ĐẠI BẢO BỐI

Vì hoạt động kết nối trái tim mà cả ngày Thời Đường mất tập trung, hắn vốn rát để ý tới chuyện năm đó nên giờ không khỏi có chút hoảng hốt. Tuy không tập trung nhưng công việc vẫn được hắn hoàn thành tốt, nhưng vì mất tập trung nên khi hắn tan tầm về đón Quan Quan thì có chút đờ đẫn.

Quan Quan nắm tay Thời Đường, hai người về xe, Thời Đường mở chế độ lái tự động, từ vườn trẻ về đến gara, xe tự động lái vào chỗ để xe. 

Quan Quan hỏi Thời Đường.

“Chú ơi, chú không vui ạ?”

Quan Quan là một đứa trẻ nhạy cảm, bình thường Thời Đường tới đón bé, tuy vẻ mặt gần như không đổi nhưng vẫn hay mỉm cười với bé, vẻ mặt ôn hòa, mà hôm nay Thời Đường lại khá yên lặng, mắt không chốc chốc lại nhìn Quan Quan như lúc trước, Quan Quan nhận ra sự khác biệt từ đây.

Thời Đường nghe vậy nhìn sang, hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Quan Quan nhảy về phía trước một bước, xốc lại cặp sách nhỏ trên vai, đáp, “Chú không nói chuyện với cháu này, chưa nói chào buổi chiều với cháu!” nói xong còn cười cười không so đo. 

Thời Đường xin lỗi: “Xin lỗi, chú quên mất. Quan Quan, chào buổi chiều.” 

Quan Quan ngây ngô, xua tay:”Không sao ạ, cháu tha thứ cho chú đó, chào buổi chiều ạ!”

Nhìn vẻ ngây thơ trong sáng của đứa trẻ, dù lòng Thời Đường có cứng rắn lạnh lẽo thì cũng không khỏi trở nên mềm mại.

“Lấy cặp sách xuống đi, chú cầm cho cho cháu.”

“Vâng ạ!”

Về đến nhà, Thời Đường đi thẳng vào thư phòng, trong đầu vẫn lạt tới lật lui cái tin nhắn kia, cuối cùng mở máy tính ra, lên mạng.

Mà Quan Quan thì rửa tay rồi vào bếp, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với với Chúc Chu, muốn Chúc Chu cúi người xuống, có chuyện muốn nói với anh.

Chúc Chu khom lưng hiếu kỳ hỏi Quan Quan: “Sao vậy bảo bối?”

“Baba, hình như hôm nay chú không vui, ba là nhiều món chú thích ăn đi, ăn xong là vui ngay!” Khi Quan Quan không vui, được ăn món mình thích là tâm tình sẽ được up ngay, cho nên bé mới nghĩ nếu Thời Đường không vui thì ăn đồ ăn hắn thích là sẽ mỹ mãn ngay, cho nên mới vào đây báo cho Chúc Chu một tiếng.

Chúc Chu không nhịn được cười, định xoa đầu nhóc con, mà tay còn đang cầm cái muôi, đành lấy cổ tay cọ lên trán Quan Quan để thỏa mãn chút, anh nói: “Baba biết rồi, con đi chơi đi, lát nữa ăn cơm sẽ gọi con.”

“Vâng ạ!”

Nếu Quan Quan đã nói vậy, Chúc Chu chưa thấy bộ dạng lúc về của Thời Đường vẫn tin, nấu thêm một món, cà tím cùng cà rốt xắt sợi tẩm bột chiên giòn, món này ở Nhật gọi là tempura 1, ở trong nước thì gọi là món chiên. Bên ngoài miếng cà tím bọc một lớp bột chiên từ trứng gà, chiên ngập dầu, ngoài giòn trong mềm, trong mềm còn có vị ngọt, cà rốt cũng thế, ngon phải biết. Nếu không phải ăn nhiều dễ nóng trong người thì Chúc Chu thấy mình có thể chiên hai, ba đĩa cho một lớn một nhỏ kia ăn.

Lâu không làm món chiên, không thể không nói, đúng là mấy món có hàm lượng calo cao có thể khiến người ăn thấy hạnh phúc.

Khi ăn cơm, Quan Quan như một áo bông nhỏ tri kỷ, hồ hởi nói luôn miệng, còn muốn gắp rau cho Thời Đường, nhưng bé ngồi trên ghế ăn trẻ con, cánh tay thì ngắn ngủi, không với tới, chỉ có thể chỉ huy Chúc Chu gắp rau cho Thời Đường thôi.

“Chú ơi, chú ăn món cà tím chiên này đi! Ngon lắm nha, chú mau ăn đi.”

“Còn món cà rốt xắt sợi chiên này nữa, món cháu thích nhất đấy.”

Thấy Quan Quan hôm nay nhiệt tình như vậy, Chúc Chu lại hoài nghi mình bị con trai lừa, do nhóc con muốn ăn nên mới nói như vậy chăng?

Anh không thấy trạng thái của Thời Đường khác mọi khi, vẫn trầm ổn nội liễm, thỉnh thoảng nghe Quan Quan nói còn cong khóe miệng cười một cái.

Thời Đường nếm cả cà chiên cùng cà rốt, đúng là bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mại ngọt thơm, năm ngoái hắn được ăn một lần rồi, lần trước là món chiên khác, đều ngon như nhau.

Chúc Chu không nhìn ra vì Thời Đường đã dần học được cách không để tâm trạng xấu của mình ảnh hưởng đến người khác, cố gắng chịu đựng một mình.

Người trưởng thành không vui vẻ đa số đều tự chịu đựng.

Lúc đó Quan Quan nhìn ra vì bé mới chỉ là trẻ con, Thời Đường quên mất trẻ con cũng có một trái tim mẫn cảm, cho nên tâm trạng chưa kịp giấu kỹ đã bị bé nhìn ra khác với lúc bình thường.

Ăn xong một bữa cơm, Thời Đường chủ động giúp Chúc Chu dọn bàn, không rời đi luôn sau khi ăn như mọi khi nữa.

Từ khi hắn nhận ra mình thích Chúc Chu thì không còn yên tâm ăn xong phủi mông rời đi làm việc riêng như một đại gia nữa, ban đầu Chúc Chu còn thấy khó hiểu lại còn thấy được chiều mà sợ.

Trong mắt Chúc Chu, dù sao anh cũng nhận tiền làm việc, sao lại để ông chủ giúp dọn dẹp chứ?

Anh cứ nói ‘không cần đâu’ liên tục, nhưng Thời Đường muốn làm cho tiêu cơm, không muốn vào thư phòng ngồi luôn, dễ buồn ngủ, nên làm gì đó để đi lại.

“Dù sao cũng chỉ là cùng nhau dọn đồ vào bếp thôi mà, cũng không phải để tôi rửa, anh không cần sốt sắng quá đâu.”

Thấy Thời Đường đã quyết, Chúc Chu đành chấp nhận sự thay đổi của Thời Đường.

Nhưng gần đây anh vẫn cảm thấy số tiền mình nhận nóng bỏng tay, vì việc có thể làm thì ít, việc anh được hưởng thụ thì rõ nhiều, tiền lương lại cao, anh cứ thấy có chỗ nào là lạ.

Nếu phải nói rõ chỗ nào lạ thì anh chịu.

Anh chỉ cảm thấy có vẻ Thời Đường rảnh rỗi hơn trước.                  

Nếu không thì sao lại giúp anh dọn bàn chứ?

Chúc Chu cho bát đũa nồi niêu vào máy rửa bát, hỏi Thời Đường đang đứng bên cạnh cầm khăn lau bếp, “Thời Đường, cuối tuần này cậu có nghỉ không?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ nghỉ.”

“Vậy cậu xem video của tôi quay cho cậu thê nào rồi, cuối tuần cậu nấu bữa trưa đi, chỉ nhìn mà không luyện thì cũng không được.”

“Được.”

Chúc Chu nói xong thì đi qua giằng cái khăn trong tay Thời Đường, nói: “Được rồi, hết việc rồi, tôi lau bàn xong sẽ về, cậu bận chuyện của mình đi.”

Thấy không còn gì để làm, Thời Đường về thư phòng. Trước hết sửa lại mấy việc đang có, chuyện liên quan tới hoạt động “Kết nối trái tim” thì để hắn hết bận hẵng nói.

Chúc Chu ở bên kia xong việc thì dắt Quan Quan về nhà, khi anh tắm cho Quan Quan, anh rất tự nhiên nói việc kia cho Quan Quan nghe, hỏi xem bé có thấy hứng thú không.

“Cần gửi ảnh của con cho một người có quan hệ máu mủ khác với con, nếu như người ta muốn xem thì có thể xem được hình của con.

“Là một baba khác của con ạ? Nếu chú ấy không muốn xem thì sao ạ?”

“Ừ, không muốn xem thì chúng ta vẫn cứ sống cuộc sống của mình thôi, không liên quan đến chú ấy, cũng không có ảnh hưởng gì.”

“Vậy con có thể xem ảnh của chú ấy không ạ?”

“Trên này chưa nói có được hay không, chỉ hỏi baba có đồng ý chia sẻ ảnh chụp gần đây với chú ấy không, mà ba nghĩ, nếu chúng ta xây dựng mối quan hệ với người ta thì mình gửi ảnh, chú ấy xem, sau đó liên hệ, con ngỏ lời là có thể thấy được dáng dấp chú ấy rồi.”

“Tốt quá, baba gửi ảnh của con cho chú ấy đi ạ! Chú ấy xem hình con xong sẽ thích con chứ?”

“Bảo bối của ba đáng yêu thế này, nhất định chú ấy sẽ thích thôi. Tuy nhiên, nếu bên kia không tham gia hoạt động này thì có thể sẽ không xem được ảnh của con đâu, con đừng buồn nếu như vậy nhé?” Chúc Chu phòng hờ, chẳng may việc này không tiến triển đến đâu, bé con mong đợi lại bị thất vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi