ĐẶC CÔNG CUỒNG PHI


Dịch quán.
Tô Tất và Nhiếp Thanh Nhiên ngồi đối diện nhau, thản nhiên đánh cờ tướng*.
(*) Xin lỗi mọi người. Là cờ tướng chứ không phải cờ vua nhé. Ở các chương trước ta sẽ sửa lại sau.
«Pháo hai vào ba, chiếu tướng –» Tô Tất nhướng mày, cười cười nâng mắt nhìn về phía Nhiếp Thanh Nhiên. Nhiếp Thanh Nhiên ra sức nghiên cứu, trình độ lần này cao hơn lần trước đánh ở buổi săn bắn rất nhiều, thắng hắn cũng không dễ dàng như trước nữa.
Nhiếp Thanh Nhiên nhìn vào bàn cờ, phát hiện mình quả thật không còn đường lui, liền thở dài, «Ngươi thắng.» Dù cho cố gắng như thế nào, cũng vẫn không thắng được nàng, đúng là quá đả kích.
Tô Tất nhếch môi cười, đang muốn khiêm tốn vài câu, thì đột nhiên mặt biến sắc.
Vẻ mặt Nhiếp Thanh Nhiên cũng trở nên ngưng trọng, hắn lạnh lùng nói: «Chỉ sợ phiền phức tìm đến cửa rồi.»
«Phiền phức này không chỉ một chút, hẳn là một trận ác chiến.» Tô Tất và Nhiếp Thanh Nhiên tay cầm cờ, cùng nhau xuất ám khí.
Quân cờ xẹt qua người bốn gã cao thủ.
Tô Tất và Nhiếp Thanh Nhiên liếc nhìn nhau, hai người cùng nhảy ra ngoài cửa sổ. Trong sân, hai thân ảnh một ột thấp, yên tĩnh mà đáng sợ.
Bốn người, mỗi người đứng một phương, bao vây Tô Tất và Nhiếp Thanh Nhiên. Bọn họ mỗi người đều bịt kín mặt, không nhìn được mặt mũi, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là mỗi người trong số bọn họ đều phát ra sát khí rất mãnh liệt, ai cũng là tuyệt thế cao thủ.
«Ngươi là Tô Tất?» Hắc y cầm đầu lạnh nhạt hỏi.
«Phải thì sao? Mà không phải thì sao?» Tô Tất thản nhiên hỏi lại.
«Phải hay không phải thì ngày này năm sau cũng là ngày giỗ của ngươi.» Ánh mắt của hắc y nhân u lãnh, nhìn chằm chằm vào Tô Tất. Hắn không vội hạ sát thủ, bởi vì con mồi trước mắt đã bị hắn nắm chắc, giết nàng dễ như trở bàn tay, bất cứ lúc nào cũng có thể.
Tô Tất lạnh lùng cười, «Xem ra các ngươi rất tự tin, thế nhưng, ta muốn biết, người muốn lấy mạng ta đến tột cùng là ai? Đến chỗ Diêm Vương, ta cũng có cái để minh oan kể khổ, không phải sao?»
«Ngươi đúng là rất bình tĩnh. Thường thì không thể tiết lộ hung thủ đứng phía sau, thế nhưng phụ hoàng của ngươi cũng không nói phải giấu, nên nói cho ngươi cũng không sao, cho ngươi chết được nhắm mắt, đến âm phủ cũng biết phải tìm ai để báo thủ.» Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng cười, hắn nhiều năm rồi chưa nói chuyện, nên giọng nói cùng ngữ điệu có chút kỳ quái không quen.
«Ngươi đang ám chỉ Vệ đế sao?» Tô Tất cảm thấy vô cùng khó hiểu, nàng không rõ, nàng và Vệ Lăng Phong đã cắt đứt quan hệ rồi, còn gì cản tầm mắt hắn nữa? Hắn không diệt trừ nàng thì không được sao?

Hắc y nhân không nói gì, chỉ nhướng mày.
«Không thể nào.»
«Cũng không khó lý giải, bởi vì hắn sau khi chết không muốn nhìn thấy các ngươi huynh muội loạn luân, làm nhơ nhuốc gia phong mà thôi.»
«Ta và Vệ Lăng Phong đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi.» Huống chi, ai bảo bọn họ là huynh muội ruột thịt? Cho dù mọi người có chứng cứ chứng minh bọn họ là huynh muội ruột thịt, nàng cũng tuyệt đối không tin.
«Chỉ mình ngươi nghĩ thế thôi, thật ra ca ca ngươi vẫn luôn muốn ở bên cạnh ngươi, đây cũng là nguyên nhân chính của việc mưu phản của hắn. Hắn cho rằng chờ đến lúc hắn ngồi lên đế vị rồi, giết hết những người biết chuyện, thì có thể cùng ngươi bắt đầu lại một lần nữa. Hiện giờ, phụ hoàng ngươi đã bị đánh bại, nguyện vọng duy nhất chính là mang ngươi cùng rời khỏi thế giới này, ngươi hiếu thuận đi cùng hắn đi.»
Những lời này không những không cảnh tỉnh Tô Tất, ngược lại càng khiến nàng mơ hồ. Vệ Lăng Phong bức vua thoái vị, mưu phản, đoạt ngôi, thật ra là vì muốn cùng nàng bắt đầu lại một lần nữa? Quá vớ vẩn. Nàng sao có thể tin được chứ?
«Buồn cười, Vệ Lăng Phong lấy người khác, còn viết hưu thư, toàn bộ là vì muốn cùng ta bắt đầu lại một lần nữa? Ngươi cho rằng ta ngu ngốc lắm sao?» Tô Tất cười gượng.
«Ngươi ngốc hay không ta không biết, nhưng Ninh vương thì không ngốc chút nào. Sau khi miếng ngọc bội xuất hiện, Vệ đế vốn muốn phái chúng ta đi giết ngươi luôn, nhưng bởi vì Ninh vương nhanh tay vứt bỏ ngươi, nên Vệ đế mới tạm thời thu tay lại, thế nhưng đêm nay hắn đã nhìn ra rằng toàn bộ hành động của Ninh vương đều chỉ vì muốn đánh lạc hướng, nên hắn bất chấp việc đánh mất đế vị, sai chúng ta đến đây giết ngươi, hiện tại, ngươi đã hiểu chưa? Còn có Ninh vương, ha ha ha, hiện giờ hắn đang phải đối mặt với hai lựa chọn khó khăn, một là đến đây cứu ngươi, hai là giết Mộ Dung Thượng rồi an vị trên ngôi vua. Giang sơn và mỹ nhân, xem sự lựa chọn cuối cùng của hắn, trước là giang sơn rồi mới đến ngươi. Được rồi, lời nên nói cũng đã nói hết, ngươi có lẽ cũng đã chuẩn bị tinh thần để chết rồi chứ?» Hắc y nhân cầm đầu quả thực có chút bất đắc dĩ.
Hắn vốn không hay nói nhiều như vậy, suốt mấy năm hoạt động trong bóng đêm, đã sớm quen dùng hành động thay cho lời nói, lần này một lúc nói nhiều như vậy, thật sự có chút làm khó hắn. Thế nhưng Vệ đế đã dặn dò trước khi giết Tô Tất phải nói cho nàng biết toàn bộ, để nàng chết được rõ ràng, coi như là một chút đền bù cuối cùng của phụ thân hắn.
Thân hình của Nhiếp Thanh Nhiên chợt lóe, đứng chắn trước mặt Tô Tất, hắn có thể nhìn ra thực lực của bốn gã hắc y nhân này đều đã gần đạt đến tiên thiên, tuyệt đối không thể coi thường. Đêm nay, cho dù có huy động toàn bộ cao thủ của Bắc Di quốc, cũng chưa chắc có thể chống lại bọn họ, xem ra chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Nhưng bốn gã hắc y nhân lại đều nở nụ cười lạnh, một chút cũng không đặt hắn vào mắt.
Hắc y nhân nói động thủ liền động thủ, không chút dây dưa hay do dự, kiếm pháp tàn nhẫn sắc bén, mỗi chiêu đều là trí mạng, thân mình di chuyển nhanh như bóng ma, quả thực khó chơi hơn toàn bộ những địch nhân mà Tô Tất từng gặp phải.
Chỉ mới mấy chiêu, cao thủ Bắc Di quốc đã bị những hắc y nhân chế ngự, không thể động đậy.
Nhiếp Thanh Nhiên cảm giác được áp lực vô hình, mà lúc này, tiểu tuyết hồ lại vẫn ngủ say, lay như thế nào nó cũng không tỉnh, Tô Tất bị nó làm cho gấp muốn chết.
Trong lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện một bóng đen, bóng đen nọ vô thanh vô tức đến bên Tô Tất, tung chưởng đánh về phía nàng –
Tô Tất cảm giác được, đó là sức mạnh của một tiên thiên cường giả!
Lúc này, trước mặt Tô Tất phải giao chiến với hắc y nhân bịt mặt đã vất vả lắm rồi, giờ phía sau lại còn có người đánh lén, nàng sắp bị ép đến phát điên rồi. Nàng muốn nghiêng người né, nhưng hắc y nhân trước mặt lại không chịu buông tha nàng, từng bước mà ép sát.
«Ầm –» Một sức mạnh cường đại như cuồng phong mà quét về phía Tô Tất.

Tô Tất cảm giác được mùi vị khủng bố của sự tử vong.
«Không –» Nhiếp Thanh Nhiên bị hai hắc y nhân quấn lấy, nghiêng người nhìn sang Tô Tất, hai mắt đỏ rực trợn trừng, bị dọa đến mức ngừng thở.
Trong lúc hắn đang kinh ngạc, một mũi kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, máu tươi trên kiếm từng giọt chảy xuống.
Nhưng Nhiếp Thanh Nhiên tựa như không cảm giác được sự đau đớn, ánh mắt hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tất như trước.
Tựa như một cảnh phim quay chậm, hắn nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé với tốc độ cực nhanh bay về phía Tô Tất, ở một giây cuối cùng thay nàng đỡ một chưởng, sau đó chậm rãi mà rơi xuống….
Đợi đến khi nhận ra người nọ, Nhiếp Thanh Nhiên liền chấn kinh, hắn nghĩ, Tô Tất phát điên rồi.
Tô Tất cũng chịu ảnh hưởng của chưởng lực, bị đánh bay, nàng khó khăn đứng lên, chậm rãi nhìn đứa nhỏ nằm trên đất, đáy mắt tràn ngập sự khiếp sợ cùng khó tin.
Sao có thể như vậy được, sao có thể là Tiểu Niệm chứ? Hắn vì sao lại thay nàng đỡ một chưởng? Chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?
Hắn làm sao vậy? Hắn không nhúc nhích nằm trên đất, đôi mắt vốn đen láy linh động giờ lại nhắm chặt, vết máu bên khóe miệng không ngừng chảy xuống, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, không chút sắc máu, hắn……
«Không –!» Tô Tất không thể kiềm chế mà nôn ra một ngụm máu, nàng đi đến bên Tiểu Niệm, ôm lấy thân mình nho nhỏ của hắn, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
«Tiểu Niệm! Đệ mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, đừng dọa tỷ nữa được không, Tiểu Niệm!» Đồ ngốc này, hắn sao lại lao tới đỡ cho nàng chứ? Hắn nhỏ như vậy, võ công lại không tốt, thân thể còn yếu ớt như thế, đỡ một chưởng của tiên thiên cường giả, ngay cả nàng cũng sẽ chết, huống chi là Tiểu Niệm?
Tô Tất vừa khóc vừa rót linh lực vào người Tiểu Niệm, nhưng linh lực vào người hắn như đá chìm đáy biển, thân mình Tiểu Niệm mềm nhũn, một chút phản ứng cũng không có.
«Tiểu Niệm, đệ không thể như vậy được, đệ chết thì tỷ phải làm sao bây giờ? Đệ mau tỉnh lại đi, đồ ngốc này, sao lại xông ra thay tỷ đỡ một chưởng chứ? Không muốn sống nữa sao?» Tô Tất bị chấn động không ít.
Tiểu Niệm dùng một hơi cuối cùng, mí mắt giật giật, sau đó chậm rãi mở mắt, khóe môi khô nẻ, hô hấp yếu ớt.
«Tỷ tỷ….» Tiểu Niệm suy yếu nằm trong lòng Tô Tất, hai mắt vừa vặn bắt gặp ánh mắt lo lắng của nàng, hắn mở miệng nói chuyện, máu lại càng trào ra nhiều hơn, theo khóe miệng, nhuộm đỏ áo bào nguyệt sắc của hắn,
«Tiểu Niệm, đệ đừng nói nữa, đệ yên tâm, tỷ nhất định sẽ cứu đệ, tỷ sẽ không để đệ xảy ra chuyện gì đâu….» Tô Tất cắn môi dưới, ngăn nước mắt tiếp tục chảy xuống, sợ sẽ dọa Tiểu Niệm. Nhưng khả năng khống chế giờ đây như mất hiệu lực, nước mắt như mưa mà rớt xuống, làm sao cũng không ngừng lại được. Bởi vì nàng cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của Tiểu Niệm đã bị một chưởng đó đánh nát rồi, máu tươi trong cơ thể không ngừng tràn ra, bởi vì nàng cảm giác được hơi thở của Tiểu Niệm ngày càng yếu đi….
Tiểu Niệm khó khăn nở nụ cười, chậm rãi nói: «Tiểu Niệm…..cuối cùng cũng có thể…..bảo vệ tỷ tỷ…..»

Tô Tất lau nước mắt, nở một nụ cười rực rỡ, «Đúng vậy, Tiểu Niệm cuối cùng cũng có thể bảo vệ tỷ tỷ rồi, Tiểu Niệm thật là lợi hại, nhưng chờ đến khi Tiểu Niệm lớn lên, còn có thể bảo vệ tỷ tỷ tốt hơn nữa. Không có Tiểu Niệm bảo vệ, tỷ tỷ phải làm sao bây giờ, có phải không?»
«Tỷ tỷ…..Tiểu Niệm là đệ đệ ruột của tỷ tỷ…..đúng không?» Mày nhíu lại, ánh mắt chờ mong, thấp thỏm nhìn Tô Tất.
«Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Niệm đương nhiên là đệ đệ ruột của tỷ rồi, là người thân duy nhất của tỷ trên đời này, nên đệ đừng rời bỏ tỷ, được không?» Tô Tất cảm giác được sinh mạng của hắn đang từ từ mà biến mất, mà nàng lại bất lực….Đáy lòng đau xót cùng trống trải như sa mạc.
«……….Kiếp sau Tiểu Niệm…..vẫn làm đệ đệ của tỷ tỷ…..được không?» Đôi mắt như ánh sao u ám, vụt sáng rồi lại vụt tắt, khiến cho tim nàng thắt lại.
«Được, tỷ đồng ý với đệ.» Tô Tất vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn cua hắn, đáy mắt tràn ngập sự đau xót, «Nhưng kiếp sau là kiếp sau, kiếp này vẫn chưa hết mà.»
Nghe được sự đồng ý của nàng, đôi mắt tối tăm của Tiểu Niệm lập tức sáng lên, nhưng cũng nhanh chóng tối lại, hắn vô lực tựa vào lòng Tô Tất: «Tỷ tỷ…..Tiểu Niệm…..mệt quá……rất buồn ngủ…..»
«Tiểu Niệm! Tiểu Niệm! Đệ tỉnh lại đi! Tiểu Niệm!» Tô Tất điên cuồng lay thân thể nhỏ bé trong lòng, nhưng thân mình mềm nhũn của hắn không còn lại một chút hơi thở, hôn mê vĩnh viễn, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tô Tất cảm thấy ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, tay chân luống cuống vô lực, một người luôn tự xưng là trầm ổn biết tiết chế như nàng, giờ đây lại đột nhiên không biết phải làm gì.
Tiểu Niệm là người đầu tiên nàng gặp khi đến thế giới này, cũng là người nàng hạ quyết tâm phải bảo vệ, hai người sống nương tựa lẫn nhau trong vườn trúc ba năm. Cho tới nay, nàng đã quen có hắn làm bạn, quen bảo vệ hắn, còn xem hắn như đệ đệ ruột của mình.
Hắn còn nhỏ như vậy, thiên phú lại rất tốt, còn được Lam Hải đại sư đích thân dạy dỗ, tương lai của hắn vốn rất tươi sáng, thành quả hắn sau này đạt được có lẽ còn cao hơn cả Vệ Lăng Phong, thế nhưng, hắn vì bảo vệ nàng, mà chết…..Tiểu Niệm đã chết. Mà nàng, lại mang theo mình sự đau khổ cùng áy náy suốt đời.
«Tô Tất, người chết không thể sống lại, ngươi phải nén đau thương.» Nhiếp Thanh Nhiên không để ý đến vết thương, dưới sự giúp đỡ của Nhiếp Vũ Sương, từng bước một bước tới trước mặt Tô Tất.
Trận đấu đã gần kết thúc. Bởi vì ở thời khắc mấu chốt tiểu tuyết hồ tỉnh lại, còn có Lam Hải đại sư và Bạch lão đầu hỗ trợ, bốn gã hắc y nhân bị giết ngay tại chỗ, tên hắc y nhân xuất hiện sau cùng đang bị bọn họ vây đánh.
Trận đấu của tiên thiên cường giả, không phải là loại mà những người cấp thấp như bọn họ có thể tham gia, mà điều hiện tại Nhiếp Thanh Nhiên lo lắng nhất ngược lại là Tô Tất, hắn thật sự sợ Tô Tất sẽ nghĩ quẩn.
Hắn biết vị trí của Tiểu Niệm trong lòng Tô Tất, mà Tiểu Niệm còn vì cứu nàng mà chết, sự đau đớn cùng áy náy này, Tô Tất làm sao có thể chịu đựng được?
«Nhiếp Thanh Nhiên, bế Tiểu Niệm giúp ta, không có ai ở bên hắn, hắn sẽ sợ hãi.» Giọng nói của Tô Tất vô thẩn, như có như không, nàng đem Tiểu Niệm đặt vào lòng Nhiếp Thanh Nhiên, tầm mắt lẳng lặng rơi xuống khuôn mặt tái nhợt không chút sinh khí của hắn, nên không nhìn thấy vết máu trên ngực Nhiếp Thanh Nhiên.
«Được, ta bế hắn.» Nhiếp Thanh Nhiên không chút nghĩ ngợi đỡ lấy Tiểu Niệm, đụng đến miệng vết thương, nhưng mặt hắn vẫn không để lộ vẻ đau đớn, chỉ là mồ hôi lạnh khẽ rỉ ra, từng giọt chảy xuống.
«Chủ thượng.» Nhiếp Vũ Sương mở miệng muốn nhắc nhở, nhưng lại bị ánh mắt của Nhiếp Thanh Nhiên cắt ngang, liền im lặng không nói nữa.
Toàn bộ lực chú ý của Tô Tất đều đặt trên mặt Tiểu Niệm, dường như không còn nhìn thấy gì xung quanh, nàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Niệm, nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói từng chữ một: «Tiểu Niệm, đệ cứ yên tâm mà ngủ đi, tỷ tỷ sẽ báo thù cho đệ.»
Nhìn thấy khuôn mặt vô hồn của Tô Tất, Nhiếp Thanh Nhiên có chút lo lắng: «Tô Tất….»
Nhưng Tô Tất như không nghe thấy hắn, xoay người nhặt kiếm lên, chậm rãi bước về phía hắc y nhân.
Nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, Lam Hải đại sư sẽ đến kịp, Tiểu Niệm sẽ không phải chết, Tiểu Niệm sẽ không phải chết!

Theo bước chân, mũi kiếm lướt trên mặt đất kéo theo từng đường kiếm dài, như vết sẹo trước ngực nàng. Vết sẹo kia nhìn không thấy sờ không được, nhưng máu tươi lại ào ạt mà tràn ra, làm sao cũng không ngăn được sự đau đớn.
«Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại muốn giết ta?» Trường kiếm của Tô Tất chĩa vào hắc y nhân đang chật vật chống đỡ. Nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, sự việc sẽ không đến nước này, hôm nay, hắn nhất định phải lấy mạng đền mạng, chôn cùng Tiểu Niệm!
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, «Muốn báo thù cho đệ đệ của ngươi sao? Vậy tới giết ta đi, mượn tay người khác báo thù thì nói làm gì?»
Đầu óc Tô Tất lúc này ngược lại vô cùng tỉnh táo, nàng biết hắc y nhân muốn chọc giận nàng, để nàng đáp ứng một mình đấu với hắn, như vậy hắn sẽ có cơ hội chạy trốn. Hừ, nàng sao có thể để hắn thỏa nguyện được?
«Ngươi rất có bản lĩnh không phải sao? Tốt lắm, ta cho ngươi một cơ hội.» Tô Tất lạnh lùng hừ một tiếng, «Tiểu tuyết hồ, kéo khăn mặt của hắn xuống, để ta xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.»
Tiểu tuyết hồ hối hận mà vỗ vào đầu mình, nếu không phải nó vì tu luyện mà ngủ say, Tô Tất sẽ không gặp phải nguy hiểm, Tiểu Niệm lại càng không phải vì cứu Tô Tất mà hy sinh tính mạng, nó thật là đáng chết, đáng chết!
Lúc này, nó nhìn thấy lửa hận cháy rừng rực trong mắt Tô Tất, nghĩ chỉ có giết hắc y nhân, nàng mới bớt đau đớn một chút, nên ở trong mắt nó, hắc y nhân đã là người chết rồi.
«Ha ha ha, chỉ bằng một con hồ ly mà muốn kéo khăn bịt mặt của lão phu sao…..» Hắc y nhân vừa dứt lời, mặt hắn liền cảm nhận được sự đau đớn, hơn nữa cái khăn trên mặt hắn cũng đồng thời rơi xuống.
Tiểu tuyết hồ giờ đang thị uy mà dùng chân nghiền nát cái khăn thành bụi, bay trong không khí.
«Phong Hận Thiên!» Hầu như tất cả mọi người đều đồng thanh hô lên.
Người trước mặt là hộ quốc pháp sư của Nam Lăng quốc, sư phụ của Phong Cẩn, Phong Hận Thiên. Hắn không phải đã cùng Phong Cẩn quay về Nam Lăng quốc rồi sao? Sao còn có thể xuất hiện ở đây?
«Là lão phu đấy, thì sao?» Phong Hận Thiên bị tiểu tuyết hồ cào, vết máu trên hai má chậm rãi chảy xuống, lại thêm nụ cười âm hiểm của hắn, khủng bố mà âm trầm.
«Tốt lắm, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!» Trường kiếm trong tay Tô Tất đâm thẳng, nàng muốn giết Phong Hận Thiên báo thù cho Tiểu Niệm.
Phong Hận Thiên nở nụ cười giả tạo, nếu Tô Tất đã đồng ý một mình đấu với hắn, vậy khả năng sống sót của hắn đã được tăng lên rất nhiều.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nghênh đón, thì trong lòng Tô Tất đột nhiên vọt ra một bóng đen, đánh thẳng về phía hắn, tốc độ nhanh như chớp, ngay cả hắn cũng phải kinh hãi.
«Ngươi không phải nói một mình đấu với ta sao? Tô Tất, ngươi lật lọng!» Phong Hận Thiên vô cùng kiêng kỵ tiểu tuyết hồ, bởi vì tiểu tuyết hồ cho hắn một cảm giác còn khủng bố hơn cả Lam Hải đại sư và Bạch lão đầu.
«Lật lọng con mẹ ngươi! Tiểu tuyết hồ, xé từng miếng thịt trên người hắn xuống cho ta. Không, vậy thì quá tiện nghi cho hắn rồi.» Nhìn Phong Hận Thiên, nàng nghiến răng nghiến lợi, nói ra từng chữ một, «Hắn nặng tám mươi cân đúng không, tốt lắm, ngươi mỗi ngày ăn hai cân thịt của hắn, vậy cũng đủ ăn bốn mươi ngày.»
Những người có mặt ở đây đều sởn tóc gáy…..Bọn họ chưa từng chứng kiến thủ đoạn nào tàn độc như vậy. Lăng trì xử từ cũng chỉ trong vòng mấy ngày, vậy mà nàng lại muốn Phong Hận Thiên phải đau đớn suốt bốn mươi ngày….
«Dừng tay!» Xa xa truyền đến thanh âm ngăn cản sắc bén của Vệ Lăng Phong.
Đáy mắt Phong Hận Thiên hiện lên ý cười giả tạo, hắn ưỡn ngực ngạo nghễ nói: «Tô Tất, ngươi không phải nói muốn biết ai phái ta tới sao? Ha ha ha, hắn tới rồi, ngươi tự mình hỏi hắn đi.»


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi