ĐẶC CHỦNG BINH ĐÔ THỊ TRUYỀN KỲ

Chương 74:

 

“Mày? Mày là cái thá gì? Mày tưởng mày là ai chứ?” Tổng giám đốc Lý khinh miệt nói.

 

Trương Húc Đông cười nói: “Tôi là Trương Húc Đông, không biết tổng giám đốc Lý từng nghe tên này chưa?

 

“Trương Húc Đông?” Tổng giám đốc Lý sửng sốt, bỗng nhớ ra chuyện gì, chỉ vào Trương Húc Đông kêu lên: “”Mày chính là Trương Húc Đông đã đánh gãy chân cậu Sáng đấy ư?”

 

“Cậu ấy không phải là Trương Húc Đông đó.” Cung Tiếu vội giải thích, sau đó tức giận nói: “Cậu nói hươu nói vượn gì thế hả? Mau ra ngoài đi, chỗ này không có chuyện của cậu.”

 

“Tôi đánh ông ta, sao lại không có chuyện của tôi?” Trương Húc Đông cười nói.

 

Không thể không nói mặc dù miệng Cung Tiểu hơi khó nghe, nhưng thực tế lúc nào cũng suy nghĩ cho bạn bè.

 

“Trương Húc Đông, cậu đừng nhận lỗi lung tung, lỡ ông ta thật sự coi cậu là Trương Húc Đông kia thì cậu sẽ phiền phức lắm” Xa Nhân cũng nhíu mày nói.

 

Trương Húc Đông không giải thích, nhìn chằm chằm tổng giám đốc Lý: “Tôi thậm chí dám đánh cả con trai Địch Thân Kình, huống chi là một con chó của ông ta.”

 

“Ha ha ha! Nếu mày thật sự là Trương Húc Đông đó thì mày hãy chờ chết đi, ông Kình sẽ không tha cho mày đâu!” Tổng giám đốc Lý cất tiếng cười to.

 

“Không tha cho tôi ư?” Trương Húc Đông hừ lạnh: “Bây giờ ông ta chỉ có thể quỳ xuống van xin tôi thôi.”

 

“Van xin mày? Thằng nhóc, mày điên rồi hả? Mày biết ông Kình là ai không?” Tổng giám đốc Lý lại cười phá lên: “Nếu lời này truyền vào tai ông Kình thì mày hãy chờ chết đi!”

 

Đúng lúc này, bỗng hai người chạy vào từ bên ngoài, một người tây trang giày da, một người đầu tóc rối bù. Hai người này đều thấy Trương Húc Đông, sau đó người đầu tóc rối bù lập tức chạy tới quỳ dưới chân Trương Húc Đông, ôm chân anh đau đớn nói:

 

“Tôi… Tôi sai rồi… Cậu mau giúp tôi đi… Tôi van cậu…”

 

“Cung Tiểu, sao công ty của cô còn có ăn mày vậy hả?” Tổng giám đốc Lý khó chịu nói.

 

Nghe vậy, Địch Thân Kình ngẩng đầu nhìn ông ta. Tổng giám đốc Lý ngẩn người, cuống quýt chạy đến trước mặt ông ta, hoảng sợ nói: “Ông… Ông Kình! Sao ông lại ở đây…?”

 

Địch Thân Kình đã không còn sức giải thích, chỉ ôm chặt chân Trương Húc Đông nói: “Tôi biết lỗi rồi… Trương Húc Đông, cậu mau giúp tôi đi…”

 

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Trương Húc Đông này đúng là Trương Húc Đông đã đánh gãy chân cậu chủ nhà họ Địch? Mà người đầu tóc rối bù này lại chính là Địch Thân Hình oai phong một cõi sao?

 

“Tổng giám đốc Lý này là thuộc hạ của ông hả?” Trương Húc Đông tùy ý hỏi.

 

Địch Thân Kình mệt mỏi gật đầu: “Là người của công ty con ở Ninh Thành…”

 

Trương Húc Đông còn chưa nói tiếp thì tổng giám đốc Lý đã vội vã xin lỗi: “Cậu… Cậu Đông, tôi sai rồi, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, mong cậu có thể tha thứ cho tôi..”

 

Trương Húc Đông không để ý tới ông ta mà chỉ nhìn Địch Thân Kình nói: “Tôi không thích người này.”

 

Địch Thân Kình phất tay, người bên cạnh ông ta lập tức bước đến trước mặt tổng giám đốc Lý, lạnh mặt nói: “Cút đi. Ông đã bị sa thải.”

 

Sắc mặt tổng giám đốc Lý nhất thời tái nhợt. Ông ta vất vả lắm mới bò đến vị trí này, nếu bị sa thải thì sau này sẽ không còn cơ hội xoay người.

 

“Cậu Đông, van cậu hãy tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi… Tôi sẽ ký hợp đồng ngay!” Tổng giám đốc Lý gào khóc.

 

Trương Húc Đông lại làm lơ, đứng đó không lên tiếng. Địch Thân Kình lại điên cuồng hét lên: “Còn không mau cút đi cho tao! Cút!”

 

Tổng giám đốc Lý ngồi phịch xuống đất, không nói được một câu.

 

“Trương Húc Đông, tôi chịu không nổi, cậu mau giúp tôi đi, tôi van cậu..” Địch Thân Kình đau đớn nói. Trương Húc Đông lạnh lùng nhìn ông ta: “Lần này chỉ là một bài học nhỏ, nếu còn có lần sau thì ông biết hậu quả rồi đấy.”

 

“Vâng… Vâng.” Địch Thân Kình ra sức gật đầu.

 

Sau đó Trương Húc Đông vung tay lên, một tia linh khí bắn vào ấn đường của Địch Thân Kình. Địch Thân Kình lập tức cảm thấy đau đớn trên người đều biến mất, ông ta sờ ngực, nhất thời mừng như điên: “Khỏe rồi! Khỏe rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi