dục và tình yêu thương, nhưng rất nhanh sau đó ông phát hiện những sinh viên này không phải đến vì mình......

Nhìn một đám nữ sinh gương mặt ai ai cũng căng tràn sức xuân, thầy giáo vô cùng ngao ngán lắc đầu, sau đó lại thâm sâu thở ra một hơi.

Tiếng thở dài của ông vang lên cùng lúc với tiếng chuông tan học.

Vân Đóa vội vàng vơ hết đồ đạc trên bàn nhét vào túi xách, giống như lửa cháy đến mông mà nhảy dựng bước đi.

Từ đầu đến cuối cô không quay đầu lại, cũng không nhìn thấy có ánh mắt đằng sau đang đuổi theo mình.

Một hơi chạy ra khỏi tòa nhà Vân Đóa mới dừng bước. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, đôi vai gầy gục xuống.

Cô bĩu môi, vẻ mặt đầy hoang mang và phức tạp. Vân Đóa chậm rãi thở dài ra một hơi, đưa một cánh tay lên vuốt vuốt ngực như để an ủi bản thân.

Trong lòng có một loại cảm giác rất lạ.

Giống như khi uống quá nhiều trà sữa, trái tim nhỏ bé của cô đập dữ dội.....1

Vân Đóa từ từ rũ mắt xuống, tầm mắt dừng ở trước người mình, bỗng chốc giật nảy.

Dây chuyền bạc còn an vị trước ngực cô, khe khẽ phập phồng theo nhịp thở.

Trời ơi! Sao cô lại có thể quên mất củ khoai lang nóng phỏng tay này chứ.

Huhu chả lẽ lại phải gặp anh ta lần nữa?

Nếu hôm nay không trả lại thì lần sau biết khi nào mới gặp được. Mà nhìn tư thế này, ước chừng mỗi lần anh ta xuất hiện chắc sẽ khá là kinh người, oanh tạc mọi nơi đây......

Vân Đóa khẽ cắn môi, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại. Loay hoay một hồi, cô giơ tay cởi sợi dây chuyền trên cổ rồi nhanh chóng xoay người bước đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vì muốn được add Wechat cho nên Kiêu ca thực đau thương mà quyết định không lấy lại dây chuyền:)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi