ĐẶC VỤ TRỌNG SINH: XUYÊN NHANH THÀNH NỮ THẦN TOÀN NĂNG



Chú Diệp không nói giúp Diệp Thiều Hoa thêm câu nào.

Tuy ông ấy thương hại đứa bé gái từ nhỏ đã mất cha mẹ, vừa về đến nhà họ Diệp đã bị vứt bỏ. Thế nhưng hành vi của vị Tam tiểu thư này quá tùy tiện, không có phép tắc.

"Vậy chúng ta có cần đợi Tam tiểu thư rồi mới về không?” Chú Diệp dò hỏi một câu.

Lần này Đại thiếu gia nhà họ Diệp không tiếp tục nhân nhượng nữa, chỉ lạnh lùng lắc đầu, "Không cần, nếu nó đã muốn đi chơi như vậy thì cứ để cho nó đi. Chúng ta vẫn làm theo như kế hoạch. Lần dời mộ này không phải việc nhỏ, sáng sớm ngày mai phải trở về."

"Còn Tam tiểu thư..." Chú Diệp thúc cau mày, thời gian gấp gáp như thế, chỉ sợ Tam tiểu thư không về kịp.

"Không cần quản nó," Đại thiếu gia nhà họ Diệp híp mắt lại, giữa hai lông mày đầy vẻ lạnh lùng, "Nếu nó đã muốn chơi vậy thì cứ cho nó chơi đủ. Ghi lại địa chỉ nhà họ Diệp cho nó là được, lúc nào nó muốn về thì tự về."

Diệp thúc thúc nghe được câu này, trong lòng liền vô cùng kinh ngạc, nhưng cuối cùng không nói năng gì.

Thực sự không biết phải hình dung vị Tam tiểu thư này như thế nào nữa. Tuy rằng nhân số nhà họ Diệp không nhiều nhưng vẫn là gia tộc truyền thừa lâu đời. Lần này đón liền năm sáu người trở về, làm gì có ai không muốn nhanh chóng trở về để được đổi đời.


Diệp Thiều Hoa thua kém người khác cả một khoảng thời gian dài như vậy, không biết về sau sống ở nhà họ Diệp sẽ gặp phải chuyện gì nữa.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng chú Diệp cũng không có ý tứ nhắc nhở Diệp Thiều Hoa. Dù sao mỗi người một cảnh ngộ, nếu Diệp Thiều Hoa đã lựa chọn như vậy, thì đó chính là vận mệnh của cô.

Diệp Thiều Hoa không biết chuyện người nhà họ Diệp bên này, cô còn đang phải ngồi nghe người nhà họ Ninh nói về chuyện công trình.

"Chính là như vậy, vốn phải là cao ốc phồn hoa nhất thành phố S. Nhưng bởi vì liên tiếp có người nhảy lầu mà hiện tại đã bị cảnh sát phong tỏa," Ông Ninh kể xong chuyện này, sau lưng cũng cảm thấy rét lạnh, "Đến bây giờ đại sư mà nhà họ Vu nửa đêm mời tới vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh."

Ban đầu thấy chuyện nguy hiểm như vậy, ông Ninh cũng không muốn liên hệ với Diệp Thiều Hoa. Thế nhưng bên nhà họ Vu khóc lóc om sòm cầu xin hết nước hết cái, cuối cùng ông ấy đành phải bảo Ninh Châu gọi cho Diệp Thiều Hoa.

"Đại sư Diệp, chuyện này cô cũng không cần phải ..." Cuối cùng ông Ninh còn có ý khuyên nhủ cô.

"Đi," Diệp Thiều Hoa đứng lên ung dung nói, "Chúng ta đi xem thử tòa cao ốc kia."

Ông Ninh không ngờ Diệp Thiều Hoa lại đồng ý dứt khoát như vậy, "Để tôi liên lạc với nhà họ Vu một chút."

"Không cần," Diệp Thiều Hoa rút ra vài lá bùa đưa cho hai cha con nhà họ Ninh, "Bọn họ vẫn còn đang ở tòa cao ốc kia."

Ông Ninh ngẫm lại thân phận và năng lực của Diệp Thiều Hoa, cũng không cảm thấy kỳ quái vì sao cô lại biết rõ ràng như vậy.

Hiện tại mới là rạng sáng, người đi lại trên đường rất ít, tòa cao ốc này lại bị phong toả. Bọn họ còn chưa đến gần đã cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương.

"Tổng giám đốc Ninh," Người nhà họ Vu nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ở sau lưng ông Ninh thì hơi sửng sốt một chút, mãi sau mới nhận ra đó là đại sư ông Ninh mời tới, "Diệp tiểu thư, chào cô."

Đại sư Chu lúc trước được nhà họ Vu mời tới là người có tiếng tăm lừng lẫy trong giới phong thủy. Lần này ông ta còn dẫn theo hai đệ tử tới đây.

"Những đại sư kia nghe nói đến cả sư phụ cũng không đối phó nổi, nên dều không dám đến." Hai đồ đệ của Đại sư Chu chỉ nhỏ hơn Diệp Thiều Hoa vài tuổi, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đều không dám xem nhẹ, dù sao giới phong thủy cũng xem trọng tư chất hơn tuổi tác.

Đám người nhà họ Phó người sau trẻ hơn người trước, thiên phú cũng hơn hẳn. Vậy nên bọn họ không dám xem nhẹ Diệp Thiều Hoa, chỉ cảm thấy kỳ quái, không biết từ khi nào giới phong thủy lại có thêm một thiên tài mà họ chưa từng nhìn thấy này.

"Thiên Phong Sát?" Diệp Thiều Hoa nhìn lướt qua tòa cao ốc này một cái đã nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.

Thiên Phong Sát là chỉ khe hở ở giữa hai tòa cao ốc trước mặt, khí thế hung sát xuyên thấu qua hai khu dân cư, theo khe hở giữa cửa lớn mà đến, hình thành nên thế trận đao chém.


Diệp Thiều Hoa nhìn chăm chú vào Lục Đế tiền* được treo ở trên cửa chính không lâu trước đó, sau đó ngẩng đầu hỏi một câu, "Có phải Đại sư Chu treo xong tiền đồng liền té xỉu không?"

*Lục đế tiền là sáu đồng tiền cổ của 6 vị Hoàng đế cường thịnh nhất triều đại nhà Thanh đó là: Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh và Đạo Quang. Theo Phong thuỷ thì các đồng tiền của các thời đại cường thịnh thì khí trường của nó rất mạnh, vì thế nó sẽ tăng cường tài vận rất tốt. Cách sử dụng: được xâu sẵn thành chùm với dây màu đỏ, treo ở các phương vị tài lộc trong nhà hoặc văn phòng…

Mặc dù là câu hỏi, thế nhưng giọng điệu rõ ràng đã khẳng định chắc chắn.

Hai gã đệ tử gật đầu, Lục Đế tiền là tiền cổ dùng để hóa sát* cho nơi ở. Đại sư Chu treo một đồng tiền cổ trên cửa chính là để giải Thiên Phong Sát.

*Hóa giải sát khí.

Đúng lúc này, chỗ cửa lớn đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ tuổi.

Dường như cô ta không nhìn thấy đám người Diệp Thiều Hoa, cứ như vậy mà bay thẳng lên mái nhà.

Hai tên đồ đệ của Đại sư Chu sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ninh Châu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Này cô gái, đừng đi! Ơ, hai người các cậu làm sao vậy?"

Diệp Thiều Hoa chỉ vào cô gái trẻ tuổi, rồi nhìn Ninh Châu sâu xa nói, "Cô ta không phải là người."

Thân thể Ninh Châu đột nhiên run bần bật. Lúc này anh ta mới chú ý tới, cô gái trẻ tuổi kia không có bóng. Cũng ngay vào lúc này, anh ta thấy rõ được mặt cô gái, giật mình phát hiện người này không phải chính là cô gái nhảy lầu chết ở đây mà báo chí đã đưa tin mấy ngày trước sao.

Cho dù đang ở ngay bên cạnh Diệp Thiều Hoa, Ninh Châu vẫn không kìm được mà nổi da gà đến mức muốn ngồi sụp xuống đất.

Lúc này, bên ngoài cửa vang lên một tiếng"Ầm". Cô gái trẻ tuổi kia lại nhảy từ mái nhà xuống dưới một lần nữa.

Sau khi nhảy xuống, cô ta vẫn cứ bình yên vô sự, lại tiếp tục đi lên lầu. Cứ như vậy tạo thành một vòng tuần hoàn không ngừng nhảy xuống.

Diệp Thiều Hoa nhìn cảnh tượng cô gái trẻ tuổi nhảy xuống thêm một lần nữa, sau đó nhìn về phía cao ốc, "Mọi người nhìn thấy không?"

"Thấy cái gì?" Hai tên đồ đệ của Đại sư Chu đang run rẩy ôm lấy sư phụ của chính mình.

"Khí đen từ hai bên cao ốc ập tới." Diệp Thiều Hoa híp mắt lại.


Khí đen? Không lẽ chính là Âm Sát chi khí* sao? Hai người bọn họ là đồ đệ Đại sư Chu, đương nhiên cũng đã nhận được một ít chân truyền của ông ta. Tuy nhiên, dựa vào bản lĩnh của bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào la bàn mà cảm giác được một chút ít Âm Sát chi khí mà thôi.

*Ý chỉ khí tức âm u, xấu xa, chết chóc.

Người dùng mắt thường có thể nhìn thấy Âm Sát chi khí, bọn họ chỉ mới thấy ở trong ghi chép cổ xưa, vào thời kỳ chiến quốc có vị Trương đại sư ở trên chiến trường từng nhìn thấy vô số khí đen.

Nhưng bọn họ cũng không cảm thấy Diệp Thiều Hoa đang gạt người. Đặc biệt là khi Diệp Thiều Hoa đã sai người đào ra được hai khối đá tràn đầy âm khí ở hai bên mái nhà, sau đó ném ra mấy khối ngọc thạch đã được khắc sẵn đại trận phong thuỷ ra. Giây phút ấy, hai người bọn họ vô cùng kính nể Diệp Thiều Hoa.

Ngay cả người nhà họ Vu và nhà họ Ninh cũng có thể nhìn ra được, hai vị đệ tử này có thái độ tôn kính với Diệp Thiều Hoa không khác gì đối với sư phụ của mình.

"Vu tiên sinh, đây là có người cố ý nhằm vào nhà ông. Về phần là ai tôi sẽ không tham dự vào nữa." Diệp Thiều Hoa nhìn về phía Lục Đế tiền, "Hiển nhiên đối phương rất am hiểu phong thuỷ, đặc biệt dùng đến Thiên Phong Sát để đánh lừa mọi người."

Những người này cố ý thiết kế bố cục phong thủy ở đây nhằm lôi kéo người ta nhảy lầu tự sát lại bị cô phá giải. Không biết tiếp theo sẽ lại có chiêu gì.

Diệp Thiều Hoa ngồi vào trong xe, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Ngay sau khi xe nhà họ Ninh rời đi, liền có một chiếc xe màu đen dừng lại.

Đại sư Chu đã tỉnh. Hai tên đồ đệ của ông ta nhận ra ký hiệu trên chiếc xe màu đen, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

Cùng lúc đó, cửa sau của chiếc xe được mở ra, một bóng người gầy gò từ bên trong chậm rãi bước ra ngoài.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi