ĐẶC CHỦNG BINH ĐÔ THỊ TRUYỀN KỲ

Chương 102:

 

Một phế vật dựa vào phụ nữ để leo lên, dựa vào đâu so được với tôi?

 

Hôm nay tôi phải cho cậu biết, cho dù có nhà họ Lâm giúp cậu, cậu mãi mãi cũng không phải đối thủ của tôi!

 

Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Dương Nghị, Trương Húc Đông không nói gì cả, ngồi xuống sô pha, khẽ nhắm mắt, bình tĩnh chờ đợi kết quả.

 

Dương Nghị khẽ hừ một tiếng, nói: “Cậu Tần từ bỏ như vậy sao?”

 

“Phải đó, hà thủ ô này e rằng sẽ thuộc về anh” Trương Húc Đông tùy ý trả lời.

 

“Biết thì tốt.” Dương Nghị hừ lạnh một tiếng, cẩn thận lấy sáu viên bổ nhỏ từ trong túi ra, đi đến trước mặt anh Thiệu, cười nhạt nói: “Anh Thiệu, theo ước định, hà thủ ô này sẽ thuộc về tôi.”

 

Anh Thiệu gật đầu nói: “Họ Thiệu tôi nói sẽ giữ lời, nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn gặp vị trung y kia.”

 

Dương Nghi không khỏi hừ lạnh trong lòng.

 

Gặp vị trung y kia? Từ nay về sau, e rằng chỉ có tôi mới có tư cách gặp người đó!

 

Sau khi lấy hà thủ ô, Dương Nghị đi đến trước mặt Kiếm Hổ.

 

“Anh Hổ, hà thủ ô này có thể đổi được bao nhiêu viên bổ nhỏ?” Dương Nghị cười nhạt nói.

 

Kiếm Hổ suy nghĩ, nói: “Cậu muốn bao nhiêu?”

 

Dương Nghị cười nói: “Anh Hổ, tôi có một điều kiện, không biết anh có đồng ý không”

 

“Điều kiện gì?” Kiếm Hổ hỏi.

 

Dương Nghị cười nói: “Tôi muốn gặp riêng vị trung y luyện thuốc kia, tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng…”

 

“Được thôi.” Dương Nghị còn chưa nói xong, Kiếm Hổ đã trực tiếp đồng ý.

 

Dương Nghị sửng sốt, anh ta kích động nói: “Anh Hổ, anh nói thật sao?”

 

“Đương nhiên là thật.” Kiếm Hổ không ngừng cười lạnh: “Lời Kiếm Hổ tôi nói, sẽ không phủ nhận.”

 

“Cám…cám ơn anh Hổ!” Dương Nghị nói chuyện có chút hỗn loạn: “Anh yên tâm, ân tình này họ Dương tôi cả đời ghi nhớ trong lòng!”

 

“Chúc mừng anh Dương!” Các doanh nhân xung quanh có chút hâm mộ nói.

 

“Từ nay về sau, nhà họ Dương e rằng sẽ lên cao rồi.”

 

“Hi vọng lúc đó người anh em họ Dương sẽ quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn.”

 

Dương Nghị có chút lâng lâng nói: “Không thành vấn đề, cứ để tôi!”

 

Nói xong, anh ta nhìn Trương Húc Đông đang nhắm mắt ngồi trên sô pha, không nhịn được cảm thán trong lòng: “Năng lực là do bẩm sinh, con người sẽ thắng số trời! Cho dù cậu may mắn thì thế nào? Cuối cùng tôi cũng thắng cậu một bậc!”

 

“Anh Hổ, vậy chúng ta đừng làm lỡ thời gian nữa, tối nay tôi làm chủ, mời anh và vị trung y kia dùng cơm!” Sau đó, Dương Nghị hưng phấn nhìn về phía Kiếm Hổ.

 

Kiếm Hổ theo bản năng nhìn Trương Húc Đông bên cạnh, sau đó cười lạnh nói: “Không cần tối nay, ngay bây giờ luôn đi.”

 

“Thật sao?” Dương Nghị càng thêm hưng phấn: “Cám ơn anh Hổ! Vậy chúng ta…bây giờ xuất phát?”

 

“Người chẳng phải ở trước mặt cậu rồi sao?” Kiếm Hổ cười lạnh nói.

 

Dương Nghị sửng sốt, anh ta gãi đầu, nói: “Anh Hổ, anh đừng đùa nữa, chắc không phải anh muốn nói thầy Ngụy là vị trung y kia đấy chứ?”

 

“Tôi không phải đâu.” Lão Ngụy vội vàng xua tay nói.

 

Kiếm Hổ hất cảm chỉ về phía Trương Húc Đông đang nằm trên sô pha, nói: “Chẳng phải đang nằm ở đó à.”

 

“Nằm ở đó?” Ánh mắt Dương Nghị nhìn về phía Trương Húc Đông, sau đó ngượng ngùng nói: “Anh Hổ, anh không muốn đón thì cứ nói thẳng, đâu cần làm vậy? Cậu ta là trung y? Trò đùa này cũng lớn quá rồi…”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi