ĐẶC VỤ TRỌNG SINH: XUYÊN NHANH THÀNH NỮ THẦN TOÀN NĂNG



"Anh đang dùng thân phận bạn trai của Từ Phỉ Phỉ để nói với tôi những lời này đấy à?" Diệp Thiều Hoa dừng lại bước chân, hơi nghiêng người nhìn Dư Khải Thần.



"Cô không còn bé bỏng gì nữa, đừng tỏ vẻ ngây thơ như thế mãi được không?" Có lẽ là bởi vì Diệp Thiều Hoa thuận mắt hơn ngày xưa rất nhiều nên anh ta cũng có tâm trạng nói nhiều hơn hai câu, "Cái chết của mẹ cô liên quan gì đến mẹ của Phỉ Phỉ? Họ không hề có một chút lỗi nào với cô. Nói một câu khó nghe, hiện tại trong bụng của dì ấy có đứa bé, chờ đứa bé này được sinh ra, tiếng nói của họ ở nhà họ Diệp sẽ lớn hơn cô nhiều. Hơn nữa Phương thị cũng đang đi xuống dốc, cô cảm thấy về sau cuộc sống của cô liệu có dễ dàng không?"



Có đôi khi ngẫm nghĩ lại, anh ta cũng cảm thấy đồng tình với Diệp Thiều Hoa, dù sao đứa bé trong bụng dì Từ cũng là con trai.



Mặc dù Từ Phỉ Phỉ không phải là con ruột của Diệp Tông Quốc, nhưng cô ta có một người em trai có thể kế thừa tất cả tài sản của nhà họ Diệp. Ngược lại Diệp Thiều Hoa mới là người đáng thương nhất. Dường như ở nhà họ Diệp không có người nào đứng về phía cô, ngoại trừ chính cô và người mẹ đã mất kia.



"Tôi đã sớm không còn ở nhà họ Diệp nữa rồi." Diệp Thiều Hoa nói xong liền quay đầu lại, tiếp tục đi ra cổng trường, khóe miệng hững hờ ném thêm một cậu. "Huống chi, ai nói với anh tôi đánh Vương giả là làm loạn?"



Cái cô muốn là tham gia giải đấu quốc tế.



Ý gì vậy? Dư Khải Thần vừa định hỏi, Diệp Thiều Hoa đã đi xa mất dạng.



"Khải Thần, bỏ đi." Một nam sinh đi đến vỗ vai anh ta, cười nhạo một tiếng. "Cô ta thực sự tưởng rằng mua được đội chuyên nghiệp đến thì có thể khiến người ta thay đổi cách nhìn với cô ta sao, cho rằng như vậy liền có thể so sánh với nữ thần Phỉ Phỉ sao? Ngây thơ."




Dư Khải Thần nghe vậy, không nhịn được mà thở dài. Ngay từ khi mới tiếp xúc với Diệp Thiều Hoa, anh ta đã biết cô là người rất cố chấp, lại còn không biết suy nghĩ. Vốn lần này là anh ta có ý tốt muốn nhắc nhở cô.Nhưng thấy một câu cô cũng nghe không lọt tai, Dư Khải Thần cũng lười nói tiếp. Anh ta nể tình quen biết mà nhắc nhở cô như vậy là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.



Về phần cuối cùng Diệp Thiều Hoa sẽ gặp phải chuyện gì, chuyện này không liên quan tới anh ta.



**



Trong phòng làm việc của Tô thị, Tô Vân Hiên đang ngồi trên ghế, môi mỏng khẽ mím lại, "Người cô tuyển chính là bốn người này? Chắc chắn chứ?"



Diệp Thiều Hoa gật đầu hỏi. "Phiếu báo danh đâu?"



Tô Vân Hiên nhìn thoáng qua giám đốc Tô, giám đốc Tô hiểu ý lập tức đưa phiếu báo danh cho Diệp Thiều Hoa.



Lúc đưa cho Diệp Thiều Hoa, mặc dù Tô Vân Hiên ở đây, giám đốc Tô vẫn không nhịn được nói một câu, "Tô tiểu thư, cô thật sự xác định là bốn người bọn họ sao?"



Bốn người này có lão Đại, lão Nhị, lão Tam không còn trẻ, tốc độ phản ứng thần kinh ở tay so với người trẻ tuổi chậm hơn nhiều. Về phần cậu bạn học bá ngoại trừ có dáng dấp dễ nhìn ra thì cũng chỉ là một tên lính mới kinh nghiệm thi đấu bằng không, chả có chút tiếng tăm nào.



“Ừm.” Diệp Thiều Hoa “xoẹt xoẹt” mấy cái ký tên của chính mình



Một tay ký tên gọn gàng mà linh hoạt, tựa như rồng bay phượng múa. Nếu chưa từng luyện tập thì nhất định sẽ không ký được như vậy. Hai mắt giám đốc Tô tỏa sáng.



Cô ký vô cùng dứt khoát, nhưng mấy người lão đại lại có chút do dự. Thực ra bọn họ cũng tự biết năng lực của mình có hạn. Mấy ngày nay huấn luyện cùng Diệp Thiều Hoa, cũng biết bọn họ không theo kịp tiết tấu siêu nhanh của cô.



"Diệp tiểu thư, tôi...... "Lão đại trợn mắt há to miệng.



"Lão đại, anh là người hỗ trợ cho chiến đội, xin hãy suy nghĩ kỹ một chút. Lúc trước từ người máy Thanh Đồng, cậu đã phấn đấu từng chút từng chút một, đánh tới được khu đệ nhất. Nếu bỏ qua lần này, có lẽ sẽ không còn cơ hội chứng minh bản thân nữa đâu. Anh có chắc là muốn từ bỏ không?" Diệp Thiều Hoa xoay tròn chiếc bút trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm lão đại và hai người còn lại.



Lão đại im lặng. Mặc dù mọi người gọi anh ta là lão đại, ở trong E-sports cũng thuộc tầng lớp lớn tuổi rồi, nhưng thật ra cũng chỉ mới hai mươi tư mà thôi.




Có lẽ một ngày nào đó anh ta sẽ phải khoác lên bộ vest trang trọng, xông pha vào xã hội, không thể không từ bỏ Vương Giả. Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc phải làm vậy.



Người nhà họ nhiều người không hiểu anh ta chơi Vương Giả để làm gì. Lựa chọn con đường thi đấu chuyên nghiệp này cũng đã bị không ít người mắng chửi, chê cười, thậm chí còn bị chèn ép vì đắc tội Thẩm Vi Vi. Thế nhưng, anh ta vẫn cứ kiên trì bước tiếp.



Cho dù trò chơi này có khả năng sẽ hủy hoại sự nghiệp học tập của bọn họ đi chăng nữa, nhưng mỗi người bọn họ đều chưa từng cảm thấy hối hận.



Anh ta còn chưa được mang triệu hoán sư Bạch Khởi của mình tham gia KPL, đi đến thắng lợi đâu.



Những người không chơi game không hiểu được cũng không sao. Với họ mà nói đây chính là thanh xuân, là nhiệt huyết.



Thân ở hắc ám, tâm hướng quang minh.*



[*lời kịch của triệu hoán sư Bạch Khôi trong Vương Giả Vinh Diệu, ý chỉ dù cho đang trong hoàn cảnh khó khăn cùng cực vẫn luôn phấn đấu hướng về một tương lai tươi sáng.]



Ánh mắt lão đại chưa bao giờ kiên định đến thế. Anh ta cầm bút lên, trịnh trọng ký tên của mình xuống.



Khi Diệp Thiều Hoa và mấy người bọn họ đi ra lại gặp phải Thẩm Vi Vi đang lên lầu.



Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa và bọn người lão đại, biểu cảm của Thẩm Vi Vi vô cùng kì lạ. Mãi đến khi đám người Diệp Thiều Hoa rời đi, Thẩm Vi Vi mới được Tô Vân Hiên cho phép đi vào.



"Tổng giám đốc Tô, tôi nghe nói anh đồng ý cấp cho chiến đội kia ba nghìn vạn tiền vốn?" Thẩm Vi Vi nhìn Tô Vân Hiên, cô ta vẫn luôn cho rằng Tô Vân Hiên là một người làm việc rất tỉnh táo, đúng đắn.



Đây là lần đầu tiên, anh bất chấp việc mạo hiểm đắc tội cộng đồng mạng để mang chiến đội của Diệp Thiều Hoa đi thi đấu tại KPL.



Ba nghìn vạn tiền vốn, loại đãi ngộ này trước giờ cũng chỉ có chiến đội cao cấp nhất như của cô ta mới được hưởng mà thôi.



Cô ta biết Tô Vân Hiên không thiếu tiền, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh không tiếc dùng nhiều tiền như, thậm chí không màng đến lợi nhuận, không màng đến danh tiếng.



Nghe cô ta hỏi vậy, Tô Vân Hiên vẫn xem văn kiện, không thèm ngẩng đầu, chỉ nói: "Ừ".




Ngón tay Thẩm Vi Vi trở nên căng cứng: "Tổng giám đốc Tô, anh hãy nghe tôi nói. Diệp Thiều Hoa là em gái Từ Phỉ Phỉ, cô ấy đã nói với tôi mọi chuyện về Diệp Thiều Hoa. Tôi không biết vì sao anh lại dung túng cho Diệp Thiều Hoa như vậy, nhưng cô ta mới đánh Vương Giả được hơn một tháng, anh thực sự cảm thấy trình độ của cô ta có thể tham gia thi đấu KPL được sao? Đối với tôi mà nói, E-sports là vùng đất công bằng duy nhất, tôi hi vọng anh hãy suy nghĩ kỹ càng."



Nghe đến đây, rốt cuộc Tô Vân Hiên cũng ngẩng đầu lên. Anh nhìn lướt qua Thẩm Vi Vi, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.



"Tôi tin tưởng mắt nhìn người của mình. Năm đó lần đầu tiên cô tới công ty, cũng có rất nhiều người không coi trọng cô, nhưng tôi vẫn kiên trì dùng. Lần này mấy người bọn họ đều không hề có ý kiến với quyết định của tôi, ngược lại là cô lại đến đây chất vấn."



"Sao Diệp Thiều Hoa có thể so sánh với tôi? "Thẩm Vi Vi suýt nữa buột miệng nói ra câu này.



" Được rồi, cô ra đi." Lần này Tô Vân Hiên không nhìn cô ta nữa mà lại tiếp tục lật xem văn kiện, giọng nói lãnh đạm không hề có chút hơi ấm.



"Tin tưởng mắt nhìn người của mình?" Thẩm Vi Vi nhìn Tô Vân Hiên, "Để một người mới tham gia thi đấu KPL chính là mắt nhìn của anh sao Tô Vân Hiên?" Đây là lần đầu tiên Thẩm Vi Vi chất vấn Tô Vân Hiên mà không đạt được mục đích.



Một cảm giác ghen ghét khó tả từ từ dâng lên trong lồng ngực. Trước khi Thẩm Vi Vi đóng cửa, cô ta thấp giọng nói một câu, "Tổng giám đốc Tô, anh luôn là một người đầu tư sáng suốt. Nhưng lần này, anh thật sự rất thất bại, rất ngu xuẩn."



Tô Vân Hiên nói không sai, năm đó cô ta rất lợi hại, có thể ở vượt qua đủ loại khó khăn mà gia nhập chiến đội thi đấu KPL cùng với Tô Vân Hiên, thậm chí còn giành được cúp quán quân quốc tế.



Nhưng mà Diệp Thiều Hoa, không hề giống với cô ta.



Cô ta có hệ thống đỉnh cao không ai bì được. Hệ thống giao nhiệm vụ cho cô ta, nâng cao thiên phú trong game, tăng cao tốc độ tay. Trong mấy ngày ngắn ngủi cô ta liền có thể trở thành người có tài năng xuất sắc gấp mấy chục lần người khác.



Vậy nên cô ta mới có thể theo kịp chiến đội, cầm được cúp trên tay.



Nhưng Diệp Thiều Hoa có cái gì? Cô ta có cùng đẳng cấp với hệ thống của mình sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi