ĐẶC CÔNG CUỒNG PHI


Lí tri phủ bị Vệ Lăng Phong dọa cho ngẩn người, nghĩ kỹ lại một lượt, cuối cùng ngẩng mặt lên nhìn Vệ Lăng Phong, nghiêm túc thừa nhận, «Lúc ấy mặc dù cách cả một sườn núi, nhưng hạ quan vẫn nghe thấy rất rõ ràng, Nguyên công tử chính miệng nói với Tô công tử là muốn đem tiểu hồ ly đi, còn nói mũi tiểu hồ ly rất thính, chỉ cần mang nó theo, là có thể đuổi kịp vị tuyệt đỉnh cao thủ kia.»
Nắm tay siết chặt của Vệ Lăng Phong chậm rãi buông ra, trái tim đập loạn trong ngực cũng bình tĩnh lại, hắn phất tay nói với Lí tri phủ, «Ngươi làm tốt lắm, đi ra đi.»
Lí tri phủ vội vàng gật đầu, cung kính lui ra.
Mãi đi khi đóng cửa phòng lại, đứng trong hành lang rộng lớn, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, giờ hắn mới phát hiện ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, áo dính chặt vào người.
Nhiếp chính vương đúng là sở hữu khí chất vương giả trời sinh, cho dù hắn không nói lời nào, nhưng sức ép tỏa ra từ người hắn đã khiến cho người khác phải khiếp sợ, còn thêm tính khí âm tình bất định của hắn, đúng là quân tâm khó dò, gần vua như gần cọp. Nhưng Lí tri phủ tin rằng, Đông Vân quốc ở trong tay hắn, nhất định có thể trở nên phồn vinh hưng thịnh, cho dù có muốn thống nhất thiên hạ cũng không phải không có khả năng.
Lí tri phủ lại nghĩ, Nhiếp chính vương quan tâm đến Tô công tử như vậy, chẳng lẽ hai người bọn họ……Nghí đến Tô công tử, hắn lại vỗ mạnh lên đầu một cái, sao hắn có thể ngốc như vậy chứ, dưới sự chất vấn của Nhiếp chính vương, lại có thể quên hỏi tung tích của Tô công tử!
Hắn quên hỏi, nhưng có một người tuyệt đối không quên, đó là Lí Lâm.
Vệ Lăng Phong biết được một phần chân tướng từ miệng Lí tri phủ, mặc dù hắn tin Lí tri phủ không giấu diếm hắn, nhưng xác minh lại một lần cũng chẳng thiệt thòi gì. Sau chuyện của Tiểu Niệm, hắn không dễ dàng tin tưởng người khác nữa, cũng sẽ không một lần nữa tái phạm sai lầm như vậy.
Sau khi Lí tri phủ bị đưa đi, Lí Lâm dược dẫn đến, Vệ Lăng Phong hỏi nàng cùng một câu như lúc hỏi Lí tri phủ.
Lúc Lí Lâm nhìn thấy Vệ Lăng Phong, tròng mắt thiếu chút nữa là rớt xuống. Từ lúc gặp Tô công tử, nàng liền cho rằng trên đời này không còn nam nhân nào có thể so sánh với hắn nữa. Nhưng Nhiếp chính vương trong truyền thuyết trước mắt này, diện mạo quả thực không hề kém Tô công tử!
Hắn nghiêm nghị ngồi trước bàn, nhìn nàng.
Lí Lâm mặc dù bị Vệ Lăng Phong mê hoặc, nhưng trong lòng nàng Tô công tử vẫn là nhất, nên vất vả kể lại chuyện hôm ấy xong, liền không chút sợ hãi hỏi Vệ Lăng Phong: «Ta đã nói hết mọi chuyện cho ngươi rồi, coi như trao đổi, giờ ngươi hãy cho ta biết tung tích của Tô công tử đi.»
Sau khi biết rõ mọi chuyện, Vệ Lăng Phong tâm tình rộng mở, giống như mặt trời xuất hiện giữa trời âm u, sự lo lắng trong lòng đều tan biến hết, tâm tình tốt hơn rất là nhiều.
Hóa ra nàng thật sự gạt hắn. Gì mà quyết định ở bên Nguyên Du Vân suốt đời, cái gì mà ra lệnh cho tiểu tuyết hồ đi theo bảo vệ hắn ta, cái gì mà trong lòng nàng chỉ có Nguyên Du Vân……Dối trá, toàn bộ đều là nàng bịa ra cố tình lừa hắn, nàng muốn hắn sau khi đau khổ tuyệt vọng sẽ thả nàng ra.
Nhưng nàng sai rồi. Từ lúc nhìn thấy nàng hấp hối, hắn đã hạ quyết tâm, mặc kệ nàng hận hắn như thế nào, mặc kệ nàng hận hắn bao lâu, mặc kệ lòng nàng có người khác hay không, hắn đã quyết định nhốt nàng lại bên người mình, cho dù có hành hạ lẫn nhau khiến đôi bên cùng đau đớn đi nữa, chỉ cần cả hai không bị tách rời là tốt rồi.
Để nàng đi, để nàng được tự do? Tác thành cho nàng, để nàng cùng nam nhân khác hạnh phúc tình chàng ý thiếp? Ha ha ha, thứ hắn không có, chính là rộng lòng!
Nữ tử trước mắt luôn miệng ồn ào muốn tìm Tô công tử, lúc nàng nhắc tới Tô công tử, sự ái mộ trong mắt rõ ràng như vậy, thông minh như Vệ Lăng Phong, sao có thể không phát hiện ra mấu chốt bên trong? Nhưng điều này lại một lần nữa chứng minh mị lực của Tô Tất và con mắt nhìn người của hắn.
Khóe môi Vệ Lăng Phong khẽ nhếch lên, bình tĩnh nhìn Lí Lâm.

«Tô công tử? Hắn là ai vậy? Bổn vương chưa từng nghe nói đến người này.» Vệ Lăng Phong chậm rãi cười.
Lí Lâm cả giận nói: «Ngươi nói dối! Con ngựa kia rõ ràng là của Tô công tử, giờ nó lại ở trong phủ này! Còn có, ngươi vừa rồi hỏi ta chuyện của Tô công tử, ngươi còn dám nói ngươi không biết hắn, đúng là đáng ghét!»
Được một cô nương ngày đêm nhung nhớ như vậy, Tô Tất mà biết không biết sẽ phản ứng thế nào, có thể khiến nàng cười không? Vệ Lăng Phong hạ quyết định, lạnh nhạt nói, «Bổn vương vừa rồi hỏi chuyện của vương phi Nhiếp chính vương, liên quan gì đến Tô công tử? À, đúng rồi, lúc bổn vương tìm được nàng, nàng quả thật đang vận nam trang.»
Cái, cái gì?
Lí Lâm như bị dội một gáo nước lạnh, trước mắt tối sầm lại, dưới chân như là vực sâu vạn trượng, đánh nàng rớt xuống mười tám tầng địa ngục…..
Không thể nào! Tô công tử sao có thể là vương phi của Nhiếp chính vương được! Sao có thể như vậy được, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không có khả năng!
«Ngươi nói linh tinh gì vậy! Ngươi muốn gạt ta có phải không! Ta nói cho ngươi biết, không tận mắt nhìn thấy Tô công tử thì ta sẽ không tin!» Lí Lâm vô cùng to gan, mất lý trí xông lên muốn nắm lấy cổ áo của Vệ Lăng Phong.
Nhưng Vệ Lăng Phong lại thản nhien hừ một tiếng, nàng tựa như rơi vào hầm băng, toàn thân cứng ngắc.
«053, mang nàng đi gặp vương phi.» Vệ Lăng Phong dựa lưng vào ghế, nhìn Lí Lâm đang co quắp trên bậc thang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn khốc.
Nhìn người khác đau khổ hơn hắn, ngực hắn liền có cảm sảng khoái vô cùng, đây đúng là một sở thích biến thái, giống như bóng tối ham muốn hủy diệt toàn bộ trên thế gian.
Lí Lâm trừng mắt liếc Vệ Lăng Phong, sau đó đi theo Tiểu Cúc.
Vừa rồi Nhiếp chính vương nhất định là gạt nàng. Tô công tử là vương phi? Ha ha ha, trên đời này còn có chuyện nào vô lý hơn chuyện này sao?
Phủ thành chủ rất rộng, nhưng Vệ Lăng Phong lại cố tình sắp xếp cho Tô Tất ở gần biệt viện của hắn, nên chỉ cần đi mấy trăm bước là đến nơi.
Tiểu Cúc thản nhiên liếc mắt nhìn Lí Lâm, lãnh đạm nói, «Lí cô nương đợi ở đây một chút, nô tỳ vào trong báo với vương phi một tiếng, nếu vương phi muốn gặp cô, nô tỷ sẽ mang cô vào trong. Nói xong, Tiểu Cúc khẽ gật đầu với nàng rồi xoay người vào trong.
Cuộc trò chuyện lần trước với vương phi Tiểu Cúc còn nhớ rất rõ, nếu như nghe lời vương gia tùy tiện mang Lí cô nương vào mà không có sự đồng ý của vương phi, vậy trong lòng vương phi nhất định sẽ xem nàng là người của vương gia, về sau sẽ không tín nhiệm nàng nữa.
Trong lòng Lí Lâm bồn chồn lo lắng. Đám người này đều nói Tô công tử là vương phi, chẳng lẽ là sự thật sao? Nếu là thật, vậy nàng phải làm sao bây giờ?
Không nói tiếp về suy nghĩ trong lòng của Lí Lâm, Tiểu Cúc đi vào trong, vén rèm cửa tới bên người vương phi.
Mấy ngày nay thương tích trên người vương phi đã đỡ hơn được một chút, nhưng nội thương vẫn cần từ từ điều dưỡng, không phải ngày một ngày hai là khỏi được, còn về vấn đề sinh hoạt hàng ngày thì không còn là vấn đề quá lớn nữa rồi, còn có thể xuống giường đi lại. Lúc này vương phi đang nằm trên ghế, tay cầm một quyển sách, trên chiếc bàn nhỏ bên tay phải của nàng là một tách trà nóng hổi, tỏa ra mùi hương thanh nhã.

Tô Tất nâng mắt lên từ cuốn sách, liếc mắt nhìn Tiểu Cúc, nhàn nhạt hỏi: «Có việc gì?»
Tiểu Cúc lẳng lặng đứng bên người nàng, ngoan ngoãn nói: «Vương gia lệnh cho nô tì dẫn một người đến thỉnh an vương phi, không biết vương phi có muốn gặp hay không?»
Từ lúc Vệ Lăng Phong đưa nàng đến tiểu viện này, trừ Tiểu Cúc và Tiểu Trúc ra, nàng chưa được gặp bất cứ người nào khác, nàng biết đó đều là ý của Vệ Lăng Phong, giờ hắn lại đưa người đến đây thỉnh an nàng, đến tốt cùng là có việc gì?
«Người đó là ai?» Trong lòng Tô Tất phức tạp, nhưng mặt vẫn không biến sắc, hai mắt dán lên cuốn sách, tựa như không chút để ý tới chuyện Tiểu Cúc nói.
«Lí tri phủ vừa cáo lão hồi hương có một vị nhị tiểu thư, tên là Lí Lâm, không biết vương phi có quen không?» Tiểu Cúc bộ dáng phục tùng, nhưng mắt lại khẽ liếc Tô Tất một cái.
Lí Lâm? Nghe được cái tên đó, Tô Tất không khỏi thầm giật mình, trực giác cho biết có chuyện không hay.
Bọn họ dọc đường kết bạn đi cùng, tại Bạch Vân Sơn lại cùng trải qua một phen sống chết, sao có thể không quen được? Nếu Lí Lâm đã tìm được đến đây, nhất định đã trải qua một cuộc thẩm tra của Vệ Lăng Phong, hắn muốn biết gì, Lí Lâm tất nhiên sẽ không chút đắn đo mà nói ra, vậy chuyện nàng nói dối quan hệ giữa nàng và Nguyên Du Vân…..
Sự tình chỉ sợ không hay rồi.
Tô Tất buông cuốn sách xuống, mày khẽ nhướng lên, thản nhiên nói, «Cho nàng vào.»
Nếu Vệ Lăng Phong đã biết được sự trong sạch giữa nàng và Nguyên Du Vân, vậy nỗ lực lúc trước đúng là phí công vô ích, hơn nữa Vệ Lăng Phong lại còn chiếm tiên cơ, đối với nàng đúng là vô cùng bất lợi. Cũng không biết Lí tri phủ đang làm gì, hôm đó ở Bạch Vân Sơn rõ ràng bọn họ đã sớm chạy xa, sao qua một thời gian lâu như vậy rồi còn có thể xuất hiện ở thành Cách Giang? Đây không phải đang cố tình gây phiền phức cho nàng sao?
Không lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Cúc, Lí Lâm thấp thỏm bất an tiến vào.
Lúc Tiểu Cúc vén rèm cửa lên, đôi mắt Lí Lâm khép chặt, nàng sợ sẽ nhìn thấy sự thật mà mình không muốn thấy.
Tô Tất thấy nàng như vậy, không khỏi sửng sốt, rồi lập tức lại thở dài.
Hôm đó ở trong xe ngựa của Lí Lâm, hành động của nàng ta quá mức điêu ngoa tùy hứng, nàng bất đắc dĩ lắm mới phải dùng đến chiêu mỹ nam kế, lại không biết vì vậy mà câu mất hồn của Lí Lâm, thiếu người ta một món nợ tình, nhưng lại không có cách nào hoàn trả.
«Lí nhị tiểu thư, nhắm mắt đi đường không sợ ngã sao? Lại đây ngồi nói chuyện đi.» Tô Tất dựa vào ghế, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lí Lâm.
Giọng nói dịu dàng quen thuộc như vậy, không phải Tô công tử thì là ai? Lí Lâm mừng thầm trong lòng, mở mắt ra, nhưng nàng lại chỉ nhìn thấy một nữ tử tuyệt đẹp ngồi trên nhuyễn tháp.
Trên người nàng ấy là một bộ váy màu xanh nhạt, áo khoác tử sắc, không đeo quá nhiều trang sức. Tóc dùng một cây trâm màu vàng vấn lên, lộ vẻ hơi rối mà dịu dàng.

Nhìn dung nhan của nàng, Lí Lâm không khỏi sụp đổ!
Một đôi mắt trong suốt xinh đẹp, làn mi dày khiến ánh mắt càng thêm hữu thần, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt đều vô cùng tinh tế, cái trán cao trắng mịn, chiếc mũi thẳng xinh xắn, đôi môi hồng nhạt khẽ nhếch lên.
Ngũ quan hoàn mỹ, đường nét duyên dáng như vậy, không phải giống hệt Tô công tử sao? Chẳng lẽ Tô công tử còn có một muội muội?
Lí Lâm chưa từ bỏ ý định mở to hai mắt nhìn xung quanh, nhưng bên trong ngoại trừ ba người các nàng ra thì không còn ai khác. Nàng thu ánh mắt, nhìn chằm chằm Tô Tất, trong mắt chứa đầy sự khiếp sợ, khinh ngạc, tức giận cùng đủ loại cảm xúc.
Nàng cắn môi dưới, thân mình run nhè nhẹ, cảm thấy một luồng lãnh ý đánh úp về phía mình.
Tô Tất lạnh lùng nói với Tiểu Cúc, «Ngươi lui xuống trước đi.» Mặc dù Tiểu Cúc năm lần bảy lượt bày tỏ sự trung thành với nàng, nhưng tận trong đáy lòng nàng vẫn không coi Tiểu Cúc là tâm phúc.
«Thế nhưng nô tỳ sợ…..» Tiểu Cúc do dự, vương gia đã ra lệnh cho nàng không được để vương phi chịu một chút thương tổn nào, thế nhưng Lí Lâm trước mắt rõ ràng đang ở trên bờ vực bộc phát.
«Yên tâm đi, nàng sẽ không tổn thương ta đâu.» Tô Tất bình tĩnh nói. Nguyên nhân chính là vì Lí Lâm sắp bộc phát, vì muốn bảo toàn thể diện của nàng, nên nhất định phải đuổi Tiểu Cúc ra.
Nếu vương phi đã nói như vậy, cương quyết lưu lại chỉ khiến vương phi ghét nàng. «Vậy nô tỳ xin cáo lui.» Sắc mặt Tiểu Cúc không đổi, liếc nhìn Lí Lâm một cái rồi chậm rãi rời đi. Nàng cũng biết với xuất thân từ Vô Ảnh Lâu của nàng, vương phi không thể coi nàng là tâm phúc cũng là điều đương nhiên.
Đợi Tiểu Cúc lui ra rồi, Lí Lâm mới nhìn chằm chằm Tô Tất, chỉ vào nàng hét lên: «Ngươi thật sự là Tô công tử?!»
Tô Tất chậm rãi nhếch môi cười khổ, bình tĩnh nhìn Lí Lâm, nhìn thẳng vào mắt nàng, sau đó nghiêm túc gật đầu, «Đúng vậy, lúc trước giả nam, tất cả mọi người đều gọi ta như thế.»
Một tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Lí Lâm loạng choạng, sau đó đứng im bất động, trừng mắt nhìn Tô Tất, sự phẫn nộ trong mắt tưởng như sắp bùng lửa đến nơi. Mà khóe môi Tô Tất vẫn nhếch lên không đổi, ý cười khổ trong mắt càng đậm hơn.
Cuối cùng, trên mặt Lí Lâm chậm rãi xuất hiện hai hàng lệ, yên lặng nhìn Tô Tất.
«Nếu ngươi có nguyện vọng gì, có lẽ ta có thể giúp.» Tô Tất chậm rãi thở dài. Nàng chỉ có thể dùng cách này để an ủi Lí Lâm, cũng không còn cách nào khác.
«Ta không cần ngươi giúp gì hết! Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi lại gạt ta!» Lí Lâm lấy lại tinh thần từ trong bi thương, không kiềm chế được mà hét lên với Tô Tất, «Ngươi đã là nữ nhi, vì sao còn gạt ta, vì sao còn ái mộ ta chứ?!»
Đối mặt với kiểu tự ình là đúng của Lí Lâm, Tô Tất có chút dở khóc dở cười. Nàng có làm gì đâu? Nàng chỉ cười với nàng ta có một cái, chẳng lẽ cũng có nghĩa là nàng ái mộ nàng ta? Tài suy diễn của Lí nhị tiểu thư cũng quá lợi hại rồi.
Tô Tất cười nhạt, nói: «Ta lừa ngươi lúc nào? Lại lừa ngươi cái gì chứ?»
«Ngươi lừa sự trong sạch của ta!» Lí nhị tiểu thư nước mắt lưng tròng, chỉ vào Tô Tất, lớn tiếng lên án, «Ta tưởng rằng ngươi là phu quân của ta, ta tưởng rằng có thể gả cho ngươi….. Nhưng ngươi rõ ràng không phải nam nhân, ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy chứ!»
Tô Tất không nói gì đảo mắt, sau đó quay sang Lí nhị tiểu thư, giọng điệu bâng quơ, «Lí nhị tiểu thư, nếu ta nhớ không lầm, chúng ta tổng cộng mới gặp mặt nhau một lần, nói được hai câu, cùng lắm cũng mới chỉ đưa cho ngươi một đơn thuốc chữa bệnh, ngươi nói, trong một thời gian ngắn như vậy, ta làm sao có thể lừa sự trong sạch của ngươi được?»
«Nhưng…..Nhưng ngươi đã cười với ta!» Lí nhị tiểu thư nhớ lại tình cảnh lúc ấy, mặt càng đỏ thêm, nhưng đối mặt với sự chất vấn của Tô Tất, nàng nhịn không được mà phản bác.

«Ta cười với ngươi? Là như thế này sao?» Tô Tất nhếch môi nở một nụ cười sáng lạn, thấy Lí nhị tiểu sửng sốt, thuận miệng nói, «Cười như vậy, mỗi ngày ta cười với người khác không dưới trăm lần, ta đây chẳng phải phải chịu trách nhiệm với tất cả bọn họ sao?»
«Ngươi…..Ngươi ức hiếp ta!» Lí nhị tiểu thư gấp đến độ dậm chân. Sự tình vốn không nên như vậy, rõ ràng người có lý là nàng, người chất vấn cũng phải là nàng mới đúng, nhưng giờ nàng lại ở trong thế hạ phong, vô cùng bị động.
«Ta ức hiếp ngươi thế nào? Lúc làm Tô công tử, ta có nói là ta có ý với ngươi sao? Ta có nói ta muốn thành hôn với ngươi sao? Ta có nói hay có bất cứ hành động nào sao? Chưa nói đến thân phận nữ nhi, nếu ta mà là nam nhân, ta cũng không thích ngươi. Thật sự không biết có phải ngươi tự cho là mình hơn người khác không, nhưng việc ngươi cho rằng ta có ý với ngươi là hoàn toàn sai lầm.» Tô Tất biết, lúc này nhất định phải dùng biện pháp mạnh, khiến Lí nhị tiểu thư chấm dứt ảo tưởng với nàng, nên lời nàng nói ra miệng mới cay nghiệt vô tình như vậy.
«Ngươi – ngươi –» Lí nhị tiểu thư trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn Tô Tất. Nàng thật sự không thể tưởng tượng một Tô công tử dịu dàng lúc trước, lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy. Hơn nữa nàng cuối cùng cũng nhận ra, Tô công tử lúc trước căn bản không có ý với nàng, toàn bộ đều là nàng đơn phương…..
Nhớ tới hành động mấy ngày nay, mặt của Lí nhị tiểu thư càng đỏ thêm, nước mắt lưng tròng, khóc vô cùng thảm thiết.
Vậy mà lại chỉ có nàng đơn phương, Tô công tử một chút hứng thú đối với nàng cũng không có, vậy mà nàng lại…..lại……
Tô Tất không chút yếu thế đối diện với ánh mắt của Lí nhị tiểu thư.
«Ta hận ngươi! Ta hận chết ngươi! Ta suốt đời này cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!» Lí nhị tiểu thư oán hận dậm chân, ôm mặt xoay người chạy như bay ra tiểu viện, chạy về phía phụ thân của nàng.
Mắt thấy nàng chạy đi, Tô Tất mới chậm rãi thở ra. Chuyện này mặc dù là do Lí nhị tiểu thư tự suy diễn ra, nhưng nàng cũng không thoát được liên can, nếu nói nàng không áy náy chút nào thì không phải, nhưng hôm đó ở Bạch Vân Sơn nàng đã cứu bọn họ một mạng, vậy coi như là huề nhau.
Nghĩ đến chuyện của Nguyên Du Vân bị Vệ Lăng Phong biết được, nàng lại quýnh lên, hô hấp cũng gấp gáp hơn, không khỏi bị sặc mà ho khan.
Lúc Vệ Lăng Phong bước vào, vừa vặn bắt gặp Tô Tất đang nằm nghiêng trên ghế ho lấy ho để, mặt mũi đỏ bừng.
Đáy mắt hắn hiện lên vẻ đau lòng, đưa tay vỗ sau lưng nàng, nhỏ giọng ân cần hỏi han: «Có đỡ hơn không? Chậm thôi, cẩn thận ho đến khí quản đấy.»
Tô Tất vất vả lắm mới ngừng ho được, nâng mắt lên thấy khuôn mặt của Vệ Lăng Phong gần trong gang tấc, nàng theo bản năng đẩy hắn ra: «Cút ngay! Đừng động vào ta!»
Toàn bộ sự chú ý của Vệ Lăng Phong đều đặt lên người Tô Tất, nên không kịp phòng bị, bị Tô Tất đẩy thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Tô Tất bình tĩnh cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã bắt đầu trở đông, cây ngô đồng trong vườn đã không còn sức sống, cành cây chỉ còn lại lác đác vào chiếc lá vàng khô héo, bị cơn gió lạnh thổi bay, rơi trên mặt đất, sinh mệnh chẳng phải cũng biến mất dễ dàng như vậy sao? Một người đang khỏe mạnh, trong nháy mắt liền quy tiên.
Ngô đồng sang xuân sẽ ra chồi mới, mà đệ đệ của nàng thì không bao giờ tỉnh lại nữa, kết cục như vậy, bảo nàng làm sao không hận Vệ Lăng Phong? Không giết hắn cho hả giận đã hạ thủ lưu tình lắm rồi, còn muốn nàng trở lại bên người hắn? Nằm mơ đi!
Vệ Lăng Phong đứng lên, nhìn Tô Tất, đáy mắt càng thêm sâu thẳm cùng phức tạp.
Khuôn mặt Tô Tất toát lên sự bi thương, khiến cho người ta nhịn không được muốn ôm nàng vào lòng, muốn thay nàng chịu sự đau đớn. Nhưng nếu toàn bộ đều là tội lỗi do hắn gây nên, hắn làm sao mới có thể đền bù đây?
Bên trong nhất thời trở nên tĩnh lặng, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của lẫn nhau, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá cây rơi xuống đất, tĩnh, tựa như có thể nghe thấy tiếng cõi lòng nát tan….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi