ĐẶC CHỦNG BINH ĐÔ THỊ TRUYỀN KỲ

Chương 130:

 

“Ba! Ba đừng nói lung tung!” Lâm Khuynh Thiền nghe được câu này, lập tức gấp gáp.

 

Cô ta đã tận mắt thấy Trương Húc Đông giết Dương Nghị, đồng thời còn chẳng có chuyện gì!

 

Nhỡ may thật sự chọc tức Trương Húc Đông, nói không chừng anh sẽ ra tay thật!

 

“Ba, ba có cái gì thì nói nhanh lên đi, đừng trêu chọc anh ta, được không?” Lâm Khuynh Thiền gấp gáp đến mức sắp khóc ra.

 

“Tôi nói này, Khuynh Thiền làm sao vậy? Tại sao còn nói chuyện chuyện giúp tên vô dụng này?” Bên cạnh có một người họ hàng nói.

 

Trương Húc Đông lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, trên mặt người kia lập tức có thêm một cái tát.

 

“Bây giờ, tất cả mọi người đều câm miệng lại cho tôi.” Trương Húc Đông đảo qua đám người, “Ai nói chuyện, tôi sẽ tát kẻ đó.”

 

Sau khi nói xong, Trương Húc Đông nhìn về phía Lâm Vinh lần nữa.

 

Anh đưa tay đặt ở trên đầu Lâm Vinh, nói ra trừng chữ từng câu: “Cho dù ông không nói, tôi cũng có biện pháp để biết.”

 

“Trương Húc Đông, đừng mà…” Lâm Khuynh Thiền bị dọa đến mức quỳ trên mặt đất, “Anh nể mặt tình cảm trước kia, đừng…”

 

“Tình cảm?” Trương Húc Đông cười lạnh một tiếng, “Đối với nhà họ Lâm, người duy nhất tôi có tình cảm chính là ông nội, bây giờ ông đã mất, vận may của nhà họ Lâm cũng chỉ đến thế mà thôi.”

 

Chỉ trong vòng một đêm, nhà họ Lâm đã hoàn toàn bị cô lập.

 

Mà những thứ này, chỉ bởi vì một câu của Trương Húc Đông mà thôi.

 

Ngày thứ hai sau khi tang lễ của cụ Lâm ổn định, Trương Húc Đông không đến nhà họ Lâm, mà là trực tiếp đi nghĩa trang, chờ người nhà họ Lâm đi mới xuất hiện.

 

Đứng trước bia mộ của cụ Lâm, Trương Húc Đông trầm mặc không nói, qua hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng nói: “Ông nội, chuyện mà cháu đồng ý với ông, có lẽ cháu không làm được.”

 

Nói xong câu đó, Trương Húc Đông vái ba cái thật sâu, rồi rời khỏi nơi này.

 

Xế chiều hôm đó, Trương Húc Đông liền tới chợ đồ cổ, tốn ròng rã một buổi chiều, mới chọn được một khối ngọc bội phẩm chất cực tốt.

 

Ban đêm, Trương Húc Đông ngồi ở dưới ánh trăng, đặt ngọc bội lên trên một tảng đá.

 

Ngay sau đó, anh hơi nhắm mắt lại, tâm thần khẽ động, vô số ký ức truyền thừa liền trào lên.

 

Có rất nhiều loại bùa bảo vệ, công pháp cấp cao nhất không chỉ có thể theo lợi tránh hại, mà thậm chí có thể chống được một kích toàn lực của người tu tiên.

 

Nhưng lấy tu vi trước mắt của Trương Húc Đông, căn bản không làm được.

 

Nhưng cũng may thế gian này đã sớm không còn người tu tiên, cho nên cũng không cần lo lắng quá mức.

 

Sau khi lựa chọn tỉ mỉ, Trương Húc Đông tìm được một bản pháp thuật “Thiên Cương phù” hộ thân.

 

Căn cứ vào ghi chép, Thiên Cương phù này có tác dụng cực lớn, có thể ngăn cản được một kích toàn lực của của tầng trúc cơ, không tính là gì ở tu tiên giới, nhưng ở thời đại này, cơ bản là có thể nghênh ngang mà đi.

 

“Chính là nó.” Trương Húc Đông thầm nghĩ ở trong lòng, anh hít sâu một hơi, tụ linh lực tập ở mi tâm, ép ra một giọt máu của mình.

 

Giọt máu chui vào bên trong ngọc bội, liền có một luồng sáng màu đỏ u ám từ từ bay lên, sau đó, toàn bộ ngọc bội đều hiện lên sương mù.

 

Hơn mười phút sau, từng tầng sương mù ở mặt ngoài cả khối ngọc bội bắt đầu tản đi, mà tất cả linh khí ở trong Tụ Linh Trận, thế mà đã bị khối ngọc bội này hấp thu sạch sẽ.

 

“Phù.” Trương Húc Đông không nhịn được thở ra một hơi, âm thầm cảm thán nói: “May mắn ở trong Tụ Linh Trận, nếu không mà là linh khí ở trong đan điền của mình, chỉ sợ sẽ bị hấp thu sạch sẽ…”

 

Sau khi luyện xong bùa bảo vệ, Trương Húc Đông liền trở về phòng đi ngủ.

 

Sáng sớm hôm sau, Trương Húc Đông đưa ngọc bội cho Lâm Tâm Di, nói ra: “Đeo cái này lên trên cổ, nhớ kỹ, cho dù ở bất kì tình huống gì đều không được tháo xuống.”

 

Lâm Tâm Di cầm ngọc bội trái xem phải xem, kinh ngạc nói: “Khối ngọc bội này mang đến cho người ta cảm giác là lạ, thật giống như… có phản ứng với cơ thể em vậy.”

 

Trương Húc Đông mỉm cười, không giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi