ĐẠI BẢO BỐI

Làm xong cơm nước, Chúc Chu đi thư phòng gọi Thời Đường ra dùng cơm, lần này anh không quay lại bếp ngay sau đó, mà chờ Thời Đường đi ra.

Nhìn thấy Thời Đường từ trong thư phòng đi ra, Chúc Chu tiến lên trước một bước, chân thành nói xin lỗi với hắn.

“Thời tiên sinh, thật sự xin lỗi, tại tôi nhìn nhầm nội dung tin nhắn, xin lỗi.” Việc này không thể trách ai được, chỉ có thể trách mắt anh có vấn đề, nhìn nhầm mất.

Thời Đường không nói gì, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh nhanh ngồi xuống trước bàn bắt đầu ăn cơm.

Nghe Chúc Chu nói, hắn đáp: “Trừ một nửa ngày lương như trừng phạt, anh có ý kiến gì không?”

Chúc Chu nào dám có ý kiến, lập tức nói: “Không có ý kiến, không có ý kiến.” Chỉ cần không sa thải tôi là tốt rồi.

Tuy rằng mất một nửa ngày lương cũng rất nhiều, nhưng so với việc bị sa thải thì hình phạt này đã là rất nhỏ rồi. 

Hôm nay đúng là Thời Đường có đi gặp Diệp Hàng, vốn hắn định đưa Diệp Hàng đi mua mấy món đồ. Hắn không biết phải tặng gì cho Diệp Hàng, mà trong chuyện yêu đương, tặng quà là phần không thể thiếu, nên trực tiếp mang người đi trung tâm thương mại luôn, để Diệp Hàng tự chọn.

Tuy hắn tương đối chú trọng không gian cá nhân nhưng không keo kiệt về mặt tiền bạc, huống hồ Diệp Hàng còn là người yêu hắn.

Nghĩ kỹ lại thì, Diệp Hàng làm người yêu hắn, tính cách khéo léo hào phóng, thường thức cũng không tầm thường, thân thế gia cảnh hay diện mạo cũng hết sức ưu tú. Tuy hắn chưa thể chia sẻ không gian riêng tư của mình nhanh như vậy nhưng không có nghĩa là sau này vẫn sẽ bảo trì trạng thái này, chỉ cần có thời gian thôi. Cho nên nghĩ tới đây, hắn muốn dùng tiền tài để bù đắp cho mối quan hệ phần nào khác với những cặp tình nhân khác.  

Hào phóng là cách đơn giản trực tiếp nhất để hắn bù đắp cho Diệp Hàng.

Chỉ là Diệp Hàng vừa nghe thấy hắn muốn đưa mình ra ngoài chơi đã cự tuyệt ngay.

“Em nghĩ hôm nay anh đến chỗ em đi, hôm khác đi trung tâm thương mại sau cũng được, hôm nay em không muốn đi.” Khi Diệp Hàng gửi cái tin này, phía sau còn gửi một cái sticker mèo con bán manh.

Thời Đường không hỏi tại sao, suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Chuyện này với hắn không phải là một chuyện bắt buộc phải làm, nếu Diệp Hàng không muốn đi thì thôi.

Hôm qua Thời Đường cũng báo với Chúc Chu trưa nay sẽ không trở về ăn, ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị tâm lý sẽ ăn cơm ở ngoài với Diệp Hàng rồi.

Kỳ thực hắn còn chưa lập dị đến nỗi ăn một bữa cơm ở ngoài với người yêu cũng không thể nuốt trôi.

Bởi vậy tuy rằng không đi ra ngoài ăn, mà sau đó khi Diệp Hàng tỏ ý hôm nay y muốn nấu cho hắn một bữa cơm, để hắn đánh giá một phen, Thời Đường cũng gật đầu đáp ứng.

“Được.” không định làm Diệp Hàng mất hứng thú. Dù công việc của Thời Đường tương đối tự do, nhưng hắn vẫn khá bận, lần nào cũng là Diệp Hàng phối hợp với thời gian biểu của hắn để hẹn hò, dù ít dù nhiều thì hắn vẫn biết người ta đã nhường nhịn hắn nhiều lắm.

Tuy hắn cho rằng việc này là sự lựa chọn của đối phương, kể từ trước khi ở bên nhau, y đã đồng ý với những điều kiện hà khắc hắn đề ra, đương nhiên cậu ta sẽ phải phối hợp với lịch trình của hắn, nhưng không phải hắn không nhớ kỹ sự chu đáo của y ở điểm này, hắn còn chưa ích kỷ đến mức đó. 

Diệp Hàng nhìn thấy Thời Đường thản nhiên đáp lời, không cảm thấy khó xử hay không thích đến nhà y, ăn cơm y làm, Diệp Hàng đã rất vui sướng. 

Từ khi y biết Thời Đường đến khi được ở bên hắn, y vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí một trong cuộc tình này.

Phải biết, trong chuyện yêu đương chưa có ai khiến y phải cẩn thận như vậy, mãi đến khi y gặp Thời Đường, y mới cảm nhận được tâm tình của đám bạn trai cũ. 

Nghe thấy cuối tuần này Thời Đường đồng ý đến nhà y, y vui sướng vô cùng, hắn còn đáp ứng sẽ ăn cơm y làm nữa. Bữa trưa này Diệp Hàng còn chưa làm tim đã thấy lâng lâng, trong mắt chỉ còn khuôn mặt của Thời Đường, y cảm thấy  Thời Đường thật sự quá tốt, tuy nhiều lúc bận rộn nhưng mỗi lần gặp nhau đều rất biết săn sóc. 

Diệp Hàng vọt vào tắm, xem thời gian, sắp 12 giờ rồi, hơn 10 họ về đến nhà, vừa về đã vào việc, kết thúc thì đã sắp 12 giờ.

Diệp Hàng từng có ba người bạn trai, ngoại trừ người đầu tiên là trai tân giống y ra, hai người còn lại kỹ thuật không tệ, hơn nữa rất khoái phục vụ y, đôi bên đều có thể cảm nhận được lạc thú.

Người bạn trai thứ tư là Thời Đường, chọn đi con đường đơn giản thô bạo lại trực tiếp, tuy chỉ có một chiêu trò nhưng lại kích thích hơn. 

Đều làm y rất thỏa mãn.

Nói chung, người bạn trai Thời Đường này, trước mắt, Diệp Hàng rất hài lòng, lớn lên đẹp trai, có năng lực, tiêu tiền hào phóng, điểm tỳ vết duy nhất có lẽ là quá mức coi trọng không gian riêng tư, nói một không nói hai, những cái khác chưa có chuyện gì không thể chịu đựng được.

Diệp Hàng tự nói với mình không được vội vã, từ từ mà tiến, y còn nhiều thời gian để thay đổi Thời Đường, y nhất định sẽ khiến mình và Thời Đường trở thành cặp đôi thần tiên trong giới. Tháng sau, sẽ ra mắt triển lãm nghệ thuật do y tổ chức. 

Ở nghi thức khai mạc, y muốn mời Thời Đường xuất hiện với thân phận bạn trai của y. Sau khi buổi lễ kết thúc sẽ có vài người trong và ngoài nghề mời rượu.

Trong lòng suy nghĩ về lễ khai mạc tháng sau, Diệp Hàng hôn một cái lên môi Thời Đường, người đang chuẩn bị rời giường đi tắm.

“Anh đi tắm đi, em đi làm cơm trưa.” Tuy rằng y mong tối nay Thời Đường cũng ở lại, nhưng bây giờ không nói cho hắn biết vội, tiến từng bước một. 

Dưới sự huấn luyện thời gian gần đây của Chúc Chu, còn có nhận xét của đầu bếp trong nhà y, y rất có lòng tin, không đến nỗi như lần đầu đem cơm hộp đến cho hắn, khiến người ta nuốt nổi. 

Lần trước y chưa hiểu rõ khẩu vị của Thời Đường, hiểu tay nghề của mình đến đâu, Thời Đường còn phải thổi phồng lên, gia vị cho vào quá phức tạp, khẩu vị hơi nặng. Mà lần này y tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm giống như lần trước nữa.

Diệp Hàng tự tin bừng bừng đeo tạp dề lên, mang găng tay mỏng trong suốt, giống như đang giải phẫu, chăm chú nhìn công thức, dựa theo hướng dẫn mà ướp xương sườn. 

Tuy rằng Chúc Chu nói với y khi ướp thịt chỉ cần cho chút muối, bọc một lớp bột là được, nhưng y cảm thấy như vậy quá qua loa, bèn tự tìm một công thức, kết hợp với công thức lúc trước của Chúc Chu.

Y làm như vậy, cố ý mời bạn bè ăn thử, người ta đều khen không dứt miệng, nói y làm siêu ngon.

“Tưởng cậu mười ngón tay không dính nước, không ngờ cầm xẻng nấu ăn lại ra dáng như vậy. Không hổ là nghệ thuật gia thông minh khéo léo.” khen y như chém gió. 

Diệp Hàng xuất thân là sinh viên nghệ thuật, nấu ăn đối với y mà nói cũng là một loại nghệ thuật, ngoài ra còn rất để ý đến bát đĩa trình bày, nhất định phải tinh xảo đẹp đẽ.

Y thấy đẹp mắt sẽ gia tăng vị ngon của món ăn. Sau khi học cách Chúc Chu làm, y còn bổ sung không ít sáng tạo và ý tưởng của bản thân.

Đối với đa số, bày biện đẹp thực sự có thể tăng vị ngon của món ăn, nhưng đối với Thời Đường, chỉ cần ăn ngon là được, bày biện nhìn có được hay không cũng không quan trọng, như thêu hoa trên gấm thôi.

Diệp Hàng bật nhạc, ngâm nga theo, làm bữa trưa cho người yêu.

Y vừa nghĩ tới hình ảnh này liền cảm thấy nó thật lãng mạn.

Y cũng vô cùng mong chờ Thời Đường tắm xong đi ra, có thể nhìn thấy khung cảnh duy mỹ này của y, sau đó lộ ánh mắt tán thưởng dành cho y.

Ánh mắt đong đầy yêu thương cũng được, không, tốt nhất là nhìn y bằng ánh mắt đong đầy yêu thương.

Nghĩ như vậy, sau mười mấy phút, Diệp Hàng chiên xong sườn. Thời Đường tắm gội sấy tóc xong, mặc quần áo ở nhà Diệp Hàng mua cho hắn lúc trước, quần áo đã giặt qua, thoang thoảng mùi thơm của nước giặt.

Thời Đường đi tới cửa phòng bếp, ôm cánh tay dựa lên cửa, nhìn y đầu ngửa ra xa cơ thể, chỉ có cánh tay cầm xẻng vươn ra xa xa đảo đảo sườn với nước sốt trong nồi.

Hình ảnh này, thật không thể nói là duy mỹ lãng mạn bao nhiêu, có có chút… không biết nói thế nào.

Trong mắt những người mê luyến nửa kia hẳn sẽ thấy đáng yêu xinh đẹp.

Mà trong mắt một tên đàn ông ích kỷ máu lạnh, chỉ cảm thấy tư thế này của y thật thiếu chuyên nghiệp, không hề giống một đầu bếp đang nghiêm túc nấu ăn, chỉ là chút dầu ăn thôi, có gì mà phải sợ?

Là đàn ông thì bị bắn mấy giọt dầu nóng, có hề gì?

Không hấp thu được sự lãng mạn của Diệp Hàng, Thời Đường nhìn qua rồi quay người rời đi, sau đó còn khe khẽ lắc đầu

Hắn không ôm quá nhiều mong đợi với bữa cơm ngày hôm nay. 

Nhưng hắn vẫn sẽ ăn, dù sao bạn trai không biết nấu ăn lại bỗng nhiên muốn làm cơm cho hắn, đã nghiêm túc luyện tập rất lâu, phần tâm ý này hắn sẽ nhận.

Bởi vì sợ dầu nóng bắn lên người, Diệp Hàng còn không có tâm tình vừa đảo sườn vừa quay đầu tán gẫu cùng Thời Đường. Cho nên sau khi Thời Đường rời đi y còn thở phào nhẹ nhõm.    

Có thể thả lỏng hơn cong mông đảo sườn, vừa rồi y phải kiềm chế, không dám để xẻng rời khỏi đáy nồi.

Như vậy quá ngu!

Nhưng thật ra, xẻng không rời đáy nồi, mà cái tư thế này cũng chẳng tao nhã gì cho cam. 

Dù y là nam nhưng vẫn rất chú trọng bảo vệ làn da của mình. Y là nghệ thuật gia, trên mạng cũng là khuôn mặt được biết đến. Mặt bị dầu bắn bỏng thì cái được không bù được cái mất đâu. 

Nghĩ tới đây, Diệp Hàng cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, lần sau phải chuẩn bị cái khẩu trang, lúc xào nấu thì đeo vào, vừa có vẻ sạch sẽ vệ sinh vừa có thể bảo vệ mặt mình, đúng là một biện pháp vẹn cả đôi đường.

Diệp Hàng thấy tiếc khi giờ mới nghĩ ra, tốn 50 phút đồng hồ cuối cùng cũng hoàn thành bữa cơm, canh đã sớm ninh xong. Trước khi Thời Đường tới y đã chuẩn bị nguyên liệu nấu canh, Thời Đường đến y mới đặt nồi canh lên bếp.

Canh này cần phải nấu lâu một chút, hiện tại ăn thì hương vị vẫn ổn.

Sau khi Diệp Hàng làm xong cơm nước, trang trọng ngỏ lời mời Thời Đường đang ngồi phòng khách xem tài liệu công ty, xử lý bưu kiện.

“Anh yêu, làm xong rồi,  mau tới ăn cơm trưa, thừa dịp còn nóng ăn mới ngon.”

“Ừm.” Thời Đường tắt màn hình, đứng dậy đi tới trước bàn ăn, nhìn thấy bát đĩa mới xếp ra một phần, quay người theo Diệp Hàng vào bếp hỗ trợ bưng thức ăn cơm canh.

Diệp Hàng nói: “Vài món thức ăn mà thôi, anh ngồi đi, tự em làm làm được rồi.”

Thời Đường nói: “Nấu ăn đã rất cực khổ rồi, chúng ta cùng nhau dọn, em đỡ phải đi thêm chuyến nữa.” Lý trí mà nói, Thời Đường thấy như vậy hiệu suất cao, Diệp Hàng đỡ phải chạy qua chạy lại.

Thời Đường săn sóc như vậy, trong lòng Diệp Hàng thấy yên bình và thoải mái, mắt cười cong cong, khóe miệng cong lên vui vẻ.

Diệp Hàng nghĩ bụng: “Quả nhiên bạn trai cần phải được dạy dỗ về thường thức, không dạy sao có thể thành người yêu hoàn mỹ hiểu lòng người được?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi