ĐẶC CHỦNG BINH ĐÔ THỊ TRUYỀN KỲ

Chương 172:

 

“Còn có việc gì không? Nếu không thì mau cút đi, đừng làm bẩn sàn nhà tôi.” Người phụ nữ kia vẫy tay nói. Vừa dứt lời thì người hầu bên người bà ta lập tức tiến tới nói:

 

“Cô cần phải đi rồi.”

 

Lâm Tâm Di nghiến răng, gật đầu nói. “Được. Coi như tôi chưa từng tới nơi này đi.

 

Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, tâm trạng của Lâm Tâm Di vô cùng rối loạn, thậm chí còn muốn khóc nhưng mà cô vẫn cố kìm lại.

 

Mà lúc này tình hình ở tỉnh cũng vô cùng rối loạn.

 

Đoạn video quay lại cảnh giao tranh giữa Trương Húc Đông và chín người nhà họ Phùng đã bị phát tán trên mạng, tốc độ lan truyền của internet rất nhanh, đã truyền tin này đi khắp tỉnh.

 

Toàn bộ dáng vẻ chật vật của nhà họ Phùng đã bị mọi người nhìn thấy rõ mồn một. Điều này không thể nghi ngờ chính là tin tức xấu đối với nhà họ Phùng.

 

Vốn dĩ bọn họ muốn nhân cơ hội này quay lại giang hồ thế mà không ngờ lại tính sai một bước, trở thành trò cười cho thiên hạ.

 

“Xem ra nhà họ Phùng cũng chỉ đến thế mà thôi!”

 

“Cậu hai nhà họ Phùng thế mà bị người ta đánh cho một trận.”

 

“Tôi còn nghe nói cậu hai nhà họ Phùng kia bị người ta phế bỏ nữa cơ.”

 

Ở nhà họ Phùng, Phùng Minh Lăng đang nằm trên giường lớn, tức giận đến mức nổi đầy gân xanh.

 

“Đáng giận, thực sự rất đáng giận!” Phùng Minh Lăng tức giận quăng nát điện thoại.

 

“Tao muốn Trương Húc Đông phải chết!” Phùng Minh Lăng không ngừng gào thét, nhưng trong cơ thể anh ta đã không còn một chút nội kình nào, chỉ là một phế vật làm thế nào mà dạy cho Trương Húc Đông một bài học được.

 

“Anh hai, chờ ba xuất quan nhất định sẽ có cách để chữa khỏi cơ thể cho anh!” Phùng Minh Thần ngồi một bên nói.

 

Phùng Minh Lăng mặt mày ủ rũ. Anh ta nằm trên giường, sống không bằng chết, làm gì có nỗi đau nào lớn hơn việc ý chí đã chết.

 

Thậm chí lúc này anh ta còn có suy nghĩ muốn tự sát. Trước khi cha bế quan đã giao nhà họ Phùng cho bản thân, bây giờ anh ta lại để nó rơi vào cục diện như thế này, anh ta làm sao còn mặt mũi nào mà gặp cha được nữa.

 

“Chờ tới khi ba xuất quan thì ắt sẽ là ngày giỗ của Trương Húc Đông” Phùng Minh Thần lạnh lùng nói.

 

Trong Huyền Minh Phủ ở Tây Sơn. Đám trưởng lão cũng đã nhận được tin tức này, bọn họ không khỏi cảm thấy may mắn. May rằng bọn họ không có chọc vào Trương Húc Đông, nếu không kẻ nên cảm thấy tuyệt vọng bây giờ phải là bọn họ mới đúng.

 

Lúc này ở biệt thự của nhà họ Tô, Trương Húc Đông đang lo lắng nhìn về phía Bắc. Tuy khối ngọc bội anh đưa cho Lâm Tâm Di có thể bảo vệ cô nhưng Thủ Đô ngọa hổ tàng long, không biết có thể có bao nhiêu tu sĩ có thực lực ở phía trên

 

Trúc cơ kỳ thì ai mà biết được.

 

“Nếu có chuyện gì xảy ra với Lâm Tâm Di thì mình sẽ khiến toàn bộ nhà họ Lâm bồi táng theo!” Trương Húc Đông nắm chặt nắm đấm, sắc mặt cực kì lạnh lùng.

 

Mãi tới buổi tối Lâm Tâm Di mới trở lại. Trương Húc Đông và cụ Lâm lập tức chạy qua, nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tâm Di không tốt, cụ Lâm không khỏi đau lòng nói: “Con bé ngốc, con cho rằng nhà họ Lâm sẽ coi chúng ta là người hay sao?”

 

Cụ Lâm đau lòng xoa đầu Lâm Tâm Di, lúc này Lâm Tâm Di mới miễn cưỡng cười nói: “Ông nội, con không sao cả, bọn họ chỉ không đồng ý giúp con thôi.”

 

Trương Húc Đông im lặng không lên tiếng, dùng một tia linh lực trực tiếp thâm nhập vào trong thức hải của Lâm Tâm Di, chứng kiến một màn ở nhà họ Lâm khiến cho Trương Húc Đông không khỏi nắm chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng tức giận: “Nhà họ Tô…”

 

“Anh sao thế?” Lâm Tâm Di thấy sắc mặt Trương Húc Đông không tốt thì khẽ hỏi.

 

“Không sao.” Trương Húc Đông hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười lắc đầu nói. “Em không cần phải đi cầu xin nhà họ Lâm như vậy, một Phùng Công mà thôi, anh còn không để vào mắt!”

 

Lâm Tâm Di giả bộ không để bụng, nói đùa: “Hứ, đến lúc đó đừng để người ta đánh tới mức răng rơi đầy đất là được.”

 

Lâm Tâm Di càng như vậy, Trương Húc Đông càng cảm thấy đau lòng, đồng thời hận ý đối với nhà họ Lâm càng tăng lên.

 

“Xem ra nên gấp rút tu luyện rồi.” Trương Húc Đông thầm nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi