DẠ VŨ KÝ BẮC



Tai Quý Quỳnh Vũ dường như mất đi chức năng, năng lực tiêu hóa ngôn ngữ đã không còn, vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt như trống rỗng, ánh sáng chiều vào mặt hắn, càng thấy rõ sự tiều tụy.

Tay phải lại không tự chủ được mà run lên, tay trái nắm chặt lại, sức lực thực sự rất mạnh, năm ngón tay đều vặn vẹo, cổ tay vang lên tiếng kêu rất nhỏ, trong không gian im lặng của hai người, âm thanh đó có vẻ vang đội.

Chu Ký Bắc bình thản vuốt nếp uốn của chiếc quần, từ đùi đi xuống, nếp nhăn đã được vuốt phẳng hết.

Tay cậu vẫn đặt lên đùi, liếc mắt nhìn Quý Quỳnh Vũ, sau đó nhanh chóng đời đi tầm nhìn, cậu di chuyển tay, cánh tay bị bắt buông xuống, rơi vào bánh xe, cậu xoay xe lăn lại.

“Chú Quý, tôi cám ơn chú chăm sóc tôi nhiều năm như vậy.

Cho dù là trách nhiệm cũng được, đồng cảm cũng được, bố thí cũng tốt, chúng ta xong rồi.

Quãng đời còn lại của mình, chú nên sống cuộc đời của chú đi.

” Chu Ký Bắc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, phát hiện ngày trôi qua rất mau, từ khi ở bệnh viện trở về mới hơn ba giờ, thế mà chớp mắt trời đã dần tối lại.

Cậu sống như không bao giờ gặp ban ngày, buổi tối không phải tính tỉ lệ thắng thua thì đứng ở nhà máy.

Sòng bạc không thấy ban ngày, thời gian lâu dần cậu cũng nghĩ mình không cần nhìn thấy.

Thân thể trong u tối, sa vào màn đêm, sống trong đó cũng tốt.

“Bối Bối, cậu yêu cậu ta sao?” Rốt cuộc Quý Quỳnh Vũ cũng mở miệng, âm thanh khàn khàn, không giống như giọng điệu bình thường của Quý Quỳnh Vũ, mày nhíu chặt lại, đờ đẫn.


Trái tim Chu Ký Bắc như sợi chun mềm mại, một đầu là lý trí, một đầu là chính bản thân mình, mà lời nói của Quý Quỳnh Vũ không thể nghi ngờ chính là thứ đè nặng lên chính cậu.

Quý Quỳnh Vũ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Chu Ký Bắc, muốn kiềm chế tốt hơn cũng không được, hắn đứng lên, đi vài bước về phía cậu, cầm lấy tay vịn xe lăn, cúi nhẹ nửa người, hàm dưới căng ra, khi nói chuyện thân thể run dữ dội, vì sợ hãi mà lưng đã đầy mồ hôi.

Chu Ký Bắc nhắm mắt lại, khoảng cách giữa bọn họ quá gần, thế cho nên cậu không thể thấy được mặt của Quý Quỳnh Vũ, chỉ có thể cảm nhận được rằng hắn đang rất kích động, dấu vết do năm tháng lưu lại, khoảng cách càng gần, lực sát thương càng cao.

“Yêu ai chứ?” Biểu tình cậu vẫn thoải mái như cũ, miệng lạnh nhạt.

Ánh mắt Quý Quỳnh Vũ lại như kiềm sắt, một giây không rời, gông cùm của hắn vượt khỏi tầm kiểm soát, trái tim dù cố gắng cũng không thể bắt kịp.

Mắt Chu Ký Bắc đảo một vòng trắng dã, bỗng nhiên cậu hơi hoảng, ý thức trong cơ thể nhanh hơn, tự nhìn nhận lại bản thân.

Cậu biết Quý Quỳnh Vũ hơn mười năm, trong suốt mười năm, khi còn là thằng nhóc mười hai tuổi đến một chàng trai hai mươi hai, từ khi còn bé tí tới khi trưởng thành.

Thứ tâm niệm trong lòng đến tận hôm nay được nghe thấy hắn nói yêu cậu.

Bốn năm trước, vì ba chữ này, đắng cay nào cũng chịu được, chỉ muốn Quý Quỳnh Vũ chăm sóc cả đời, là cả đời, cho dù là áy náy cũng được, bố thí cũng được.

Như vậy thì bây giờ là sao? Ai là người đổi thay? 
Chu Ký Bắc cảm thấy mình mềm lòng, vừa nhìn thấy Quý Quỳnh Vũ lập tức mềm lòng, mềm lòng vì hiểu nổi đau của hắn, ngay tại lúc này cậu mới hiểu được, Diêu Dật nói đúng.

“Yêu chứ.

” Chu Ký Bắc ngẩng đầu nhìn thẳng vào Quý Quỳnh Vũ, hai mắt hắn có chất lỏng không rõ, xoang mũi như bị tạt axit, yết hầu đau đớn còn hơn bị đổ dầu sôi.

“Cộc… cộc…” Bên ngoài vang tiếng gõ cửa, ngắt ngang cuộc nói chuyện của họ, Chu Ký Bắc không động đậy, môi nhếch lên.

“Vào đi.

” Cửa mở ra, Kiều Diễm Chi đi vào, vừa nhắc mắt nhìn thấy hình ảnh trước, sắc mặt cứng đờ nhưng đã nhanh chóng thu lại.

Quý Quỳnh Vũ cảm thấy có người, quay đầu lại, ánh mắt đã bị đóng đinh.

Kiều Diễm Chi vào muốn nói việc tìm một người hộ lý chăm sóc Chu Ký Bắc, hôm nay do trị liệu tần suất thấp, buổi tối còn quay về còn cố làm việc một phen.

Khi anh ta đi vào, trong tay có một gói to, nhìn thấy Quý Quỳnh Vũ thì rụt tay về.

“Anh Diễm.

” Chu Ký Bắc cười dịu dàng nhìn anh ta, tiếng gọi kia làm Quý Quỳnh Vũ thẳng lưng, Kiều Diễm Chi thảng thốt ngẩng đầu, Chu Ký Bắc vẫn nhìn anh ta như cũ.

Kiều Diễm Chi mềm mại đi tới cạnh Chu Ký Bắc, vô tình đụng vào vai Quý Quỳnh Vũ, người sau không thể không tránh đường.

“Chú Quý, tôi không tiện đưa chú về.


”Chu Ký Bắc hạ lệnh đuổi khách, Kiều Diễm Chi nhìn Quý Quỳnh Vũ, lại nhìn Chu Ký Bắc, mặc dù không nói nhưng biểu tình trên mặt cũng tính là thân mật.

Quý Quỳnh Vũ nhìn Chu Ký Bắc, cố tìm ra chút dấu vết để lại, chỉ là cậu đã quay đi.

Quý Quỳnh Vũ cười khổ, bước chân không vững lùi lại, cánh cửa mở ra đóng lại nghe ‘bang bang’.

Chu Ký Bắc chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm nhìn, cậu chống xe lăn đứng lên, sau đó ngồi lại trên giường.

Kiều Diễm Chi quỳ một chân, xoắn ống quần cậu đến đầu gối, nháy mắt đau lòng tràn vào mắt, anh ta cẩn thận dùng tay bao lại, lòng bàn tay mang theo hơi ấm run rẩy.

Chu Ký Bắc cụp mắt nhìn anh ta, bỗng nhiên cậu vươn vuốt tóc trên trán Kiều Diễm Chi, anh ta giật mình, nhịn không được ngẩng đầu.

Ánh mắt Chu Ký Bắc dịu dàng như nước, trong đó lộ ra ánh cười hiếm thấy.

“Mấy năm nay vất vả cho anh rồi, anh Diễm, cám ơn anh.

” Kiều Diễm Chi chỉ coi tất cả là điều mình nên làm, từ khi biết Chu Ký Bắc tới này đã bốn năm, khi anh ta nghĩ rằng bản thân có lẽ đã yêu cậu, nhưng anh ta im lặng.

Hai người dường như ăn ý cùng như vậy, cho nên ăn nói đều rất cẩn trọng, tầng quan hệ mỏng manh như có như không nhưng mãi mãi vẫn không đâm thủng, đây là sự thấu hiểu của người trường thành.

“Còn khách sáo với tôi cái gì.

” Điều Kiều Diễm Chi muốn nói rất nhiều, chỉ là không để ý tự cho qua mọi chuyện, cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình, Chu Ký Bắc cũng biết bản thân mình tàn nhẫn.

“Đi ngủ sớm một chút đi.

” Kiều Diễm Chi hạ độ sáng trong phòng xuống giúp cậu, sau đó rời khỏi, khi cửa đóng lại, Chu Ký Bắc lại mở mắt ra.

Trên đường
Quý Quỳnh Vũ không đi.


Hắn nhìn công ty cá độ ở đối diện ngẩn người, không biết bản thân mình nhìn, chỉ là mờ mịt nhìn dòng xe cộ đi qua lại, có chút không biết nên làm gì.

“Phần mì xào hai mươi lăm.

” Bên tai bỗng vang lên tiếng thét to, Quý Quỳnh Vũ theo phản xạ nhìn lại, trùng hợp người nọ cũng đang nhìn hắn.

Người đó nhướng mày nhìn hắn: “Ông chủ, có muốn mua một phần không?”
Tình thần và hành động của hắn không đồng nhất, lúc phục hồi lại tinh thần trên tay đã bưng phần mì xào.

Quý Quỳnh Vũ cầm đũa gỗ và hộp giấy, sau đó lại gấp gáp gấp đồ ăn nhét vào miệng, dầu mỡ cuộn trên đầu lưỡi, Quý Quỳnh Vũ nhíu mày.

Bụng phát ra tiếng kêu, hắn phải ăn hơn nửa, vì thế không để ý tới cảm giác rợn người vì dầu mỡ, một miếng lại một miếng, há mồm thật to để ăn.

Ăn rồi lại ăn, từng giọt nước mưa rơi rụng xuống trong hộp giấy, chính hắn còn không để ý tới, vẫn cúi đầu ăn mì xào, đến khi nước mưa ngày càng nhiều, nhiều tới mức dầu mỡ trên thịt bò đã nổi lềnh bềnh.

Kiều Diễm Chi đứng trên lầu hai nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bộ dạng cầm hộp giấy của Quý Quỳnh Vũ không hiểu sao bỗng căng thẳng.

Đêm tối âm u, người không ngủ được đâu phải chỉ có mình Chu Ký Bắc.

__________________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thông báo: Đêm mai Chu ba ba login, có vẻ ba ba không nhìn được cảnh truy công này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi