ĐẶC VỤ TRỌNG SINH: XUYÊN NHANH THÀNH NỮ THẦN TOÀN NĂNG



Trong thủ đô này tùy ý lôi ra một người cũng đều có thể là con cháu gia tộc giàu sang quyền quý.

Tới nơi này coi như là rồng cũng phải khiêm tốn cuộn mình lại.

Chú Diệp biết rõ đạo lý này, vậy nên khi ông ta nhìn thấy biển số của chiếc xe kia liền bị dọa cho đứng hình.

Biển xe trong thủ đô mà lại có bốn số 6666.

Đây không phải là việc dùng tiền là có thể mua được, giống như trước đây chú Diệp từng nhìn thấy một chiếc xe có biển số tất cả đều là số 0. Loại biển số này sẽ không thả ra ngoài, đều nằm ở trong tay những người quan chức cấp cao, những người khác đến cả cơ hội đấu giá cũng không có.

Những loại biển số này được bên trên phân cho những người đặc biệt.

Thực lực nhà họ Diệp đang sa sút, ngay cả long mạch của chính mình cũng không cách nào khôi phục chứ đừng nói đến chuyện có tư cách phục vụ quốc gia hay không. Loại xe này hẳn là xuất hiện ở bên nhà họ Phó mới đúng.

Khi ông ta đang miên man suy nghĩ, cửa xe màu xanh ngọc mở ra.

Một người trung niên từ chỗ tài xế đi ra.


"Đội trưởng Lưu." Chú Diệp nhận ra đây là người quân khu, còn là người lập ra cho giới phong thủy một hội giao học thuật lúc nhà họ Thẩm điểm long huyệt*.

*Các long mạch lên xuống uốn lượn như chim bay, cá nhảy thì được gọi là sinh long đây là huyệt cát. Đối với long mạch cồng kềnh, ngang, ngược như cá chết, cây khô được xem là huyệt hung.

Đây chính là người của chính phủ, chú Diệp đương nhiên phải trịnh trọng nghênh đón.

Người đàn ông trung niên được gọi là đội trưởng Lưu không có nửa phần ngạc nhiên khi thấy chú Diệp nhận ra mình. Ông ta gật đầu với chú Diệp một cái coi như chào hỏi, khí thế cao ngạo của người luôn được ngưỡng vọng.

"Tôi ..." Chú Diệp còn chưa kịp nói câu nào, đội trưởng Lưu đã trực tiếp lướt qua ông ta.

"Diệp tiểu thư, thủ trưởng biết cô muốn đến thủ đô nên đã sớm phân phó cho chúng tôi đi đón cô rồi. Không ngờ đám người kia lại không nhận ra cô khi ở sân bay, may mà có tên nhóc Ninh Châu kia gọi điện thoại đến báo tin," Đội trưởng Lưu lễ phép chào Diệp Thiều Hoa theo lễ tiết quân đội, sau đó mới nói tiếp: "Chiếc xe này là do nhà họ Ninh chuẩn bị cho cô, mấy ngày trước mới vận chuyển đến thủ đô. Vốn nhà họ Ninh định chuyển đến thành phố S, thế nhưng Ninh Châu nói cô muốn tới thành phố, nên không chuyển đến đó nữa. Thủ trưởng nói thằng nhóc kia đã chuẩn bị cho cô hết rồi, ông ấy không còn việc gì nữa, chỉ đành chuẩn bị cho cô một biển số xe."

Người này nói xong liền mang chìa khoá và bằng lái vừa mới được cấp đưa cho Diệp Thiều Hoa.

Tuy Diệp Thiều Hoa không nghĩ đến Ninh Châu sẽ sắp xếp tỉ mỉ như thế, nhưng cũng không mở miệng từ chối. Quả thực hiện giờ đúng là cô đang cần những thứ này, hơn nữa nếu chỉ có một mình cô muốn mua một chiếc xe sẽ phải làm rất nhiều thủ tục, "Cảm ơn, ông đi đâu, tôi tiễn ông một đoạn."

"Không cần," đội trưởng Lưu lập tức xua tay, "Mấy đứa nhóc kia đều ở khu này, tôi đi phân cục nhìn xem một chút."

Dù sao đội trưởng Lưu cũng không có gan để Diệp Thiều Hoa chở ông ta, nên từ chối ngay.

Chờ Diệp Thiều Hoa lái chiếc xe xa hoa kia đi mới có một chiếc xe mang biển số quân khu chậm rãi chạy tới đón đội trưởng Lưu.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình chú Diệp vẫn đang đứng ngây như phỗng ở cửa lớn nhà họ Diệp, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được.

Lúc Phó Tấn Vân đến nơi, Diệp Thiều Hoa đã chuẩn bị xong nồi lẩu.

Chỉ là nồi lẩu ở bên này so với thành phố S thanh đạm hơn một chút.

"Phó Hằng thật sự không đến sao?"

Diệp Thiều Hoa nhìn thấy Phó Hằng vẫn luôn một tấc không rời Phó Tấn Vân thật sự không đến liền im bặt.

Cô nghĩ thầm, liệu có phải cô thật sự đã làm hư cậu bạn nhỏ này rồi không.

Phó Tấn Vân ngồi bên tay trái của cô, nghe vậy, quay mặt sang nhìn, "Diệp Thiều Hoa, có phải cô cảm thấy tôi lừa cô tới hay không?"

Diệp Thiều Hoa nhìn anh một lát, sau đó dựa lưng vào ghế nở nụ cười, "Không phải, tôi sai rồi, nào, thịt heo này, miếng thứ nhất tôi không tranh với anh."


Cô gắp miếng thịt nóng bỏ vào đĩa của anh.

Nhìn anh ăn ngon lành, Diệp Thiều Hoa cũng ung dung thả thêm mấy miếng vào đĩa cho anh, “Từ lúc về đến giờ anh vẫn chưa ăn cơm sao?"

Cô cảm thấy rất kỳ quái, tuy nhà họ Diệp không làm cô vừa ý, nhưng tốt xấu gì cũng chuẩn bị đồ ăn cho cô. Chú Diệp còn hỏi cô có muốn gì nữa không. Còn Phó Tấn Vân về nhà của chính mình, sao đãi ngộ lại kém như vậy?

Phó Tấn Vân nghe vậy, tay cũng không dừng lại mà gắp đồ ăn liên tục, "Chưa, em họ cũng vừa mới trở về."

Diệp Thiều Hoa nghe thấy anh nhắc đến em họ liền biết người đó chính là Phó Duy Phong đính hôn cùng với chị hai của cô, gần đây còn điểm một cái mộ huyệt, danh tiếng rất tốt.

"Nào, ngẩng đầu," Diệp Thiều Hoa cầm điện thoại lên, nghiêng người, ghé sát mặt vào Phó Tấn Vân, "Cười một cái... cứ như vậy, được rồi."

"Sao vậy?" Phó Tấn Vân khó hiểu liếc nhìn cô.

"Diệp Minh hỏi tôi đang làm gì," Diệp Thiều Hoa gửi bức ảnh vừa mới chụp cho Diệp Minh, "Tôi cho nó tức chết luôn, vừa hay để nó đến ăn canh thừa của chúng ta."

Có thể nói Phó Tấn Vân rất chán ghét cậu thanh niên Diệp Minh kia, nghe vậy liền nói, "Tôi xem nào."

Anh vốn muốn cầm điện thoại của Diệp Thiều Hoa nhìn một chút, không ngờ lại vô tình chạm phải tay Diệp Thiều Hoa.

Tính từ lần gặp mặt nhau đầu tiên của hai người đã là ba tháng, nhưng thực sự quen biết nhau chỉ mới hai tháng mà thôi.

Phó Tấn Vân tự biết mình sống không lâu nên chưa bao giờ để ý đến những chuyện xung quanh. Nhưng có một chuyện duy nhất không nghĩ đến chính là tại giây phút hấp hối sắp chết, anh lại cảm thấy hứng thú với một cô gái.

Đương nhiên anh tự biết tình huống của mình, cho nên chưa bao giờ nói ra.

Dù sao bản thân cũng là một người sắp chết, không nên quấy rầy người ta.

Nhưng nghĩ là một chuyện, làm theo lại là một chuyện khác. Lần đầu tiên Phó Tấn Vân phát hiện hóa ra tay của anh cũng có ý nghĩ của nó.

Lúc hai người chụp ảnh đã cách nhau rất gần, anh còn có thể cảm giác được tiếng hít thở của Diệp Thiều Hoa, tiết tấu nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy rất thư thái dễ chịu. Đây là lần đầu tiên anh chạm tay người phụ nữ khác khác trừ mẹ của anh ta.

Nhịp tim đập nhanh bất thường, Phó Tấn Vân rất muốn phân tán sự chú ý, cuối cùng quyết định nhìn xuống tay Diệp Thiều Hoa.

Ngờ đâu vừa nhìn một cái là không thể dời đi.


Tay Diệp Thiều Hoa rất đẹp, không quá tinh xảo hoàn mỹ nhưng thon dài sạch sẽ. anh cảm thấy nhìn mãi cũng không chán.

"Chị!"

Bên ngoài cửa phòng có một tiếng nói truyền đến, rất nhanh sau đó liền có một bóng người xông vào.

Phó Tấn Vân lập tức thả lỏng tay ra theo bản năng.

Trên mặt anh vẫn là vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng đáy lòng lại thở dài một tiếng, trong nháy mắt rất muốn liều lĩnh một phen. Anh chợt cảm thấy, có một lần tùy hứng như vậy trong đời cũng tốt.

Nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.

Hậu quả của một phút bốc đồng này, anh gánh không nổi.

"Trốn tiết à?" Diệp Thiều Hoa nhíu mày, không vui nhìn Diệp Minh.

Diệp Minh cười cười không phủ nhận. Lúc này cậu ta mới nhìn thấy Phó Tấn Vân trên bàn cơm liền lên tiếng chào hỏi. Trong bữa cơm, cậu ta luôn quấn lấy Diệp Thiều Hoa nói chuyện không ngừng, khiến Phó Tấn Vân rất ít có cơ hội nói chuyện cùng Diệp Thiều Hoa.

Từ trước đến giờ Diệp Thiều Hoa là một người mạnh mẽ, điểm này Phó Tấn Vân biết, thế nhưng cô lại có thái độ khoan dung mềm dẻo lạ thường đối với Diệp Minh.

Lúc Diệp Thiều Hoa ra ngoài nghe điện thoại, vẻ mặt ngoan ngoãn của Diệp Minh liền biến mất.

Gương mặt ngày càng trưởng thành của cậu ta trở nên vô cùng nghiêm túc:

"Phó tiên sinh, nếu có thể, tôi hi vọng anh hãy giữ khoảng cách với chị của tôi."






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi