ĐẶC CHỦNG BINH ĐÔ THỊ TRUYỀN KỲ

Chương 87:

 

Buổi chiều, Kiếm Hổ đến lấy thuốc của Trương Húc Đông, hơn nữa thanh toán tiền trước. Hai mươi viên thuốc, tổng cộng là 700 tỷ.

 

Kiếm Hổ là người thông minh. Hắn biết Trương Húc Đông không thích phiền toái nên không nói cho người khác biết phương thuốc này là của Trương Húc Đông, mà chỉ nói mình mua từ một thầy thuốc cổ truyền bí ẩn. Nhất thời cả Đạm Thành đều đang tìm vị thầy thuốc đó, còn có vô số kẻ lừa đảo thừa dịp này tuyên bố mình chính là người họ cần tìm.

 

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, loại thuốc này đã hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường Đạm Thành, nhưng mức giá kếch xù và số lượng thưa thớt lại nâng viên bổ nhỏ lên đến mức giá khó tin. Có người vì thế mà phát tài, cũng có công ty vì thế mà phá sản. Nhà họ Dương chính là kẻ phát tài.

 

Dưới sự giúp đỡ của Địch Thân Kình, cuối cùng nhà họ Dương cũng nhận được hợp tác, hơn nữa lấy được hơn một nửa số lượng thuốc, điều này khiến nhà họ Dương thành công giành được quyền lực.

 

Lại là giữa trưa một tháng, Kiếm Hổ đến núi Long An lấy thuốc. Hẳn hớn hở chạy đến trước mặt Trương Húc Đông, cười ngượng ngùng: “Cậu Đông, giữa trưa nay có bữa tiệc hợp tác, tôi muốn mời cậu đến đó.”

 

Trương Húc Đông nhíu mày nói: “Không có hứng thú. Tôi đã bảo rồi, tôi không thích phiền toái.”

 

Kiếm Hổ vội giải thích: “Cậu Đông yên tâm”

 

Kiếm Hổ mừng như điên, vội khom lưng nói: “Cảm ơn cậu Đông”

 

Đến tối, Trương Húc Đông và Lâm Tâm Di cùng nhau đến hội sở Lan Đình. Tối nay nơi này đã bị Kiếm Hổ bao hết, những người đến đây đều là đối tác của viên bổ nhỏ.

 

“Chiếc Lamborghini kia không tồi, hôm sau anh cũng sẽ mua một chiếc.” Ngoài cửa Dương Nghị bước xuống từ một chiếc xe Benz. Lâm Khinh Thiền nhào vào lòng Dương Nghị, phấn khởi nói: “Thật hả chồng? Hình như loại xe này cần tận 14 -15 tỷ luôn ấy.”

 

“14, 15 tỷ ư?” Dương Nghị hừ lạnh: “Có loại thuốc này, 14 15 tỷ mà còn gọi là tiền à?”

 

“Chồng em tuyệt quá!” Lâm Khinh Thiền nhón chân hôn lên má Dương Nghị.

 

Đúng lúc này, cô ta phát hiện Trương Húc Đông và Lâm Tâm Di đi tới từ cách đó không xa. Lâm Khinh Thiền nhíu mày, vội nói với Dương Nghị: “Chồng ơi, Trương Húc Đông cũng tới đây kìa.”

 

“Cậu ta cũng đến đây à?” Nghe vậy Dương Nghị vội nhìn theo ánh mắt của Lâm Khinh Thiền. Khi thấy Lâm Tâm Di, anh ta lại bị kinh diễm, cô thật sự rất đẹp, so với cô thì Lâm Khinh Thiền trong lòng anh ta chẳng còn đáng nhắc đến…

 

“Anh đến đây làm gì?” Dương Nghị còn chưa lên tiếng, Lâm Khinh Thiền đã trừng Trương Húc Đông.

 

Trương Húc Đông cũng rất kinh ngạc: “Sao các người lại ở đây?”

 

“Hôm nay là buổi tụ hội của các đối tác, chúng tôi đương nhiên phải có mặt.” Lâm Khinh Thiền đắc ý nói, sau đó cười nhạo: “Không có nhà họ Lâm làm chỗ dựa, anh chẳng là cái thá gì cả. Ha ha, còn chúng tôi thì khác, anh biết một viên thuốc chúng tôi có thể kiếm được bao nhiêu không? Hơn 3 tỷ!”

 

Dương Nghị nhíu mày. Anh ta biết Trương Húc Đông có quan hệ không tồi với Kiếm Hổ, chẳng lẽ anh cũng là một trong các đối tác?

 

“Trương Húc Đông, cậu cũng là đối tác hả?” Nghĩ đến đây, Dương Nghị thử thăm dò.

 

“Không phải.” Trương Húc Đông lắc đầu.

 

Dương Nghị nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói: “Bán cái này cũng không lời lắm, chắc cậu cũng chướng mắt ấy nhỉ.”

 

“Ừ. Đúng là chướng mắt.” Trương Húc Đông trả lời.

 

Nghe vậy, Dương Nghị thầm mắng: “Đồ ngu, quả nhiên là thằng giá áo túi cơm!”

 

“Ha ha ha, phế vật đúng là phế vật!” Lâm Khinh Thiền cười nhạo.

 

Cô ta vừa dứt lời thì Lâm Tâm Di bỗng giơ tay lên, tát mạnh lên mặt cô ta.

 

“Cô coi tôi là không khí hả?” Lâm Tâm Di lạnh mặt nói: “Bạn trai tôi mà cô cũng dám nói à?”

 

Lâm Khinh Thiền hoàn toàn không ngờ đến Lâm Tâm Di sẽ đột nhiên ra tay, cho nên có chút ngơ ngác với cái tát này.

 

Mà Trương Húc Đông bên cạnh lại hơi hé môi, trong lòng hưng phấn không nói nên lời.

 

Người đàn ông của tôi? Năm chữ này thật sự khiến người ta hưng phấn!

 

“Chồng ơi, cô ta đánh em, anh còn ngây ra đó làm gì!” Lâm Khinh Thiền không dám đắc tội với Lâm Tâm Di, bèn kéo cánh tay Dương Nghị dùng sức lắc.

 

Dương Nghị lại lạnh mặt, một câu cũng không dám nói.

 

“Chồng ơi, bây giờ chúng ta cũng có hậu thuẫn rồi, còn…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi