ĐẶC CHỦNG BINH ĐÔ THỊ TRUYỀN KỲ

Chương 135:

 

Cô mỉm cười đáp, thuận tiện hỏi: “Cậu không đi học sao? Sao cũng tới đây rồi?”

 

Cậu ta trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, gãi đầu nói: “Ba nhất quyết bắt em tới, ông ấy vẫn còn tâm tâm niệm niệm tìm cơ hội đẩy em vào trường học trực thuộc ban an ninh để đi học, thành ra..”

 

Lâm Tâm Di gật đầu, có thể nhìn ra cô cũng chẳng mấy hứng thú với chủ đề này.

 

Cậu thiếu niên lúc này quay đầu sang nhìn Trương Húc Đông, khách khí nói: “Anh chắc là bạn trai của cô Tô, tên là Trương Húc Đông, phải không?”

 

Cái danh xưng “bạn trai” này khiến cho Trương Húc Đông không mấy thoải mái lắm, nhưng anh cũng không phủ nhận mà chỉ hỏi ngược lại: “Cậu nhận ra tôi à?”

 

Người thiếu niên cười đáp: “Danh tiếng của anh sớm đã lan truyền khắp các ngõ ngách trong tỉnh rồi. Đặc biệt là cái vụ nhà họ Địch ấy.”

 

“Nhà họ Địch?” Trương Húc Đông khẽ nhíu mày. “Ý gì vậy?”

 

Thiếu niên giải thích nói: “Anh Đông đừng vội hiểu lầm, em chỉ là muốn kết bạn với anh thôi!” Nói xong cậu ta lại tự giới thiệu: “Em tên là Liễu Thành Dương.”

 

Trương Húc Đông cũng bắt tay cùng cậu ta, coi như lời chào hỏi. Cậu ta tới ngồi cùng bàn với Trương Húc Đông, còn tự mình rót cho Trương Húc Đông một chén nước.

 

“Anh Đông, có chuyện này em cần phải nói rõ với anh.” Lúc này Liễu Thành Dương đột nhiên nói. Trương Húc Đông gật đầu, ra hiệu cho cậu ta mau nói.

 

Liễu Thành Dương nhỏ giọng: “Hôm nay đồng hành với Phương Kính Diệu chính là Tất Tiêu Dao, cái người tên Tất Tiêu Dao này ở trong đám thanh thiếu niên trong tỉnh cũng gọi là có chút máu mặt, danh tiếng lớn, nhiều thanh thiếu niên cũng tình nguyện trở thành đàn em của hai người họ, coi họ là đại ca”

 

“Rồi sao?” Trương Húc Đông hỏi.

 

Sắc mặt của Liễu Thành Dương nghiêm trọng nói: “Gã ta với Địch Sáng chính là anh em tốt, thế nên em sợ là..”

 

“Địch Sáng ư?” Trương Húc Đông lập tức hiểu ra.

 

“Đương nhiên anh cũng đừng lo lắng quá, có trưởng quan Phương ở chỗ này, anh ta cũng không dám làm gì quá đáng với anh đâu.” Liễu Thành Dương cười nói.

 

Thật ra Trương Húc Đông cũng chẳng thấy lo lắng gì, đến nhà họ Lâm ở Thủ Đô anh cũng gặp qua rồi, chẳng lẽ còn phải sợ một cậu chủ của tỉnh nhỏ ư?

 

Liễu Thành Dương cũng không ngồi cùng anh lâu, nói thêm một hai câu thì rời đi.

 

“Cậu nhóc Liễu Thành Dương này cũng là một người không tệ.” Sau khi cậu ta rời đi, Lâm Tâm Di mới nói với Trương Húc Đông.

 

“Ba cậu ta ở trong tỉnh cũng là một người giàu có, đáng tiếc bởi vì là một thương nhân, xuất thân lại chẳng có gì nổi trội, cho nên địa vị cũng chẳng cao.” Lâm Tâm Di tiếp tục nói. “Mấy năm nay, ba cậu ta vẫn luôn kỳ vọng vào cậu ta, mong cậu ta có thể chen một chân vào trong cái vòng cấp cao ở tỉnh kia.”

 

“Đây chắc hẳn cũng là lý do mà ba cậu ta muốn cho cậu ta vào trường học trực thuộc ban an ninh học tập, phải không?” Trương Húc Đông gõ nhẹ lên mặt bàn, cười nói.

 

Lâm Tâm Di gật đầu, cũng không phủ nhận.

 

Trương Húc Đông không hỏi thầm thở dài, đây chính là quy tắc bất thành văn của hồng trần thế tục.

 

Một lát sau có một cô bé trang điểm yêu diễm đi tới. Cô bé ôm lấy cánh tay của Lâm Tâm Di, dựa sát vào, thân thiết nói: “Chị Di!”

 

Lâm Tâm Di kinh ngạc nói: “Sao em lại tới đây rồi?”

 

“Hì hì, người ta nhớ chị mà!” Cô bé nghịch ngợm nói.

 

“Để chị giới thiệu với em nhé.” Lâm Tâm Di nghiêng người nói. “Đây là con gái của trưởng quan Phương Kính Diệu, Phương Hiểu Điệp”

 

Phương Hiểu Điệp chớp chớp mắt, đánh giá Trương Húc Đông: “Anh chính là cái người tên Trương Húc Đông hả? Nhìn cũng không có gì đặc biệt hết! Nói đi, anh bỏ bùa mê thuốc lú gì cho chị Di rồi?”

 

“Cái con bé này! Đừng có nói bừa.” Lâm Tâm Di giả bộ giận dỗi nói.

 

Phương Hiểu Điệp nghịch ngợm lè lưỡi, cũng không nói gì nữa.

 

“Cô Tô, ngài Sử có lời mời.” Đúng lúc này có hai nữ lễ tân bước tới nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi