ĐẶC CHỦNG BINH ĐÔ THỊ TRUYỀN KỲ

Chương 69:

 

Trương Húc Đông từ chối: “Tôi không đi đâu, các anh chơi đi.”

 

“Ôi chao, thế sao được! Cậu vất vả lắm mới đến đây một chuyển, kiểu gì chúng tôi cũng phải chiêu đãi nhiệt tình chứ.” Nói tới đây, Xa Nhân dừng lại một chút mới nhỏ giọng nói: “Đây cũng là ý của Cung Tiếu.”

 

Trương Húc Đông cười khổ, đành phải đồng ý. Sau khi báo địa chỉ cho Xa Nhân, khoảng hơn nửa tiếng sau, một chiếc xe chạy đến trước cửa khách sạn tư nhân.

 

“Cậu sống ở chỗ này hả?” Vừa xuống xe, Cung Tiếu đã cau mày.

 

Trương Húc Đông giải thích: “Chỗ này phong cảnh đẹp, gần gũi với thiên nhiên”

 

“Không có tiền thì bảo là không có tiền, còn mượn cớ này nọ, tôi khinh thường loại người thích sống ảo như các cậu nhất.” Cung Tiểu hừ lạnh.

 

Trương Húc Đông cũng không tức giận, vẫy tay nói: “Lên xe đi.”

 

Mọi người chạy vào thành phố. Trên đường đi, Xa Nhân nói: “Cậu biết Ninh Thành chúng tôi nổi tiếng nhất là gì không?”

 

Trương Húc Đông suy nghĩ rồi đáp: “Chẳng lẽ là phong cảnh?”

 

“Ha ha.” Xa Nhân lắc đầu: “Phong cảnh có thể coi là một đặc sắc của Ninh Thành, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là võ đài. Cậu còn chưa biết đúng không? Ninh Thành chính là cái nôi cũng võ thuật đấy nhé.”

 

Nói tới đây, Xa Nhân tự hào vung nắm đấm: “Ví dụ như tôi, trông bình thường lắm đúng không? Nhưng ba năm người thường không thể lại gần tôi được đâu.”

 

“Vậy à?” Trương Húc Đông cười, không vạch trần anh ta.

 

“Lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi mở mang tầm mắt. Chỗ này có một đấu trường boxing dưới lòng đất, rất nhiều con cháu nhà giàu đều cá cược ở đó.” Xa Nhân nói: “Đương nhiên, cũng có rất nhiều cao thủ đến đây giao đấu hữu nghị”

 

Trương Húc Đông khá hứng thú với trò này, bèn đồng ý.

 

Chiếc xe chạy đến đấu trường dưới lòng đất. Nơi này cũng như trung tâm đấu giá, phải nhận số thứ tư. Mọi người nhận một số thứ tự rồi tìm một nơi ngồi xuống. Xa Nhân có vẻ muốn thể hiện, chỉ vào tay đấm trên võ đài nói: “Tôi nói cho cậu nghe này, ở chỗ này tôi chưa từng thua cá cược bao giờ, nhìn phát là biết ai sẽ thắng! Lát nữa các cậu đặt cược theo tôi đi, bảo đảm sẽ lời to!”

 

Trương Húc Đông và mặt thẹo đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười. Cung Tiểu và Cung Duyên đều không hứng thú cho lắm, hai người bèn đến khu bán đồ uống.

 

Trên sân khấu, hai tay đấm đang chiến đấu với nhau. Võ công của họ đều rất hỗn loạn, nào là võ cổ truyền, nào là đấu vật hiện đại, nhưng mục đích của họ chỉ có một, đó chính là đánh bại đối thủ, bất kể thủ đoạn.

 

Sau mấy trận đấu, Trương Húc Đông không khỏi cảm thán: “Xem ra Ninh Thành không phải là có tiếng không có miếng. Chỉ một đấu trường dưới lòng đất nho nhỏ mà cũng có cao thủ bậc này.”

 

Mặt thẹo khẽ gật đầu: “Sau mấy hiệp, tôi đã thấy rất nhiều loại võ thuật, Vịnh Xuân Quyền, Hoàng Quyền, Vũ Long Quyền, thậm chí là Nam Hổ Quyền.”

 

“Người anh em này cũng biết võ à?” Xa Nhân kinh ngạc nhìn mặt thẹo.

 

Mặt thẹo không giỏi ăn nói, chỉ gật đầu. Xa Nhân nhất thời bật máy hát, liên tục líu ríu không ngừng. Trương Húc Đông lại không nghe lọt một chữ, chỉ nhìn chằm chằm võ đài, không ngừng so sánh thực lực của mình.

 

“Nếu mình bước lên thì chắc là có thể giữ thành tích toàn thắng.” Trương Húc Đông thầm nghĩ.

 

“Đây chẳng phải là Xa Nhân sao?”

 

Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy ngắn ôm mông, tóc xoăn gợn sống bước tới. Thấy cô ta, Xa Nhân khẽ cau mày, quay sang hướng khác.

 

Người phụ nữ kia cười nhạo: “Cậu tới đây làm gì? Đã quên bài học lần trước rồi à?”

 

Xa Nhân đỏ bừng mặt, vẫn không nói một lời. Người phụ nữ dứt khoát đẩy vai Xa Nhân, quát lên: “Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu điếc hả?”

 

Xa Nhân kiên trì nói: “Tôi thích đi đâu là quyền của tôi, liên quan gì tới cô.”

 

Nghe vậy, cô ta nhất thời giận tím mặt, chỉ vào Xa Nhân mắng: “To gan đúng không? Được lắm, cậu chờ đấy cho tôi.” Nói xong, cô ta quay đầu bỏ đi.

 

“Anh quen cô ta hả?” Trương Húc Đông thản nhiên hỏi.

 

Xa Nhân xấu hổ nói: “Bạn gái cũ, sau này ngoại tình với một tay boxing nên bị tôi cho một cái tát.”

 

“Rồi sao nữa?” Trương Húc Đông hứng thú hỏi.

 

“Sau này… Sau này đụng độ ở đây chứ sao.” Xa Nhân càng nói càng nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi