ĐẶC CÔNG HOÀNG PHI

Lạc Vũ đưa tay tiếp nhận, dùng lực đè xuống, tinh thể màu tím vẫn không nhúc nhích.

Lại đè, vẫn là không nhúc nhích.

Này… Lạc Vũ giương mắt nhìn Vân Thí Thiên, ý hỏi: Đó là vật gì vậy?

“Chọn một cái khác thôi.” Vân Thí Thiên cũng không thấy thứ này có gì tốt, xen vào nói một câu.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, những tinh thể tím bay trên đỉnh đầu đều biến mất toàn bộ, chui vào 4 phía vách tường.

“Thí ra là ngươi.” Các tinh thể biến mất, trong cung điện trống rỗng, không biết từ lúc nào nam nhân tang thương đã khoanh 2 chân ngồi bên cạnh Lạc Vũ.

Lúc này, lão nhân đảo mắt nhìn qua Tiểu Ngân, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Có nó giúp ngươi, xem ra minh minh trong lúc đó thật là do định số a.”Namnhân tang thương chậm rãi ho khan lên, lời nói nhẹ đến mức không thể nghe thấy.

“Hắn biết mờ ảo thần thông.” Lạc Vũ kéo kéo tay Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên nghe vậy nhìn nam nhân tang thương khẽ cau mày.

“Đáng tiếc, bị trúng một chưởng của ngươi, không thể sống lâu thêm được nữa rồi, ngươi muốn được đến mờ ảo thần thông, nhưng xem ra là không có khả năng này rồi.”Namnhân tang thương nhìn Vân Thí Thiên, chậm rãi nói.

Lạc Vũ nghe vậy, nhìn kỹ.

Chỉ thấy nam nhân này vốn đã là đèn dầu sắp cạn, lúc này sắc mặt càng thêm khó coi, sợ là giờ này, phút này sẽ…

Nàng không khỏi sờ sờ cái mũi, quay đầu nhìn Vân Thí Thiên dở khóc dở cười.

Vân Thí Thiên hẳn là muốn tìm được người này, đáng tiếc, hắn lại bị Vân Thí Thiên đánh cho một phát…

“Những người khác cũng không đạt được là đủ rồi.” Vân Thí Thiên nhìn nam nhân tang thương, sau một chút dao động, lạnh lùng trầm giọng nói.

Namnhân tang thương nghe vậy nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một cái, không phản cảm cũng không đồng ý.

Ngay sau đó quay đầu nhìn Lạc Vũ: “Bộ tộc Phiêu Miễu của chúng ta, truyền thừa ngàn năm, tới tay ta là dòng dõi cuối cùng, hôm nay rốt cục đoạn tuyệt. (*truyền từ đời này sang đời khác)

Nơi đây là do vị tiền bối mà ta sùng kính tu kiến nên, ta ngẫu nhiên du ngoạn đến tận đây.” (*xây dựng)

Nói đến đây, Vân Thí Thiên chỉ nhìn thấy môi của hắn vẫn còn đang mấp máy, nhưng lại không nghe thấy thanh âm, không khỏi có chút ngạc nhiên, hắn đây là chỉ muốn nói chuyện cho một mình Lạc Vũ nghe.

“Ngẫu nhiên gặp phụ thân ngươi, được đến tín vật của ta, hôm nay ngươi lại nắm vật ấy trong tay, như vậy sứ mạng của Phiêu Miểu bộ tộc chúng ta sẽ do ngươi kế thừa, mở ra vùng đất bí mật của Phiêu Miểu tộc chúng ta, sau đó mang “Thiên tinh vụ hoa” đến cho Lâu Tinh gia tộc.

Sau khi tặng vật ấy xong, mờ ảo thần thông mà các ngươi muốn, tự nhiên sẽ có người truyền cho ngươi.”

Thanh âm bồi hồi vừa hạ xuống bên tai, dần dần trở về yên tĩnh.

Lạc Vũ tương đương kinh ngạc, Phiêu Miểu bộ tộc, tín vật của bọn họ, là vật gì vậy?

Sao nàng lại không biết gì cả vậy.

Thiên Tinh Vụ Hoa, Lâu Tinh gia tộc, những cái này lại là cái gì nữa?

Ý niệm trong đầu vừa mới chuyển động.

Namnhân tang thương nọ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia sắc bén tuyệt đối.

Ánh sáng rực rỡ màu làm lóe sáng trên bầu trời, trong nháy mắt cả đại điện bừng sáng.

“Từ đâu tới đây thì về lại nơi đó, đi thôi.” Thanh âm thương lão của nam nhân kia vẫn vọng lại trong đại điện.

Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên chỉ cảm thấy khí tức chung quanh dày đặc hẳn lên, ngay sau đó cuồng phong gào thét, mặt đất dưới chân đột nhiên dâng lên, nâng bọn họ lên phía trên.

Lạc Vũ cúi đầu, cung điện nguyên thủy phía dưới bắt đầu sụp đỗ.

Đôi mắt nam nhân tang thương khép lại, ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, phát sáng giống như sao trên bầu trời.

Bọn họ không ngừng được nâng lên trên mặt đất, đã không thể lại thấy được tình cảnh bên dưới nữa rồi.

Phiêu Miểu bộ tộc, người cuối cùng còn sót lại cũng đã ra đi như thế.

Cuồng phong thổi qua, gió di chuyển bốn phía.

Điên cuồng mãnh liệt nâng lên, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên bị ném ra xa xa bên ngoài.

Mật địa nhiều năm qua của Phong Lâm, nương theo Lạc Vũ và Vân Thí Thiên vị tung ra ngoài, đột nhiên lún xuống, tiêu hủy tất cả.

Gió qua bốn phía, ánh bình minh đã sớm chiếu trên mặt đất, màu vàng rực rỡ mọc ở phương đông.

“Chủ nhân…” Ngay khi Lạc Vũ và Vân Thí Thiên bị tung ra ngoài, đám người Yến Lâm lập tức liền cảm giác được, lam quang từ xa xa lóe ra.

Đứng vững ở nơi cao nhất tại nơi này, Lạc Vũ giương mắt nhìn mọi người liếc mắt một cái.

Một mảnh đống hỗn độn, cái gì cũng không có, cái gì cũng không còn lại.

“Mật địa mở ra, một người cũng không còn.” Yến Trần nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lạc Vũ, hắn liền ứng đáp ra một câu như vậy.

Cũng may bọn hắn phản ứng nhanh tránh ra, nếu không, lúc này đây chỉ sợ cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Lạc Vũ tức cười, theo nàng biết, những người đuổi theo nàng…

“Không cần để ý tới.” Tâm tình Vân Thí Thiên lúc này vô cùng tốt, một tay ôm lấy thắt lưng Lạc Vũ: “Ngươi cho ta…”

“Ô…” Một lời còn chưa nói hết, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng chim ưng kêu.

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn, đôi mắt lập tức nhíu lại thật chặt, là phi ưng truyền tin của ám lâu, chỗ của Quân Phi đã xảy ra chuyện gì rồi sao, cư nhiên cho phi ưng đến nơi này truyền tin.

Nàng huýt sáo dài một tiếng, phi ưng bay xuống.

“Ám lâu bị thương nặng, bá phụ bá mẫu bị Phi Vũ quốc vương bắt đi.”

Cha nàng, nương nàng đã bị Phi Vũ quốc vương bắt đi?

Nháy mắt, Lạc Vũ chỉ cảm thấy trong đầu nàng như nổ “ầm” một tiếng, một cổ lửa giận vọt lên.

Năm ngón tay gắt gao nắm chặt, mảnh giấy truyền tin trong tay bị bàn tay giận dữ của nàng trực tiếp nắm đến nát bấy.

“Khốn kiếp.” Cắn chặt hàm răng, Lạc Vũ lửa giận tận trời.

Đứng bên cạnh nàng, Vân Thí Thiên cũng nhìn thấy tin tức vừa truyền đến, trong mắt chợt lóe ra ánh sáng lạnh.

“Đi Phi Vũ.”

Dám động đến cha mẹ người của hắn, Phi Vũ quốc vương, chính ngươi muốn chết rồi.

Yến Lâm nghe vậy lập tức gật đầu một cái, hai tay để trước ngực làm thành một thủ thế, một đạo ánh sáng màu thâm lam bắn thẳng lên trời.

Đó là tín hiệu triệu hồi.

Chốc lát, ở bầu trời xa xa có một đạo bóng đen bay nhanh như chớp mà đến.

Tốc độ của nó so với 8 cấp Hỏa Linh Phi Bằng, không biết còn nhanh hơn tới mức nào.

10 cấp Linh Thứu, được mệnh danh là ma thú không trung tại Vong Xuyên đại lục, tốc độ cực nhanh, nháy mắt có thể đi đến ngàn dặm, lực chiến đấu mạnh hãn, so với 10 cấp Uẩn Hỏa Kim Sư còn lợi hại hơn nhiều.

Ma thú này là do Yến Lâm hao phí vô số tâm huyết mới bắt được.

Linh Thứu với cái đầu màu hồng, mới đây còn ở xa xa cuối chân trời.

Sau một khắc, nó thét lên một tiếng đã đáp xuống trước mặt mọi người.

Thân hình khổng lồ, thần thái cao ngạo.

Kiêu ngạo nhìn Lạc Vũ đứng đối diện với nó liếc mắt một cái, lại hãnh diện cực kỳ quay đầu đi. (*chảnh quá nha ^_^)

Tiểu Ngân vẫn ngồi xổm trong lòng Lạc Vũ thấy vậy liền bay vọt ra.

Nhảy lên trên đầu Linh Thứu, tiểu móng vuốt duỗi ra, đã xé đi mấy cọng lông màu hồng trên đỉnh đầu Linh Thứu.

Tiểu bộ dáng cố gắng làm cho uy nghiêm, miệng không ngừng chít chít chóe chóe.

Xem bộ dáng, thật giống như là đang giáo huấn cái tên bá chủ trên không trung này.

Mà Linh Thứ sau khi nhìn Tiểu Ngân liếc mắt một cái, cư nhiên thật đúng là phục phục thiếp thiếp không động đậy, tùy ý Tiểu Ngân nhổ lông nó, giáo huấn nó. (*cúi đầu phục tùng)

Thần thái con ma thú này vốn rất kiêu ngạo với Lạc Vũ, giờ đây thật đúng là hòa hoãn rất nhiều.

Tình huống này làm cho Yến Trần, Yến Phi, Yến Lâm trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ nhưng là đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của ma thú bá chủ không trung này rồi nha.

Năm đó, ba người bọn họ liên thủ mới có thể khống chế được nó, sao bộ dáng nó hôm nay lại hòa thuận như vậy a.

Chẳng lẽ, nó đổi tính?

Đừng nói đám người Yến Lâm, ngay cả Vân Thí Thiên cũng có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn hành động của Linh Thứu và Tiểu Ngân, đôi mắt hắn chủ yếu quan sát Tiểu Ngân.

Nhưng cũng không có hành động gì, sau đó Vân Thí Thiên ôm Lạc Vũ lên người Linh Thứu.

Trước tiên hãy giải quyết chuyện của cha mẹ Lạc Vũ rồi mới tính đến chuyện khác đi.

Về phần lai lịch của Tiểu Ngân, hắn tự nhiên còn có thời gian khác có thể hỏi Lạc Vũ.

Mà Lạc Vũ một lòng một dạ sớm đã bay đến bên người cha mẹ nàng, hận không thể bọc thêm cánh bay trở về, nàng căn bản không hề chú ý đến hành động của Linh Thứu và Tiểu Ngân.

“Không cần lo lắng.” Vân Thí Thiên ôm Lạc Vũ đứng vững trên lưng Linh Thứu, nắm thật chặt tay Lạc Vũ, thanh âm rất lãnh đạm.

Nhưng lại tràn ngập tự nhiên.

Một Phi Vũ quốc vương nho nhỏ, nếu dám động đến cha mẹ Lạc Vũ.

Hắn nhất định san bằng Phi Vũ quốc, người trong vương thất Phi Vũ một người cũng đừng mong sống sót.

Lạc Vũ đứng bên cạnh Vân Thí Thiên nghe vậy gật đầu, trong mắt lạnh như băng một mảnh.

“Đi.”

Ra lệnh một tiếng, Linh Thứu giương cánh bay lên không, cấp bách bay về hướng Phi Vũ quốc.

Ánh dương tươi đẹp nhô lên cao, bầu trời xanh lam phía trên, mây trắng bay phía dưới đằng đằng sát khí.

Bầu trời vẫn xanh, mây vẫn trắng nhàn hạ bay.

Một đạo khiếp sợ tin tức chấn động ba nước, hướng phía bốn phương tám hướng bay nhanh truyền bá đi.

Một đêm trong lúc đó ở Phong Lâm quốc, toàn bộ người của hoàng thất từ nặng đến nhẹ và tất cả lam tôn cao thủ đều không có một người còn dư lại, toàn bộ đều tử vong trong mật địa.

Mà Phong Lâm quốc tồn tại hơn một trăm ngàn năm qua, vẫn luôn bị Phi Vũ và Hạo Tàng dòm ngó, cũng một đêm trong lúc đó, hóa thành hư vô, tất cả đều bị hủy diệt.

Từ nay về sau, mật địa trở thành phế tích, đã không còn tồn tại bất cứ thần tích gì nữa rồi.

Tin tức bùng nổ dưới bầu trời xanh, lấy tốc độ kinh người truyền bá đi.

Phong Lâm vương quốc, chẳng khác gì bị huyết tẩy rồi.

Gió qua ngọn cây, ánh nắng tươi đẹp mặc dù không khác gì mọi năm.

Nhưng lại làm cho người ta cảm giác được hết sức âm trầm cùng lạnh như băng.

Phong Lâm, Hạo Tàng, Phi Vũ.

Khoảng cách giữa Hạo Tàng cùng Phong Lâm tương đối gần, mà Phong Lâm cùng Phi Vũ cùng ngăn cách bởi Hạo Tàng ở giữa, cho nên đường đi có xa hơn một chút.

Tin tức bên đây thu được cũng chậm nhất.

Bóng đêm nặng nề, Hạo Tàng vương cung.

“Cái gì, một đêm huyết tẩy, một người cũng không còn sót lại?” Hạo Tàng quốc vương người đưa tin ngày đêm kiêm trình chạy trở về truyền đạt tin tức, nhất thời cả kinh nhảy dựng lên.

Chỉ có thời gian mấy ngày, toàn bộ hoàng tộc Phong Lâm đã bị huyết tẩy rồi?

“Vâng, hoàng tộc Tân thị xuống mật địa, toàn bộ tử vong.”

Thừa tướng Hạo Tàng quốc cả kinh, sắc mặt khẽ biến.

“Theo tin tức truyền tới, vốn là buổi chiều hôm qua…” Biến sắc thì biến sắc, thừa tướng Hạo Tàng vẫn đem tất cả sự tình xảy ra, hồi bẩm lên trên.

Ánh đèn chập chờn, chiếu rọi nội cung vốn huy hoàng lộng lẫy, nay một mảnh áp lực.

“Mật thất bị hủy, nguyên nhân là…..” quốc vương Hạo Tàng khuôn mặt có chút co giật.

Cao thủ của Phong Lâm cùng hoàng tộc, chủ yếu là bị chết trong mật thất.

Như vậy trong mật thất kia ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Là do Lạc Vũ làm?” Lý Huyền vốn ở trong nội cung của quốc vương Hạo Tàng dưỡng thương, nghe thế, liền vòng vo suy nghĩ, khiếp sợ nói.

Thừa tướng của Hạo Tàng nghiêm túc gật đâu: “Căn cứ vào tin tức được truyền lại, cùng nàng không thoát được quan hệ.”

Hạo Tàng cùng Phong Lâm vốn ở gần nhau.

Tin tức này là vô cùng rõ ràng, một điểm bí ẩn cũng không có.

Quốc vương Hạo Tàng cùng Lý Huyền nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên một tia tuyệt đối kinh hãi.

Cả hai người bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Lạc Vũ đuổi theo người nọ, mà bây giờ hoàng thất Phong Lâm trong một đêm gần như bị diệt tộc, ý tứ này chẳng phải nói chuyện của Phong Lâm quốc là có dính dáng cùng Lạc Vũ sao.

Chuyện này nếu là thật, đắc tội cùng Lạc Vũ, một đêm diệt tộc.

Hậu quả này….

Thật sự là quá cường đại….

“Bây giờ, nàng ở địa phương nào?” Lý Huyền điều chỉnh hô hấp một chút hỏi.

“Không biết, nhưng chúng ta ở ngoài kinh thành bắt được phi ưng truyền tin, có tin tức này, xem ra người truyền tin không biết địa điểm, truyền tin đi khắp nơi rồi.”

Thừa tướng Hạo Tàng quốc vừa nói xong, lập tức lấy tin tức cầm trong tay đưa cho quốc vương Hạo Tàng.

Quốc vương Hạo Tàng tiếp nhận cùng Lý Huyền nhìn đến.

Nhất thời hai người mắt trợn tròn.

“Phi Vũ… Muốn tiêu diệt…” Quốc vương Hạo Tàng khuôn mặt cơ hồ cũng vặn vẹo rồi.

“Đi, đi mau, đi đường tắt.” Mà ngay trong lúc quốc vương Hạo Tàng sắc mặt nhăn nhó, Lý Huyền bỗng nhảy dựng lên.

“Vân Thí Thiên chống lại Phi Vũ, đi, đi.” Quốc vương Hạo Tàng cũng có phản ứng lại rồi.

Đây là trò vui trăm năm khó gặp.

Hơn nữa hoàng tộc Phong Lâm quốc diệt, Phi Vũ quốc nếu cũng diệt.

Vậy Hạo Tàng quốc bọn họ chẳng phải sẽ trở thành thế lực duy nhất sao….

“Đi đường tắt, mau…”

Trong lúc nhất thời, vương cung Hạo Tàng người ngã ngựa đổ, hỏa linh tám cấp bay đi, hướng phía Phi Vũ quốc bay tới.

Bầu trời tối đen, Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ đằng đằng sát khí từ Phong Lâm hướng tới Phi Vũ bay đến.

Quốc vương Hạo Tàng quốc cùng Lý Huyền từ Hạo Tàng, bay nhanh hướng tới Phi Vũ.

Bóng đêm mê hoặc yên tĩnh, nhưng lại không ngăn cản được sự hỗn loạn đang âm thầm diễn ra.

Ngày thứ ba, trong vương cung của quốc vương Phi Vũ quốc.

“Quốc vương, lão phu muốn hỏi ngươi một chút, tại sao lại cố chấp muốn Lạc Vũ làm con dâu của ngươi?” Trong đại điện của vương cung, Nghiêm Liệt cau mày nhìn quốc vương Phi Vũ quốc trước mặt.

Hắn mới đến được một lúc, lại nhận được tin tức quốc vương Phi Vũ sử dụng quân đội đem bắt cha mẹ của Lạc Vũ giam giữ vào hoàng cung.

Việc này không phải việc lớn nhưng cũng không phải nhỏ.

Nhưng là, hắn tuyệt đối nhìn không ra gây chuyện với Vân Thí Thiên lại có thể coi là việc nhỏ.

Quốc vương Phi Vũ cũng không phải hạng người vô năng.

Hẳn là rất rõ ràng hậu quả của việc lấy cứng đối cứng.

Nhưng là, tại sao lại kiên trì với việc này như vậy.

“Nghiêm hiệu trưởng, việc này không cần ngươi quản.” Quốc vương Phi Vũ sắc mặt rất trầm.

“Không cần chúng ta quản, quốc vương bệ hạ, ngươi tốt nhất nên cấp cho lão phu một câu trả lời thuyết phục, đệ tử của lão phu không phải để cho quốc vương bệ hạ ngươi muốn làm thế nào thì được thế ấy.”

Hội trưởng hiệp hội dược sư Phủ Hạc Vu ngồi ở bên cạnh Nghiêm Liệt, sắc mặt cũng rất khó coi.

Mọi chuyện vốn đều rất tốt.

Nhưng từ hai ngày trước Vương Hầu cùng Hoàng Vũ và Lạc Lê cùng nhau tìm tới cửa, thỉnh cầu hỗ trợ.

Hắn mới biết được quốc vương bệ hạ, cư nhiên bắt đi cha mẹ của Lạc Vũ.

Lại còn tìm bắt Lạc Lê.

May mà Vương Hầu cùng Hoàng Vũ cơ trí, đem Lạc Lê giấu đi nơi khác.

Nếu không, hẳn cũng bị quốc vương Phi Vũ giam giữ rồi.

Lạc Vũ lúc này mới dành được danh hiệu đệ nhất trong đại hội trao đổi giữa ba nước, đáng nhẽ là chuyện tình cực kỳ vinh quang.

Quốc vương Phi Vũ chẳng những không ban thưởng, ngược lại còn đuổi bắt cha mẹ nàng.

Điểm này, thật sự làm cho hắn không nghĩ ra.

Nếu là muốn chèn ép Lạc Vũ, muốn bắt giữ cha mẹ của Lạc Vũ, định không chế nàng.

Như vậy cũng phải xem hắn đáp ứng hay không đáp ứng.

Hiệp hội dược sư ba nước của hắn, cũng không phải dễ chọc.

“Ta không có ý tứ làm khó dễ Lạc Vũ.” Quốc vương Phi Vũ thấy Phủ Hạc Vu thái độ cứng rắn, nhíu nhíu mày, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói.

“Không làm khó? Ta nhìn không ra việc làm của ngươi cũng gọi là không làm khó.” Phủ Hạc Vũ sắc mặt rất trầm.

“Hội trưởng, việc này ngươi không biết rõ chân tướng…” Quốc vương Phi Vũ muốn nói lại thôi, nói một nửa rồi lại không nói gì nữa.

Phủ Hạc Vũ nghe vậy muốn mở miệng, Nghiêm Liệt hướng hắn khoát tay.

Sau đó nhìn quốc vương Phi Vũ nói: “Quốc vương, không phải chúng ta đứng về phía Lạc Vũ, mà là chuyện ngươi làm không quang minh chính đại.

Tình huống hiện giờ, rất đơn giản.

Lạc Vũ có quân vương Vọng Thiên hậu thuẫn, cuộc sống của Phi Vũ quốc chúng ta sau này chắc chắn sẽ tốt hơn.

Mà mặc kệ quốc vương bệ hạ ngươi xuất phát từ bất cứ lo lắng gì, làm ra quyết định như thế, này hậu quả, quốc vương, ngươi hẳn là rõ ràng.

Quốc vương, lão phu rất muốn biết, vì cái gì?”

Một bên, Phi Vũ quốc phồn vinh hưng thịnh.

Một bên, Phi Vũ quốc gặp phải đại địch.

Này, tuyệt đối không phải là sự lựa chọn khó khăn.

Mà sự lựa chọn như thế này, trừ phi việc Lạc Vũ gả cho Giá Hiên Mặc Viêm làm con dâu của quốc vương Phi Vũ mang lại chỗ tốt lớn hơn, mới khiến cho quốc vương Phi Vũ gặp phải tím tôn vương giả vẫn không thoái nhượng.

Thật sự làm cho người ta nghĩ không ra nguyên nhân là cái gì.

Quốc vương Phi Vũ nghe Nghiêm Liệt phân tích, mày gắt gao nhíu chặt, không có mở miệng ngay.

Đại điện huy hoàng lộng lẫy, nhưng không khí lại làm cho người ta thấy áp lực.

“Về vấn đề này, Lạc Vũ nàng vốn là…”

Trầm ngâm một lúc lâu, quốc vương Phi Vũ chần chừ chậm rãi mở miệng.

Mà lúc này, phía bên kia vương cung của Phi Vũ quốc.

Giá Hiên Mặc Viêm vẻ mặt xanh mét cùng Tân Thần Tinh một đường xông vào thiên lao của vương cung.

“Tam vương tử, nơi này người không thể vào…”

“Cút.”

Giá Hiên Mặc Viêm sắc mặt rất lạnh, vài nắm đấm tức thì đánh vào thị vệ đang cản đường.

Tân Thần Tinh theo sát bên cạnh Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng nóng giận, chúng ta đi thả bọn hắn là được rồi.”

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không trả lời, đằng đằng sát khí chạy vào trong.

Hắn hôm nay mới biết được phụ thân của hắn cư nhiên bắt đi cha mẹ của Lạc Vũ giam giữ tại vương cung.

Vậy là sao, sợ Lạc Vũ không lấy hắn làm chồng, nên dùng cha mẹ của nàng để uy hiếp?

Hắn Giá Hiên Mặc Viêm còn chưa suy bại đến mức ấy.

Hắn còn không cần một cái hôn sự ép buộc như thế.

Càng huống chi, Lạc Vũ là do hắn hủy hôn.

Là chính miệng hắn nói không muốn, thối hôn, mặc dù sau này hắn hối hận rồi.

Không nghĩ khinh địch như vậy buông tha Lạc Vũ.

Nhưng là, nếu dùng thủ đoạn như thế này, hắn khinh thường.

Tân Thần Tinh thấy Giá Hiên Mặc Viêm không trả lời nàng, vẻ mặt phẫn nộ xông tới phía trước, mắt thoáng chốc buông xuống một chút.

Giá Hiên Mặc Viêm nghe được tin tức này, ngay cả phụ vương của hắn cũng không thèm bẩm báo, trực tiếp chạy tới đây, muốn thả cha mẹ của Lạc Vũ.

Giá Hiên Mặc Viêm tình tình cao ngạo như vậy, khinh thường coi đây là uy hiếp làm cho Lạc Vũ đáp ứng.

E rằng sâu trong nội tâm của hắn không muốn Lạc Vũ cùng hắn đối địch đến mức không thể cứu vãn được.

Tân Thần Tinh trong mắt minh bạch.

Giá Hiên Mặc Viêm thể hiện ra khinh thường Lạc Vũ.

Kỳ thật trong lòng, lại dành một vị trí đặc biệt cho Lạc Vũ.

Không nói cái khác, trong mấy ngày nay, Giá Hiên Mặc Viêm mỗi ngày như nghĩ tới cái gì, chỉ cần có người nói chuyện với nhau về Lạc Vũ, lập tức bất động thanh sắc dựng lỗ tai lên nghe, chỉ như vậy cũng đã thỏa mãn. (tỉnh bơ, không biến sắc)

Nhìn Giá Hiên Mặc Viêm đã đi xa, bóng lưng hừng hực lửa giận, Tân Thần Tinh trong mắt hơi vòng vo xoay chuyển.

Cha mẹ của Lạc Vũ không thể giết.

Nếu không, Vân Thí Thiên tức giận, Phi Vũ quốc sẽ kết thúc.

Nàng suy nghĩ mọi chuyện phải làm sao cho tốt, như thế nào mới có thể làm cho Lạc Vũ cùng Giá Hiên Mặc Viêm không có lại bất cứ quan hệ gì, đem chuyện này chấm dứt.

“Ngươi đừng vội, bệ hạ vốn là đau lòng ngươi, ngươi nói muốn kết hôn, bệ hạ tự nhiên là nghĩ biện pháp, mặc dù việc làm này không quá…”

Tâm cơ dấu diếm còn chưa nói hết, Giá Hiên Mặc Viêm đi trước bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tân Thần Tinh một cái.

Tân Thần Tinh sửng sốt, ánh mắt này.

“Ta mang ngươi trở về, là bởi vì ngươi đã cứu ta, đừng nghĩ ta là kẻ đần độn mà đùa giỡn.”

Hắn sinh ra trong vương thất, sao lại không biết một ít thủ đoạn trong hoàng thất.

Hắn chỉ nghĩ muốn ở trước mặt Lạc Vũ, mượn Tân Thần Tinh làm cho Lạc Vũ tức giận.

Nhưng kết quả lại là hắn bị tức giận đến giậm chân.

Lạc Vũ xấu xí nhưng tuyệt đối là người dứt khoát lưu loát.

Tân Thần Tinh này muốn ôn nhu có ôn nhu, muốn xinh đẹp có xinh đẹp.

Một câu nói nhưng lại muốn lừa gạt người, đem ý tứ mịt mờ giấu ở bên trong, nhìn qua như là đối tốt với hắn, muốn bảo toàn cho hắn.

Nhưng suy nghĩ tinh tế, chính là muốn hắn lui hôn, chính là muốn hắn không cưới Lạc Vũ.

Tâm cơ, tâm cơ, đùa giỡn tâm cơ với hắn.

Thực khiến cho người ta phiền lòng.

Đem ra so sánh, Lạc Vũ tốt hơn cô ta không biết bao nhiêu lần.

Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên cảm giác hắn có điểm nhìn sai.

Bản tính, bản tính, bản chất xinh đẹp thuần khiết, thì bề ngoài khiếm khuyết cũng không quan trọng.

Hắn sẽ không cần phải lúc nào cũng đề phòng, phải nghĩ về ý tứ trong mỗi lời nói, lúc nào cũng phải đề phòng bị người ta nắm mũi dắt đi. (bị lợi dụng)

Mấy ngày nay không nhìn thấy Lạc Vũ, hắn ngược lại suy nghĩ rất nhiều.

Những sự tình hắn không nhận rõ được trong cơn tức giận trước đây, bây giờ bình tĩnh lại cũng đều đã nhìn ra manh mối.

Nhớ tới ngày ấy Tân Thần Tinh nhảy tới che cho hắn, do hắn tức Lạc Vũ che cho người kia mà lờ đi hắn, lí trí bị che mờ hắn liền lui đi hôn ước.

Giá Hiên Mặc Viêm cảm giác được một cổ lửa giận vô danh bốc thẳng lên đỉnh đầu.

Giờ nghĩ lại mới thấy, ngày đó Lạc Vũ cũng đã dàn xếp tốt tình thế của hắn, đem hắn giao cho Nghiêm Liệt trước, mới chạy đến bên Vân Thí Thiên, khi ấy nàng…cũng không có bỏ quên hắn.

Kết quả, hắn bị Tân Thần Tinh với một thân máu tươi nằm trong lòng hắn, khơi mào lửa giận trong lòng hắn nên hắn không nghĩ được gì nữa.

Tân Thần Tinh lúc nào nhảy vào mà không được, cư nhiên lại chọn ngay lúc đó lại đột nhiên nhảy vào đỡ cho hắn, lúc này cũng quá là đúng dịp rồi đi.

Giá Hiên Mặc Viêm lạnh lùng liếc Tân Tân Tinh một cái, hung hăng phất tay áo bào, quay đầu bỏ đi.

Đôi mắt Tân Thần Tinh rất nhanh chuyển động, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia tàn lệ, xem ra…

“Tam điện hạ, xin dừng bước, bệ hạ có lệnh, thiên lao trọng địa, người nào xông vào, giết ngay lập tức.”

Ngay lúc trong mắt Tân Thần Tinh chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, thì trước cửa thiên lao đột nhiên có hai lão nhân mặc áo lam đi ra.

Đó là hai vị lam tôn cao thủ trong hoàng thất Giá Hiên.

“Kể cả bổn vương tử.” Sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm đen nhánh.

“Vâng.”

“Được lắm, vậy cứ thử xem.”

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy cũng không nói nhiều, năm ngón tay trực tiếp vung lên trước khoảng không.

Một trường kiếm đấu khí màu xanh trống rỗng hiện ra, đánh tới hai đại lam tôn cao thủ.

“Tam vương tử cố ý muốn xông vào, như vậy đừng trách chúng ta không khách khí.” Hai đại lam tôn cao thủ thấy vậy vươn hai tay tiếp chiêu.

Lập tức, trước cửa thiên lao là một mảnh đấu khí tung hoành.

Tân Thần Tinh theo sát ở phía sau lặng yên không một tiếng động dời bước xoay người, định chạy đi mật báo cho Phi Vũ quốc vương.

Nhưng chỉ mới chạy được vài bước.

“Ầm.” Chỉ một tiếng nổ nặng nề vang lên từ phía sau, cả thiên lao đột nhiên rung chuyển.

Này… Này là chuyện gì xảy ra?

Bốn người, nhất tề sửng sốt.

Ngay sau đó, hai lam tôn cao thủ cùng Giá Hiên Mặc Viêm nhất tề phục hồi tinh thần lại, xoay người chạy vào trong đại lao.

Nhưng trong một khoảnh khắc ngay lúc đó.

Chân trời xa xa hiện ra một đạo bóng đen, mạnh mẽ tuyệt luân bay nhanh mà đến.

Khí tức uy hiếp mạnh mẽ đến vậy, cho dù thân ảnh còn chưa đến đây, cũng đã bao phủ khắp bầu trời Phi Vũ vương cung.

“Phi Vũ quốc vương, đi ra cho ta.”

Tiếng nói lạnh như băng pha lẫn tuyệt đối phẫn nộ từ xa vươn đến đây, âm thanh phóng đại trên cả một phương thiên không.

Lạc Vũ, là Lạc Vũ tới đây.

Từ cửa thiên lao Giá Hiên Mặc Viêm nghe tiếng, trong nháy mắt quay đầu lại nhìn.

Trên bầu trời bay nhanh mà đến là một ma thú khí tức kinh người, trong mắt hắn chợt lóe sáng, lúc này không thể đi thiên lao tra xét rồi, Giá Hiên Mặc Viêm xoay người chạy gấp về vương cung của Phi Vũ quốc vương.

10 cấp ma thú trên không.

Uy áp khổng lồ như vậy, mọi người trong kinh thành Phi Vũ từ trước đến giờ chưa từng thấy một ma thú cấo bậc đến vậy, làm sao có khả năng chịu nổi uy áp này chứ.

Trong lúc nhất thời, nương theo 10 Linh Thứu bá chủ không trung bay gần đến.

Mọi người trong kinh thành Phi Vũ cơ hồ toàn bộ kinh sợ đến trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ chạy tán loạn, cả kinh thành là một mảnh hỗn loạn.

“Lạc Vũ đã trở về.”

Bên ngoài vương cung, người của Ám Lâu được Quân Phi phái đến 4 cửa cung lớn ngày đêm chờ đợi, nhảy ra từ chỗ ẩn nấp.

“Đi.” Vung tay lên một cái, toàn bộ cao thủ Ám Lâu đi theo Quân Phi chạy về hướng vương cung Phi Vũ.

Đồng thời, trong Đế Quốc học viện.

Vương Hầu và Hoàng Vũ với vẻ mặt sốt rột, cùng với một nhóm bình dân tạo thành phe cánh chế dược, đang ở bên ngoài hiệp hội dược sư, ẩn dấu tung tích tuần tra.

Để phòng ngừa Phi Vũ quốc vương xuống tay với Lạc Lê.

Lúc này vừa nghe thanh âm, tinh thần đều bị chấn động.

“Tỷ tỷ…” Lạc Lê từ bên trong căn phòng được Phủ Hạc Vu bày kết giới chạy vọt ra.

“Đi.” Vương Hầu cùng Hoàng Vũ lập tức che chở bên người hắn, quát khẽ một tiếng, chạy về hướng vương cung.

Bóng người rõ ràng, từ bốn phương tám hướng tập trung mà đến.

Trên bầu trời, bóng đen càng lúc càng lớn, thân thể cao lớn, khí tức kinh người làm cho Phi Vũ vương cung loạn thành một đoàn chỉ trong nháy mắt.

Up áp của 10 cấp ma thú, một chiêu của nó cũng có thể phá hủy vương cung Phi Vũ.

“Vọng Thiên quân vương tới, cái này mệt rồi đa.” Nghiêm Liệt cả kinh, cùng Phủ Hạc Vu liếc nhau, nhất tề chạy vọt ra bên ngoài cung điện.

Hai cánh mở rộng, che thiên tế nhật. (*che khuất bầu trời)

10 cấp Linh Thứu lượn vòng quanh trên bầu trời phía trên vương cung Phi Vũ, toàn thân phát ra một luồng uy áp làm cho người ta chân run.

Mà trên đầu 10 cấp Linh Thứu, Tiểu Ngân cao ngạo ngồi, tựa như đang điều khiển Linh Thứu.

Mà phía sau nó, Vân Thí Thiên chắp hai tay sau lưng lạnh lùng đứng trên lưng Linh Thứu.

Một thân hắc bào, tóc dài màu bạc sáng chói bay lên, quân lâm thiên hạ, bao quát thương sinh.

Yến Lâm, Yến Trần, Yến Phi, chia ra đứng phía sau, không giận tự uy.

Chỉ có mấy người và hai ma thú, khí tức cũng đã cường đại đến nỗi ngay cả lúc giở tay nhấc chân cũng có thể làm cho đất rung núi chuyển, phá hủy hết thảy.

Gió bất chợt thổi mạnh, đằng đằng sát khí mà đến.

10 cấp bá chủ không trung thét dài một tiếng, vung cánh lên.

Những người chạy ra từ các cung điện trong vương cung, trong nháy mắt bị cuồng phong đánh lên, la hét té thành một đoàn.

Các cao thủ và Phi Vũ quốc vương lập tức biến sắc.

Mà ngay trong lúc Linh Thứu đập cánh tạo thành cuồng phong thổi quét như thế này.

Lạc Vũ mặc một thân lục y, nhảy từ trên Linh Thứu xuống.

“Giao cha mẹ của ta ra đây.” Thanh âm trong trẻo nhưng lại pha lẫn tức giận khó có thể nói nên lời.

Tóc đen bay bay, sát khí đầy mặt.

Dung nhan xấu xí phẫn nộ càng thêm dữ tợn, làm cho người ta không dám nhìn vào.

“Dừng, dừng lại.” Ngay lúc mọi người trong vương cung Phi Vũ câm như hến, Hạo Tàng quốc vương và Lý Huyền cũng đã bay từ Hạo Tàng đến đây rồi.

“Tới thật đúng lúc.” Lý Huyền kiềm chế lại 8 cấp ma thú Hỏa Linh Phi Bằng đang run rẩy muốn bay loạn do vị uy áp của ma thú Linh Thứu làm cho run sợ.

Hai người nhảy xuống từ trên không trung, cũng đi về hướng này.

Phong vân tụ hội, tất cả mọi người đều đến đông đủ rồi.

“Tỷ tỷ, là bọn hắn đả thương Quân Phi đại ca, bắt đi cha mẹ, tỷ tỷ, diệt bọn hắn, diệt bọn hắn.”

Lạc Lê lấy thân phận đồ đệ của Phủ Hạc Vu cùng Nghiêm Liệt mà chạy vào vương cung, vừa thấy Lạc Vũ tới đây, điên cuồng chạy tới, lại cực kỳ phẫn nộ rống giận.

Vương Hầu cùng Hoàng Vũ đang bảo hộ Lạc Lê cũng nhất tề chạy vọt về phía Lạc Vũ.

Phía sau, Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly chạy theo lại đây.

Bên cạnh tuôn ra thị vệ, muốn ngăn trở.

Yến Phi vẫn sừng sững đứng trên 10 cấp Linh Thứ liền trừng mắt uy hiếp.

Lập tức, những người muốn đến bắt người giống như bị một dòng điện xẹt trúng, không dám động đậy di chuyển.

Một màn này làm cho những thị vệ chung quanh hoảng sợ, cả người run lên, cơ hồ muốn tiểu ra quần.

“Hắn, chính là bọn hắn, bọn hắn bắt cha mẹ đi.”

Lạc Vũ vươn tay ôm Lạc Lê, trên mặt băng lãnh hiện lên túc sát chưa từng có.

Ngăn cản Lạc Lê bi phẫn, Lạc Vũ lạnh lùng nhìn Phi Vũ quốc vương đứng trên đài cao.

“Quốc vương bệ hạ, nể tình trong dĩ vãng ngươi chưa từng làm khó cả nhà ta, ta nói lại lần nữa, đem cha mẹ của ta giao ra đây, việc xảy ra hôm nay ta kể như chưa từng xảy ra.

Nếu không, quốc vương bệ hạ, ngươi đừng trách ta ỷ thế hiếp người.”

Tiếng nói lạnh như băng vừa dứt, tất cả mọi người trong vương cung Phi Vũ quốc đều rùng mình một cái.

10 cấp ma thú phía trước, ma tôn tóc bạc phía trên.

Ngày ấy tím tôn vương giả tóc bạc đại náo buổi đấu giá, mọi người trong hoàng thất đều biết.

Tình cảnh hôm nay…

“Lạc Vũ, ta chỉ là mời bọn họ ở tạm trong vương cung của ta, tuyệt đối không có làm khó bọn họ.” Dưới áp lực của khí thế cường đại, Phi Vũ quốc vương trầm gọng nói.

“Cho nên, ta cho ngươi cơ hội.” Lạc Vũ sắc bén nói, giọng trầm như nước.

“Ta không muốn nói lại lần thứ 3.” Hai mắt híp lại, Lạc Vũ khí tức kinh người.

Cùng khắc, 10 cấp Linh Thứu vẫn xoay quanh trên bầu trời, ngay khi Lạc Vũ vừa nói xong, thét dài một tiếng, triển khai ra khí tức của 10 cấp ma thú.

Khí thế này làm cho cả vương cung Phi Vũ cũng rung rung.

“Lạc Vũ, có chuyện gì cũng từ từ nói.” Nghiêm Liệt cùng Phủ Hạc Vu thấy vậy nói một câu, dưới chân lại nhanh hơn đến bên cạnh Lạc Vũ.

Lúc này nếu đứng về phía đối địch với Lạc Vũ, như vậy thật đúng là ngu xuẩn nha.

Huống chi, bọn họ cũng là thiệt tình ủng hộ Lạc Vũ.

“Lạc Vũ, ngươi không quan tâm đến an nguy của cha mẹ ngươi sao?” Phi Vũ quốc vương thấy vậy, nghiến răng nói.

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt sắc mặt Lạc Vũ càng thêm lạnh.

“Cha mẹ ta nếu bị một chút thương tổn nào, ta muốn cả hoàng thất Phi Vũ một người cũng không để lại.”

Muốn động đến người nào nàng cũng không quan tâm, nhưng tuyệt đối đừng động đến người nhà của nàng.

Động đến người nào cũng có thể thương lượng được, nhưng là động đến người nhà của nàng rồi thì đừng trách Quân Lạc Vũ nàng trở mặt vô tình.

“Quân Lạc Vũ, ngươi không nên quá phận.” Lúc này, Giá Hiên Mặc Viêm chạy từ thiên lao tới, nghe Lạc Vũ nói như vậy nhướng mày, trầm giọng quát.

Lạc Vũ nhìn quét Giá Hiên Mặc Viêm liếc mắt một cái, giơ tay lên một chút.

Lập tức, Yến Phi vẫn đang đứng thẳng trên lưng Linh Thứu, giơ một ngón tay xé khoảng không bắn xuống.

“Ầm.” Cung điện bên cạnh chính điện Phi Vũ vương cung, trong nháy mắt nổ tung sụp đổ xuống.

Bụi đất bay lên, một tòa cung điện hùng vĩ đã bị Yến Phi dùng lực của một ngón tay san thành đất bằng.

Mọi người phía dưới vương cung, nhất thời xôn xao kêu lên sợ hãi.

Bọn họ bối rối chạy trốn mọi nơi, cơ hồ như những con ruồi không có đầu bay loạn.

Bụi đất bay lên, vẻ mặt Lạc Vũ lạnh lùng giương tay lên, một ngón tay chỉ hướng về hướng Phi Vũ quốc vương: “Kế tiếp, chính là ngươi.”

“Quân Lạc Vũ, ngươi đừng quá tuyệt tình tuyệt nghĩa.

Chỉ có ta đối với ngươi không tốt, phụ vương ta chẳng lẽ đối với ngươi không tốt sao?

Mặc dù lần này có ra tay bắt bá phụ bá mẫu ra, nhưng tuyệt đối không có bạc đãi, Giá Hiên Mặc Viêm ta khinh thường đem cha mẹ ngươi ra ép ngươi gả cho ta, ngươi phát cái gì thần kinh.”

Giá Hiên Mặc Viêm cấp bách chạy ra, ngăn ở trước người Phi Vũ quốc vương, rống giận với Lạc Vũ.

Mà Tân Thần Tinh cũng theo sát Giá Hiên Mặc Viêm đến đây, thấy vậy xoay chuyển ánh mắt suy nghĩ, đây chính là một cơ hội tốt để lập công lớn.

Lập tức, ngón tay co lại trong ống tay áo.

Một lọ ngọc bình nho nhỏ bị mở ra trong nháy mắt, một mùi thơm nhẹ theo gió bay về chỗ Lạc Vũ, lan tràn trong không khí.

“Phụ vương ngươi rất tốt với ta…” Lạc Vũ lạnh lùng cười, lời còn chưa nói xong, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, sắc mặt liền xanh mét.

Gương mặt xấu xí mạnh mẽ chuyển hướng nhìn Tân Thần Tinh đứng thẳng một bên, năm ngón tay giơ ra phía trước chưởng một cái.

Nhất thời, một cỗ mãnh lực đánh tới Tân Thần Tinh làm nàng ta té ngã trên mặt đất.

Ống tay áo bị xé rách, bình sứ trong ống tay áo bị rơi xuống, vỡ vụn trên mặt đất.

Đôi mắt Lạc Vũ lạnh như băng, sâm nghiêm nhìn lướt qua nét mặt đã biến sắc của Tân Thần Tinh, lạnh lùng vô cùng nói: “Ta có hay không nói cho ngươi.

Bốn ngày trước, toàn bộ Phong Lâm quốc bị diệt, hoàng thất Phong Lâm các ngươi không người sống sót.”

Thanh âm lạnh băng vang vọng trên bầu trời Phi Vũ vương cung.

Ánh mặt trời cực nóng, nhưng lại không thể che lấp đi khí tức âm hàn đang lan tràn.

“Cái gì, ngươi… Ngươi…” Tân Thần Tinh sợ ngây người.

Mà Phi Vũ quốc vương, Giá Hiên Mặc Viêm, cũng bị rung động trừng lớn ánh mắt.

“Dám hạ độc cha ta và ta, có dũng khí hại ta, đây là kết quả.” Lạc Vũ sắc bén nói, thanh âm lạnh như băng.

Lời này vừa nói ra, Giá Hiên Mặc Viêm khiếp sợ.

Là Phong Lâm hại Lạc Vũ? Vậy bóng đen hắc y nhân vốn là người của Phong Lâm? Này…

Nhất thời, hắn khống chế không được nhìn về phía Tân Thần Tinh, sắc mặt nàng ta bi thảm tái nhợt.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi không có… Trúng độc… , không thể nào, mặt của ngươi…” Tân Thần Tinh nhìn cái bớt xấu xí trên mặt Lạc Vũ, lắp bắp nói.

Lạc Vũ nghe vậy, quay đầu lạnh như băng nhìn Phi Vũ quốc vương.

“Năm đó, cha ta cùng ta trúng độc, việc này…quốc vương bệ hạ cũng biết đi, rất tốt với ta, nhất định muốn ta gả cho Giá Hiên Mặc Viêm, ngươi rốt cuộc có dụng ý gì, tiện thể hôm nay nói rõ ra luôn đi.

Quân Lạc Vũ ta không phải là người cho ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay, ta che dấu lâu như vậy, hôm nay chúng ta cứ nói rõ ràng ra hết đi.”

Tiếng nói băng lãnh vang vọng tại thiên không, Lạc Vũ vươn tay trực tiếp kéo xuống cái bớt trên mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi