ĐẶC VỤ TRỌNG SINH: XUYÊN NHANH THÀNH NỮ THẦN TOÀN NĂNG



Nhóm dịch: Chiêu Anh Các



Edit: Diệu Linh



Beta: Angela



“Diệp Thị lang, ngươi cảm thấy thế nào?” Diệp Hoài Cẩn đứng giữa một đám nam tử, bên tai chợt truyền đến một âm thanh vang dội.



Diệp Hoài Cẩn mười chín tuổi đã đỗ tiến sĩ, cuối cùng đạt được thành tích tốt nhất trong kì thi Đình để đỗ Trạng Nguyên, vào triều được phong làm một Thị lang nhỏ.



Người nói chuyện là Nhị công tử của phủ Bạch Tướng quân, đang nhậm chức trong quân doanh, là thống lĩnh của cả ngàn người trong Thiên hộ, cũng là nhị ca ruột của Bạch Trăn Trăn, cho nên người khác thường gọi là Bạch Thiên hộ.



“Bạch Nhị tiểu thư vừa mới làm ra một bài thơ có một không hai như thế, ta cũng rất mong chờ phần thể hiện tiếp theo của nàng.” Diệp Hoài Cẩn chậm rãi nói.



Nghe vậy, Bạch Thiên hộ cười lạnh một tiếng, nhìn về phía bên trong cái đình.



Hắn là nhị ca của Bạch Trăn Trăn, là một kẻ không có đầu óc, chỉ thích dùng vũ lực, nghe được vị hôn phu của muội muội là Tam Hoàng tử ngang nhiên từ hôn, để muội muội trở thành trò cười khắp Kinh thành, thậm chí lúc đó còn cứu Diệp Thiều Hoa ở trong chuồng ngựa, Bạch Thiên hộ hận không thể giết chết Tam Hoàng tử, nhưng mà dù sao trên dưới có thứ tự, hắn không dám dĩ hạ phạm thượng.




Chỉ là nhìn Tam Hoàng tử thật lâu một chút, người khác không biết, hắn là nhị ca của Bạch Trăn Trăn thì lại biết, ba ngày trước Bạch Trăn Trăn bày ra một thế cờ, ngay cả Thiên Cơ Tử lão nhân cũng không giải ra được, thậm chí còn muốn tới Kinh thành nhìn Bạch Trăn Trăn.



Người trong Kinh thành có lẽ không biết rõ, nhưng hắn là người đã sống trong chốn giang hồ nửa đời người lại biết, lão Thiên Cơ Tử này nổi danh là Thần Toán tử, từng có ba vị vua của ba quốc gia mời hắn tới làm Quốc sư, nhưng căn bản là không thể thấy được người thật của Thiên Cơ Tử.



Nhưng bây giờ, Thiên Cơ Tử lại chỉ vì một thế cờ mà xuất hiện, gì mà tài nữ đệ nhất Kinh thành, nếu chuyện này của muội muội hắn bị người trong Kinh thành biết, chắc chắn đám người kia sẽ phải kinh ngạc muốn rớt con mắt!



Nhất là Tam Hoàng tử, trước đó tên này đã biến muội muội trở thành chuyện cười hàng đầu Kinh thành, hắn lập tức sẽ phải hối hận, khi biết người mình đánh mất rốt cuộc là người như thế nào.



Bây giờ Tam Hoàng tử cũng cảm thấy rất kì lạ, trong quá khứ, ánh mắt kia của Bạch Trăn Trăn luôn dõi theo hắn, bây giờ không còn nhìn thẳng vào hắn nữa, nhất là khi nàng ta bỏ đi phục sức rườm rà, mặc vào một bộ y phục vàng nhạt, càng nổi bật hơn giữa đông đảo khách nữ.



Nghĩ đến đây, trong lòng Tam Hoàng tử bỗng xuất hiện cảm giác khác lạ, ánh mắt cũng không tự chủ được mà nhìn về phía Bạch Trăn Trăn.



Tất cả mọi người nơi này không biết là, trên lầu các cách đó không xa, còn có vài bóng người, bóng dáng màu vàng sáng đứng đầu chính là Hoàng đế đương triều.



“Thầy Thiên Cơ Tử, lần thi tài đánh cờ này người thấy thế nào?” Trong số Hoàng đế của Vương triều cũng từng có Hoàng đế đã mời được Thiên Cơ Tử, hết sức tôn kính đối với vị được coi là truyền thuyết trong giang hồ này, bây giờ biết ông ấy xuất hiện vì Bạch Trăn Trăn, trong lòng càng ưng ý người nhà họ Bạch hơn.



Cả đời Thiên Cơ Tử chẳng yêu thích thứ gì khác, chính là mê cờ, cho nên nhìn thấy thế cờ kia của Bạch Trăn Trăn mới phá vỡ lời thề mà xuất hiện.



Lúc này nghe Hoàng đế nói, ông không chớp mắt nhìn tình hình phía bên dưới: “Lão phu chỉ muốn nhìn thử xem Bạch nhị tiểu thư có thể bày ra thế cờ như thế nào.”



Giọng điệu hoàn toàn không có một chút nghi ngờ nào với Bạch Trăn Trăn.



Một câu nói kia, khiến những vị đại thần đi theo Hoàng đế phải tính toán trong lòng, xem ra, vị Bạch nhị tiểu thư này quả thực khó lường.



Không phải nhị tiểu thư nhà họ Bạch bị đồn là cầm kỳ thi họa dốt đặc cán mai sao?



“Lần này sợ là lão Tam nhìn lầm rồi.” Hoàng đế nhìn về phía Tam Hoàng tử, ánh mắt thâm thúy.



Một câu nói kia, không ai dám trả lời.



Chỉ có Thiên Cơ Tử đang xem hai người đánh cờ, khó hiểu hỏi một câu: “Bạch nhị tiểu thư đánh cờ thông thạo như vậy, sao ta lại nghe nói vị Diệp tiểu thư này mới là tài nữ đệ nhất Kinh thành?”



Chỉ có điều vị đệ nhất tài nữ này có hơi không may mắn, nàng gặp phải người khác thì còn được, hết lần này tới lần khác cứ muốn so tài với Bạch nhị tiểu thư.



Có rất nhiều người để ý tới trận thi đấu cờ lần này, từ trước tới nay Diệp Thiều Hoa là đệ nhất tài nữ, cầm kỳ thi họa đều đạt trình độ cao nhất, ngay cả thầy dạy trong thư viện cũng phải chịu thua.




Mà Bạch Trăn Trăn chính là một kẻ bất tài nổi tiếng của nhà họ Bạch.



Người vây xem đều đang nhìn trò hề của Bạch Trăn Trăn.



Bạch Trăn Trăn bỗng nhiên cảm thấy, vốn dĩ nàng chỉ muốn thắng Diệp Thiều Hoa một cách đơn giản, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ chế giễu của đám người này, nàng không chỉ muốn thắng, còn muốn khiến mọi người phải tâm phục khẩu phục!



Nàng là người xuyên từ hiện đại tới, trong đầu chứa vô số những ván cờ nổi tiếng, nàng thay đổi quyết định của mình, muốn bày ra thập đại tàn cuộc trong một ván cờ.



Ván cờ này ở cổ đại khó có thể giải, chính nàng cũng không hiểu gì, chỉ là trước khi nàng xuyên qua thì ván cờ đó đã được một thiếu nữ thiên tài cờ vây giải xong, nhưng mà Bạch Trăn Trăn vẫn nhớ kỹ ván cờ đó như thế nào.



“Nghe nói Diệp tiểu thư từng khiến cho thầy dạy trong thư viện phải chấp nhận chịu thua, mời ngươi đi trước.” Bạch Trăn Trăn nở nụ cười.



“Muội muội, muội không biết đâu, Diệp tiểu thư chính là đệ nhất tài nữ được Hoàng thượng công nhận đấy!” Thoạt nhìn Bạch Thiên hộ giống như đang khen ngợi Diệp Thiều Hoa, thực ra chỉ là mượn cơ hội để châm biếm.



Muội muội thế mà lại là người Thiên Cơ Tử cũng phải khen ngợi, cuối cùng đệ nhất tài nữ được Hoàng thượng công nhận lại thua bởi một kẻ vô dụng, ngươi nói xem có buồn cười hay không.



Vẻ mặt của Diệp Thiều Hoa không thay đổi, chỉ là chăm chú bắt đầu đánh cờ, bản thân nàng sẽ không hạ cờ, nhưng… hệ thống vừa mới thưởng cho nàng đầy kỹ năng đánh cờ, những nước cờ trong đầu nàng đã vượt mức quy định của sách dạy chơi cờ, coi như Bạch Trăn Trăn là người xuyên tới, thì cũng còn lâu mới đuổi kịp nàng.



Ngay từ đầu Bạch Trăn Trăn vẫn là dáng vẻ khoan thai kiêu ngạo, nhưng năm phút sau nàng ta thu lại thái độ khinh địch, trên trán rịn ra mồ hôi, bắt đầu đứng ngồi không yên.



Đây là trạng thái mà người đánh cờ kiêng kị nhất, từ hiện tượng này có thể thấy được, Bạch Trăn Trăn đã rơi vào thế yếu.



Trái lại, Diệp Thiều Hoa vẫn bình tĩnh như cũ.



Bạch Thiên hộ vẫn luôn dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác để nhìn Diệp Thiều Hoa không khỏi thu lại giễu cợt trong mắt, chăm chú xem ván cờ.



Nếu Bạch Trăn Trăn cứ đi từng nước cờ thì còn được, hết lần này tới lần khác muốn dẫm lên Diệp Thiều Hoa, muốn một bước thành danh, cho nên dùng một thế cờ không ai giải được.



Nếu như thế cờ này được áp dụng với người khác, Bạch Trăn Trăn đều có thể thắng, chỉ tiếc, nàng ta chỉ vì thứ trước mắt, lại gặp phải đối thủ là Diệp Thiều Hoa.



Càng không khéo chính là, phần thưởng vừa rồi của Diệp Thiều Hoa lại là kỹ năng chơi cờ vây.



Một tay Diệp Thiều Hoa chống cằm, một tay cầm quân cờ màu đen.



Bạch Trăn Trăn không thể không thừa nhận, nữ nhân tài giỏi này thực sự không đơn giản, nàng nhắm mắt suy nghĩ con cờ cuối cùng của thế cờ, sau đó nhanh chóng lướt qua, chống bàn đứng lên: “Ngươi thua! Xem ra đệ nhất tài nữ trong truyền thuyết cũng chỉ có như thế!”




Thế cờ này đã hoàn thành, không có một người xưa nào có thể giải.



Sau khi Bạch Trăn Trăn nói câu đó, Diệp Thiều Hoa liếc mắt nhìn một cái, rồi “Bộp” một tiếng, đặt quân cờ cuối cùng xuống, nhíu mày nhìn Bạch Trăn Trăn, cười khẽ: “Ừm… Ngươi nhìn lại xem?”



--- Lời tác giả ---



Ngày thứ ba không lên mạng, nghe nói quỳ gối trên bàn phím thì sẽ được tha thứ. (O_O)



*Thập đại tàn cuộc: 10 thế cờ xuất sắc nhất giang hồ:



Khưu dẫn hàng long



Thất tinh tụ hội



Thiên lý độc hành



Dã mã thao điền



Đái tử nhập triều



Thất tử liên ngâm



Pháo đả lưỡng lang quan



Tiểu chinh đông



Chinh tây



Cửu liên hoàn


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi