ĐẶC CÔNG CUỒNG PHI

«Thật sự là không thể thắng sao?» Tô Tất cười nhạt liếc mắt nhìn hắn.
«Đúng, nếu ngươi muốn thắng thì cứ thử thắng đi. Hừ!» Độc Nhãn Long hừ lạnh một tiếng, quay sang Vương Lão Thực ngoan độc nói, «Hôm nay nể mặt hai người bọn họ, tạm thời tha cho ngươi, nhưng nếu ngày mai ngươi vẫn không kiếm được hai ngàn lượng, vậy hãy chờ nhặt xác con ngươi đi! Đi thôi!»
Độc nhãn vung tay, dẫn đám thủ hạ mặt mũi bầm dập rời đi.
Vương Lão Thực cùng Vương bà bà bị hắn dọa cho hồn phi phách tán, lao đến muốn cầu xin bọn họ tha thứ, lại bị bọn họ hung hăng đẩy ra.
Vương Lão Thực vẻ mặt bi phẫn, khuôn mặt đẫm nước mắt, siết chặt nắm tay, nhưng lại phát hiện bản thân bất lực, không thể làm được gì. Hai ngàn lượng bạc, con số đó lớn đến mức nào chứ? Hắn mở quán cả năm cùng lắm cũng chỉ lời được ba mươi lượng, không ăn không uống trong sáu mươi năm cũng chưa chắc đã tích được tài sản kếch xù a.
«Ô ô…..» Vương bà bà đột nhiên ôm ngực kêu đau.
Vương Lão Thực hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy Vương bà bà, lo lắng nói: «Bà nó, bà làm sao vậy? Bà đừng dọa tôi, bà nó!» Thân mình Vương bà bà mềm nhũn ngã vào trong lòng lão, mà lão lại không ngừng lay thân thể của bà, tựa như vậy có thể làm bà tỉnh lại.
Tô Tất bước lên trước, nói: «Đừng lay nữa, nếu tiếp tục lay thì bà ấy sẽ chết mất, để đó ta xem cho.»
Vương Lão Thực nhìn Tô Tất, nhớ tới vừa rồi chính bọn họ đã đuổi Độc nhãn đi, trong lòng nhất thời cảm thấy an toàn, theo bản năng đưa Vương bà bà cho Tô Tất khám. Thật ra lão không biết, cường giả như Tô Tất, thường bất giác phát ra một sức ép, khiến người thường phải theo bản năng mà tuân theo.
Ngón tay phải của Tô Tất đặt trên mạch của Vương bà bà, tập trung bắt mạch, không lâu sau, khuôn mặt lạnh lẽo của nàng trở nên hòa hoãn, khẽ cười nói: «Đừng lo, Vương bà bà không sao đâu, bị dọa như vậy, cơ thể không chịu đựng nổi nên hôn mê, yên tâm đi, nghỉ ngơi mấy sẽ khỏi thôi.»
«Cảm ơn công tử, thật sự cảm ơn ngài, hôm nay nếu không phải có các ngài giúp đỡ, có lẽ cái quán này cùng hai cái mạng nhỏ của chúng ta cũng đã bị lấy mất…..» Nhắc tới tai họa hôm nay, Vương lão đầu lại thấy vô cùng ấm ức.
Tô Tất hiếu kỳ hỏi: «Hôm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con trai của lão thật sự nợ sòng bạc Cát Tường sao?»
Nhắc tới con trai hắn, trên mặt Vương lão đầu lộ vẻ chị tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng chỉ có thể đau khổ mà thở dài, «Đứa con bất hiếu Vương Thuận này…..Thật ra lúc trước hắn không như vậy đâu, chỉ là mấy tháng trước, hắn quen biết một nhóm bạn, bị bọn họ đưa đi không biết đường về. Sòng bạc Cát Tường này chính là một con quỷ hút máu, Vương Thuận rõ ràng chỉ thiếu hai trăm lượng, nhưng chưa đến một tháng mà cả vốn lẫn lãi đã lên đến hai ngàn lượng…..Sao….Sao có thể như vậy được chứ?»
Nghe Vương Lão Thực thuật lại xong, Tô Tất cũng không biết nên thở dài hay thông cảm. Nhưng sòng bạc Cát Tường quả nhiên cũng rất quá đáng, lợi tức khổng lồ như vậy, hút máu còn ghê hơn cả bọn cho vay nặng lãi, quả thực là muốn lấy mạng người ta mà.
«Lão có muốn cứu con trai không?» Tô Tất thản nhiên nhìn Vương lão đầu. Chuyện của sòng bạc Cát Tường mặc dù nàng không có hứng thú quan tâm, nhưng ai bảo hiện giờ nàng đang không xu dính túi, kiếm bạc hiện giờ là chuyện kinh thiên địa nghĩa.
Vương lão đầu vừa gạt nước mắt vừa nói: «Thật ra Vương Thuận cũng rất sợ, suốt một tháng qua nó cũng không dám đi đánh bạc nữa, trở lại làm một đứa con hiếu thuận như trước, vì cứu nó, chúng ta đã đi khắp nơi vay tiền, hai trăm lượng bạc chúng ta đã góp đủ, nhưng vay tiền xong, lại phát hiện khoản nợ đã lên đến hai ngàn lượng bạc…..Dù thế nào cũng không thể trả nổi a, Vương Thuận nó…..»
Nghĩ tới việc không thể gặp lại đứa con duy nhất của mình, lão lại không ngừng rơi lệ.
Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng cha mẹ, Vương Thuận cũng không phải loại ngoan ngoãn gì. Nhưng nếu nàng không ra tay, Vương Thuận ngay cả cơ hội hiếu thuận với cha mẹ cũng không có, lần này nể mặt Vương lão đầu và Vương bà bà, cứu hắn một mạng. Nếu đến lúc đó hắn vẫn không biết hối cải như trước, khi đó vứt bỏ hắn vẫn chưa muộn.

Tô Tất quyết định xong, nói với Vương lão đầu, «Sòng bạc Cát Tường cụ thể là ở đâu?»
«Công tử, các người…..» Vương Lão Thực nghĩ tới một khả năng, lập tức kinh hãi, «Công tử, không được đâu, sòng bạc Cát Tường chính là một con quỷ hút máu, mỗi người bên trong nhà cái đều là cao thủ được mời đến từ kinh thành, chỉ thắng chứ không thua, ngài hà tất phải uổng phí đồng tiền?» Con của hắn đã như vậy rồi, hắn không muốn vị công tử hảo tâm trước mắt cũng bước vào con đường không lối về như nó.
«Lão gia gia, lão cứ yên tâm đi, ta không thua đâu.» Nói xong, Tô Tất và Nguyên Du Vân cùng rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tô Tất, Vương lão đầu ngơ ngác hồi lâu, có câu: đánh bạc, nào có ai nói mình sẽ thua?
Theo hắn thấy, Tô Tất lần này đi, nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ.
Tô Tất lại khẽ cười, không để lộ một chút biểu tình.
Không lâu sau, tiểu tuyết hồ trở lại, Tô Tất vừa nhìn thấy nó, liền biết nguyên nhân vì sao nó không quay về sớm, chung quy cũng là vì… nó lòng tham không đáy. Nhìn bộ dáng của nó, miệng ngậm ba túi rồi, mỗi chân còn cầm thêm một túi nữa.
Tiểu tuyết hồ bay vào lòng Tô Tất, cọ tới cọ lui trong ngực nàng, tựa như đang giành công, sau đó nó đưa toàn bộ túi tiền cướp được cho Nguyên Du Vân, bày ra bộ dáng đáng thương, mắt long lanh nước.
Tô Tất lúc này mới biết, hóa ra nó sợ mình bị bán đi, nên mới trộm tới bảy tám cái túi, thỏa mãn yêu cầu biến thái của Nguyên Du Vân.
Chuẩn bị xong, Tô Tất theo hướng sòng bạc Cát Tường mà Vương lão đầu chỉ, ung dung nhãn nhã bước đi.
Nguyên Du Vân vừa đi vừa thưởng thức các cô nương ven đường, «Thành Vọng Giang này tuy nhỏ, nhưng hoa cỏ lại không ít, xem ra đệ nhất phong lưu kiếm khách ta đây lại có nơi dựng võ rồi.»
Tô Tất nhìn hắn tỏ vẻ phong lưu, nói, «Đại ca, vết thương mới đó mà đã hết đau rồi sao? Nếu như tiểu đệ nhớ không lầm, chuyện của Vân Sam cô nương hình như chỉ vừa mới xảy ra tối hôm qua.»
Nguyên Du Vân nở nụ cười tươi như hoa, nhìn chằm chằm các cô nương bên đường, lơ đãng đáp một câu: «Tiếc ột đóa mẫu đơn, cũng là do cô ta tự đạp đổ thôi, ai.»
Dọc đường hai người vừa đi vừa nói chuyện, không lâu sau đã tới sòng bạc Cát Tường.
Đúng ra, bây giờ trời vẫn còn sớm, là lúc các con bạc lười biếng lăn ra ngủ, sòng bạc Cát Tường hẳn là rất vắng vẻ, nhưng chờ đến khi Tô Tất và Nguyên Du Vân bước vào trong, mới phát hiện bên trong ồn ào náo nhiệt, người đến người đi, quả thực so với chợ còn náo nhiệt hơn.
Tô Tất còn đang quan sát xung quanh, thì một tên thủ hạ của Độc Nhãn Long đã tinh mắt phát hiện ra Tô Tất. Thật ra cũng không thể trách hắn tinh mắt, vừa rồi bị Nguyên Du Vân giáo huấn một trận, còn đang uất nghẹn muốn chết, lại nghe tin Tô Tất muốn tới sòng bạc Cát Tường thắng cả một bao ngân phiếu về, vì muốn nhìn nàng mất mặt, nên Độc Nhãn Long vừa về đã phái người ra cổng chờ.
Độc Nhãn Long vừa thấy Tô Tất và Nguyên Du Vân đến, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười lạnh, căm hận nói: Muốn thắng cả bao ngân phiếu sao? Hắc hắc, hôm nay không khiến các ngươi thua đến phải cược cả tính mạng, Độc Nhãn Long ta sẽ đâm mù con mắt còn lại của mình!
Hắn trong lòng thầm nghĩ, bước đến trước mặt Tô Tất, cố tình dùng giọng điệu mỉa mai lớn tiếng nói: «Ô, đây không phải người nói muốn thắng sòng bạc Cát Tường chúng ta cả bao ngân phiếu sao, đến rồi đấy ư?»

Độc Nhãn Long cố tình lớn tiếng, nên tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Sòng bạc Cát Tường mở cửa lâu như vậy, chưa bao giờ gặp ai cuồng vọng như thế, nên rất nhiều con bạc đều buông xúc xắc trong tay xuống, hứng trí nhìn theo ánh mắt của Độc Nhãn Long, xem rốt cuộc là người nào chán sống dám dương oai với sòng bạc Cát Tường.
Phải biết rằng, sòng bạc Cát Tường mở cửa ở thành Vọng Giang này nhiều năm như vậy, thế lực đã vượt xa một sòng bạc nho nhỏ, huống chi ông chủ đứng sau sòng bạc có quan hệ với quan phủ, nghe nói còn có cả quan hệ với quan chức trong triều đình, ai mà dám động đến bọn họ?
Tô Tất thản nhiên đảo mắt, lãnh đạm nói, «Lời nói ra miệng sao có thể rút lại được? Bao tải có đây, chỉ sợ gộp toàn bộ gia sản của sòng bạc Cát Tường các ngươi lại cũng không đủ để trả thôi.»
«Lớn miệng thật, quả nhiên không biết sống chết! Được, có gan thì đi theo ta!» Độc Nhãn Long cười rộ lên. Vừa rồi lúc hắn trở về, đã báo lại cho ông chủ, ông chủ nói nếu bọn họ đến đây, thì hãy đưa họ đến Nhã gian.
«Ông nội ngươi có gan, nhưng vẫn không đi theo ngươi đấy.» Nguyên Du Vân ngồi xuống ghế, cười cười nói, «Muốn chơi thì chơi ở đây, nhiều người mới thú vị. Tiểu huynh đệ, ngươi thấy sao?»
Tô Tất hoàn toàn tán thành, nhìn Độc Nhãn Long mỉa mai nói: «Đại ca ta nói rất đúng, muốn chơi thì chơi ở đây, không cần đến Nhã gian gì cả.»
«Muốn chơi thì chơi ở đây? Được, vậy xem các ngươi có bản lĩnh chơi với nhà cái chúng ta không!» Nếu ngay cả nhà cái bình thường cũng không chơi lại, vậy cũng chẳng cần phải mời nhà cái thượng đẳng ra tay. Vì thế, Độc Nhãn Long khoanh tay trước ngực, mỉa mai nhìn Tô Tất.
Tô Tất liếc mắt nhìn Nguyên Du Vân, thấp giọng nói: «Đại ca, huynh có tin tiểu đệ không?» Lúc ở quán ăn lớn miệng như thế, nếu thua ở đây, bao nhiêu mặt mũi cũng sẽ mất hết.
Nguyên Du Vân một bộ đương nhiên: «Tiểu huynh đệ, cho dù vi huynh có không tin ngươi, cũng phải tin tiểu sủng vật của ngươi a.»
Nguyên Du Vân nói xong, Tô Tất lập tức hiểu được ý hắn. Tiểu tuyết hồ của nàng cũng không phải loại sủng vật bình thường, nó trừ việc không biết nói ra, những mặt khác đều không khác với con người là mấy, hơn nữa ai cũng sẽ không để ý tới một vật nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay như nó.
Chỉ cần tiểu tuyết hồ lách sang phe đối phương, rồi mật báo cho nàng, chẳng phải là hoàn hảo không chút sai sót sao?
«Đại ca, huynh quá coi thường ta rồi, cho dù không có tiểu tuyết hồ, ta cũng tuyệt đối không thua.» Sự tồn tại của tiểu tuyết hồ, chỉ để tăng thêm xác suất thắng cuộc mà thôi. Đưa 90% ban đầu tăng lên 100%.
Sòng bạc Cát Tường không hổ là sòng bạc lớn nhất trong thành Vọng Giang, đại sảnh dưới lầu rộng gần bằng một sân bóng, phân thành từng khu, khu thứ nhất là khu vực đánh bạc dành cho trẻ em, khu thứ hai là khu đánh bài cửu, khu thứ ba là khu đánh mạt chược…..Bất cứ là loại bài bạc nào, ở đây cũng đều có hết.
Bởi vì sự lớn miệng của Tô Tất, mà hiện giờ toàn bộ sự chú ý của mọi người đều đặt trên người nàng, tất cả mọi người đều muốn xem nàng có thực lực gì, mà lại có thể to gan như vậy.
«Đại ca, chúng ta đánh Đại Tiểu đi.»
«Tùy ngươi, nếu thua, cùng lắm tối nay chúng ta mò vào sào huyệt của ông chủ bọn họ lấy lại tiền là được.» Nguyên Du Vân thản nhiên nói.

Tô Tất không nói gì. Nàng thật sự rất tò mò, cường giả có tôn nghiêm của cường giả, loại thổ phỉ như Nguyên Du Vân đúng là rất hiếm thấy, đánh còn chưa đánh, mà đã tính đến việc đi cướp lại tiền rồi. Nên mới nói thời đại cường giả vi tôn, địa vị có cao tới đâu, tiền có nhiều như thế nào đi nữa, không có võ công thì làm được gì?
Tô Tất nhìn đám người trước mắt, đi tới trước bàn, cuồng vọng cười: «Tránh hết ra cho bản công tử! Cược ít thì sang bàn khác mà đánh!»
Hộ vệ ở sòng bạc hừ lạnh nói: «Ta thật muốn xem ngươi cược nhiều đến mức nào, nếu đánh không lại thì hãy chờ đấy!»
«Thắng thua trên vạn lượng, thế nào?» Tô Tất lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
«Trên vạn….lượng, sao có thể được!» Người nọ rõ ràng là bị dọa đến kinh hãi.
Tô Tất nhướng mày hừ một tiếng, «Không nghe thấy Độc Nhãn Long nhà các ngươi nói sao, bao tải của ta chỉ dùng để đựng ngân phiếu, không phải để đựng vàng bạc, tránh ra, đừng làm trễ thời gian của ta.» Tô Tất lúc này quả thực cuồng vọng đến cực điểm.
Lí nhà cái là một nam tử khoảng năm mươi tuổi, trường bào kim sắc, khuôn mặt béo núc ních, hai mắt như hai hạt đậu, mũi chim ưng, râu cá trê, vừa nhìn đã biết là người khôn khéo, hơn nữa mười ngón tay còn linh hoạt như rắn, chắc là một trong những cao thủ ở đây.
«Cho hỏi quý danh của công tử?» Thấy một thiếu niên tuyệt mỹ ngồi xuống cái ghế trước mặt mình, khóe miệng của Lí Trang Đầu nhếch lên một nụ cười âm hiểm. Hắn và Độc Nhãn Long là bạn bè lâu năm, vị thiếu niên này rơi vào tay hắn, cần phải từ từ tra tấn báo thù cho Độc Nhãn Long.
«Họ Tô.» Ánh mắt Tô Tất dừng ở hai con xúc xắc. Nhìn vào, hai con xúc xắc này cũng không có gì khác thường, nàng tà tà cười, «Nhà cái, vừa rồi ngươi nghe rõ rồi chứ? Ngươi tin thu nhập ở cái bàn này của ngươi đủ lấp bao tải nhà ta chứ?»
Lí nhà cái mỉa mai cười: «Lòng tham của tiểu huynh đệ thật lớn, ngươi thắng được bao nhiêu thì ta đưa cho ngươi bấy nhiêu, ngươi yên tâm, trong thành Vọng Giang này, sòng bạc này có thể coi là sòng bạc lớn nhất, ha ha ha….»
Hắn cười cười nhìn Tô Tất, thảy hai con xúc xắc trong tay xuống bàn, tâm tình tựa như đang vô cùng tốt. Cũng đúng, cáo già nhìn thấy chim sẻ tự động đưa thân lên cửa, sao có thể không vui được?
Ánh mắt Tô Tất nhanh như chớp, chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra hai con xúc xắc đã bị tráng qua thủy ngân và chì, chỉ là chưa thử, nên nàng không nắm chắc độ sai lệch của hai con xúc xắc kia, cùng với trọng lượng của nó.
«Được, ta đặt một ngàn lượng.» Tô Tất lấy một ngàn lượng ra từ chiếc túi mà tiểu tuyết hồ cướp về, thuận tay đặt vào ô ‘Đại’, dùng tay ra hiệu mời: «Đổ đi.»
Sắc mặt của Lí Trang Đầu khẽ đổi, nơi này không phải là khu cao cấp nhất, người bình thường nhiều nhất cũng chỉ đặt mấy chục lượng, chưa bao giờ thấy ai ra tay hào phóng như Tô công tử.
Tô Tất bình tĩnh ngồi trên ghế, lưng thẳng, miệng khẽ mỉm cười, khí thế dù cho núi Thái Sơn có sập trước mắt thì mặt vẫn không đổi sắc.
Khiếp sợ dưới sức ép toát ra từ nàng, những người khác đều chỉ dám dùng khóe mắt yên lặng mà nhìn, không dám phát ra một chút tiếng động.
Lí Trang Đầu thuần thục lắc xúc xắc, hộp sắt được trái phải rồi lên xuống, xúc xắc đụng vào thành hộp phát ra tiếng động sắc bén chói tai, cũn khiến cho việc phân biệt âm thanh của Tô Tất khó khăn hơn không ít. Nhưng nàng vẫn nín thở tập trung, nghe rõ những mẩu âm thanh không hoàn chỉnh.
Lí Trang Đầu đắc ý nhìn Tô Tất, sau đó đập hộp sắt vào bát sứ, cười lạnh nhìn Tô Tất, «Tô công tử, ngươi đã chọn xong chưa? Chắc chắc là Đại chứ?»
Tô Tất mím môi, không nói gì chỉ cười nhạt.
Hộp sắt được nhấc lên, bên trong rõ ràng là ‘Tiểu’.
Lí Trang Đầu đắc ý dạt dào nhìn Tô Tất, bắt gặp ánh mắt của Độc Nhãn Long, hai người thấu hiểu ánh mắt lẫn nhau, khóe môi của Độc Nhãn Long khẽ động, thản nhiên nói một câu, Lí Trang Đầu cười gật đầu.

Bởi vì thông thạo khẩu hình miệng, nên Tô Tất hiểu được lời mà Độc Nhãn Long nói, mặt nàng không biến sắc, nhưng đáy lòng lại thầm cười lạnh, muốn tuốt gân rút xương nàng? Sòng bạc Cát Tường không có bản lĩnh đó.
Lí Trang Đầu lắc hộp sắt trong tay, Tô Tất vẫn tiếp tục thua.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần…..
Lí Trang Đầu không ngừng đổi xúc xắc, đáng tiếc xúc xắc chỉ có sáu mặt, có đổi như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có sáu khả năng, có ngâm vào chì cùng thủy ngân đi nữa cũng không có gì khác, cũng chỉ có mười hai khả năng mà thôi, nhà cái luyện tập hơn mười năm, đã luyện toàn bộ các kiểu phối hợp đến xuất quỷ nhập thần, kẻ khác khó mà lường được.
Nhưng sau khi Tô Tất phân tích từng viên một, nàng đã đoán được là có chín con xúc xắc, nàng tập trung phân loại từng viên.
Tô Tất phân biệt tiếng động từng viên phát ra, nếu nàng tính sai một nước, thì đừng mong đến chuyện có thể thắng.
Vì muốn tìm ra đặc tính của những con xúc xắc này, nên Tô Tất đã thua gần một vạn lượng. Nhưng nàng vẫn không lo lắng, ung dung bình tĩnh tựa như đang thưởng trà.
Tiểu tuyết hồ phát huy toàn bộ năng lực siêu cấp của mình, mỗi túi tiền nó cướp về đều có không ít ngân phiếu, có lẽ phải hơn cả vạn lượng.
Lí Trang Đầu thắng liên tục từ đầu đến cuối, trước mặt hắn đã chất được một đống bạc thắng được từ tay Tô Tất, những người xung quanh cũng về phe hắn, nên hắn rất đắc ý, nếu hắn có đuôi, chỉ sợ nó đã sớm vểnh lên trời.
Tô Tất thản nhiên nhìn hắn, khóe miệng xuất hiện ý cười tựa tiếu phi tiếu.
Nguyên Du Vân có chút khó hiểu, nhịn không được nhắc nhở Tô Tất, «Tiểu huynh đệ, chúng ta chỉ còn lại một lượng bạc thôi.» Mặc dù số bạc đó mất đi cũng không xót, nhưng tới quán ăn mà lại bị người ta đá ra thì rất mất mặt.
Tô Tất thản nhiên trả lời: «Đại ca đừng nóng, một lượng bạc, từng đó là đủ lấy lại số vốn ban đầu rồi.»
Ý là, một ngàn lượng cuối cùng nàng cũng muốn để thua mất? Nguyên Du Vân nhìn nàng, đáy mắt hiện lên sự hoài nghi, thầm nghĩ, nàng sao có thể chắc chắn như vậy?
«Với một lượng bạc mà muốn lấy lại số vốn ban đầu? Ha ha ha, thua nhiều như vậy rồi mà vẫn còn lớn miệng thật.» Lí Trang Đầu đắc ý mở hộp sắt ra, bên trong rõ ràng là ‘Tiểu’.
«Thật ngại quá, ngân phiếu này lại về tay ta rồi.» Lí Trang Đầu nhìn nén bạc nho nhỏ trong tay Tô Tất, trong lòng thầm cười lạnh, chờ hắn thắng hết bạc của Tô công tử, người hắn ta hắn cũng sẽ thắng vào tay!
Tô Tất lãnh đạm cười nhìn hắn, giọng điệu ung dung, mang theo vẻ chế nhạo: «Lí Trang Đầu thắng được không ít nhỉ, vạn lượng trong tay ta đều bị ngươi thắng hết rồi.»
«Vẫn còn lại một lượng không phải sao? Không biết Tô công tử muốn đặt Đại hay đặt Tiểu?» Thắng liên tục mười ván đã khiến đầu óc của Lí Trang Đầu mê muội rồi, hắn từ trên cao nhìn xuống Tô Tất, «Chẳng lẽ Tô công tử muốn tiếp tục đặt Đại?»
«Có gì mà không được chứ?» Tô Tất tựa tiếu phi tiếu, không do dự đặt nén bạc nhỏ trong tay vào ô Đại.
Thủy ngân cộng thêm chỉ, quả thực là khó mà nghe ra, nhưng sau nhiều lần thử nghiệm, vẫn bị Tô Tất tìm ra quy luật. Những lần trước chỉ là giỡn chơi, giờ mới đến thời khắc của nàng.
Nhưng mọi người ở đây đều cho rằng nàng đã thua đến choáng váng, đều thay nàng mà đổ mồ hôi lạnh. Người thì thở dài, người thì cười trên nỗi đau của người khác, người thì lại chế giễu nàng, bảo nàng không biết tự lượng sức mình


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi