ĐẠI BẠO NGỌT

Dịch: CP88

"Anh sẽ tự về nhà." Kỷ Diệc Hoành đột nhiên lên tiếng.

Trợ lý ngẩng đầu, "Vì sao lại thế?"

"Đi dạo ngắm phong cảnh."

Điên rồi hả?

"Anh tưởng là ai cũng không nhận ra anh đấy à, cái mặt này của anh chỉ cần lộ ra một chút thôi, ngày hôm nay anh cũng đừng mong an toàn về đến nhà."

Kỷ Diệc Hoành vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

"Con trai ở bên ngoài phải biết tự bảo vệ an toàn của chính mình."

Tài xế khởi động cho xe chạy đi, Thi Điềm không tìm được đường về, dứt khoát không nghĩ đi theo đám đông nữa. Cô nhìn biển chỉ đường, phía trước chính là lối ra, hẳn là không sai được.

Cô bước nhanh về phía trước, lại không ngờ ra đến ngoài cửa, ở ven đường phát hiện đối diện có một cái khu đất hoang đã mọc kín cỏ, nhìn đến là thê lương lạnh lẽo.

Thi Điềm vội hỏi một cô gái đi ngang qua. "Xin hỏi đây có phải cửa chính của Đài truyền hình không?"

"Tôi cũng không biết, tôi tới đây lấy xe."

Cô không dám đi loạn nữa, nhìn quanh bốn phía, nghĩ thầm không được rồi, hay là quay lại đường cũ nhỉ.

Nhưng ngộ nhỡ trong đó cũng đã trống trơn rồi thì phải làm sao?

Bỏ đi, cũng đã ra đến đường rồi, lẽ nào còn không thể tìm được đường về nhà? Nực cười, đường đường là một sinh viên đại học lại có thể bị chút chuyện nhỏ này làm khó sao?

Xung quanh không có taxi, cô lấy điện thoại ra mở hướng dẫn chỉ đường, cuối cùng cũng coi như tìm ra được phương hướng. Trên đó nói cách đây khoảng 2km có một ga tàu điện ngầm, cũng không tính là quá xa, Thi Điềm liền theo chỉ đường đi về phía đối diện.

Mảnh đất xung quanh chỗ này không biết là còn phải sửa đường hay xây nhà, gió thổi vù vù qua biển quảng cáo. Thi Điềm càng đi về phía trước người qua đường lại càng ít, sợ hãi trong lòng cũng càng dâng cao.

Cô nắm chặt điện thoại, gọi cho Tiêu Hồng nhưng vẫn không có ai tiếp nghe.

Cánh tay Thi Điềm buông thõng, đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ quái gì đó truyền tới, ngay sau đó một bóng người từ phía sau bức tường đổ nát đi ra, Thi Điềm nhìn kỹ, thấy người kia quần áo rách nát, tóc còn dài hơn cả tóc cô, trên mặt đều là bụi bẩn, giày đi trên chân cũng đều đã rách nát.

Thi Điềm sợ đến mức lùi về sau hai bước, khom lưng sờ loạn trên đất một lúc mới tìm được một cái cành cây nhỏ.

Cô giơ cành cây kia lên, "Không, không được lại đây!"

Giọng nói của Thi Điềm mang theo run rẩy, đây có lẽ cũng chỉ là một kẻ lang thang không có chỗ ở nên mới trốn trong công trường này. Ngộ nhỡ anh ta kéo cô đi, có phải ngày mai cũng sẽ không có ai tìm ra được cô không?

Thi Điềm cầm cành cây quơ loạn, "Đừng có đi tới đây, đi...... đi ra đi."

Cô gấp muốn khóc rồi, quay đầu định chạy, chỉ là chân phải vừa mới nâng lên, đã nhìn thấy phía sau có người.

Thi Điềm không nhìn rõ lắm dung mạo của đối phương, chỉ thấy anh mặc một chiếc áo khoác rộng, trên mặt đeo khẩu trang. Cô bước mà như chạy về phía đó, "Cứu tôi với."

Cô nhìn thấy người kia kéo khẩu trang xuống, bước chân trong tích tắc dừng lại. Cô nhìn bên cạnh anh cũng không có người khác, xe đưa đón của anh cũng không ở đây.

Thi Điềm nuốt một ngụm nước bọt, bàn chân như bị đóng đinh tại chỗ, chần chừ không dám bước qua.

Kỷ Diệc Hoành nhìn bộ dạng này của cô, giận nhưng không có chỗ phát tiết. Lẽ nào trong lòng cô anh và phần tử nguy hiểm phía sau lưng cô đáng sợ như nhau?

Kẻ lang thang kia cào cào mái tóc rối như ổ quạ trên đầu, đi về phía trước hai bước. Kỷ Diệc Hoành bước nhanh đến chắn trước mặt Thi Điềm, vóc dáng cao lớn hoàn toàn đưa cô bảo vệ ở phía sau, người kia liếc anh một cái, tiếp tục đi về phía trước, lướt qua hai người.

Thi Điềm nhịn thở muốn nội thương, chờ một lúc mới lặng lẽ thò đầu ra nhìn bóng người đã đi xa của kẻ lang thang kia, trong lòng thầm cảm thán vận may của cô thật sự có thể đi mua vé số, tối muộn rồi còn có thể đụng phải chuyện như thế này.

Lần này, may mắn nguy hiểm không có, nhưng cảm giác ngột ngạt đầy cảnh giác quanh quẩn mãi khiến trái tim cô đập thình thịch không dừng.

Kỷ Diệc Hoành đứng trước mặt cô không có ý định tránh ra, sau lưng Thi Điềm là biển quảng cáo, cô trốn sau lưng anh cứ như vậy cuộn thành một cái bóng nho nhỏ.

Điện thoại trong túi vang lên, Thi Điềm nhanh tay lấy ra nhìn, là Từ Tử Dịch gọi đến.

Cô không chút do dự ấn nghe. "A lô......."

"Sư tử nhỏ, cậu đang ở đâu?"

"Mình cũng không biết."

"Mình chuẩn bị về rồi, cậu còn chưa về thì chúng ta về cùng luôn."

Thi Điềm mong còn không được, "Được......"

Trong lòng bàn tay đột nhiên trống trơn, Kỷ Diệc Hoành trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, tay cầm điện thoại cũng không có ý muốn trả lại. Thi Điềm giật mình nhìn anh, hai người như đôi trẻ đang giận dỗi, ai cũng không chịu lên tiếng trước.

Thi Điềm đưa tay muốn lấy điện thoại về, Kỷ Diệc Hoành khẽ nghiêng người, thả điện thoại của cô vào túi quần.

Anh đi theo con đường lúc trước Thi Điềm định đi, cô bất đắc dĩ đành theo sau anh.

Hai người một trước một sau đi về phía trước, Thi Điềm cuối cùng vẫn là nhịn không được, chạy đến trước mặt Kỷ Diệc Hoành chặn lại đường đi của anh. "Trả điện thoại cho mình."

Anh lướt qua bên người cô rồi tiếp tục đi về phía trước, Thi Điềm thật sự buồn bực muốn chết rồi, lại chạy lên cản đường anh.

Từ Tử Dịch lại gọi đến, đang yên lành bỗng nhiên bị ngắt mất, có lẽ cô ấy tưởng là do tín hiệu không tốt.

Kỷ Diệc Hoành liếc mắt, ấn tắt. Anh dùng hai ngón tay cầm chiếc điện thoại của Thi Điềm, trước mặt cô quơ quơ. Thi Điềm nhảy lên muốn cướp, Kỷ Diệc Hoành đã nhanh hơn một bước nắm chặt rồi đưa về sau lưng.

"Kỷ Diệc Hoành, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Được rồi, là cô mở màn trước nhé.

"Nơi này rất thường xuyên xảy ra chuyện, có biết không hả?"

Thi Điềm nghi ngờ nhìn anh, "Ở ngay trước cửa Đài truyền hình, có thể xảy ra chuyện gì được?"

"Chính là bởi vì ở ngay trước cửa nên có một số chuyện mới không bị truyền ra ngoài. Có những người ban đêm đi qua nơi này rồi bị tấn công, có một cô gái còn mất tích đến tận giờ chưa tìm thấy."

Sau lưng Thi Điềm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Mình mới không tin."

Kỷ Diệc Hoành bắt lấy cánh tay Thi Điềm kéo cô quay lại đường cũ. Hai người đứng trước nơi mà vừa rồi có người lang thang đi ra, nơi này vốn dĩ có một tấm thép quây lại, không hiểu vì sao lại bị cắt ra thành một cái lối nhỏ đi vào. Phía sau lưng bọn họ có một cây đèn đường, nhưng nơi phía sau tấm lưới bị phá kia tối om, Kỷ Diệc Hoành giả vờ như muốn đẩy Thi Điềm lên đó. "Nếu cậu không tin thì có thể vào đó tìm xem, chưa biết chừng còn có thể tìm được cô gái mất tích kia đấy."

"Á!" Thi Điềm nhát gan, từ lối vào có gió thổi qua phả lên mặt cô, Thi Điềm rung mình một cái.

Kỷ Diệc Hoành buông tay ra rồi lùi về sau, Thi Điềm vội vàng quay đầu muốn chạy, nhưng lại va phải bả vai Kỷ Diệc Hoành.

Cánh tay anh ôm lấy eo cô, Thi Điềm còn sợ hãi không thôi, "Cậu đừng có dọa mình."

"Tôi không dọa cậu, biết đâu ngày mai cậu có thể xuấn hiện trên tin tức đấy, khen cái lá gan của cậu sao lại lớn như thế?"

Thi Điềm muốn đẩy anh ra, Kỷ Diệc Hoành dứt khoát duỗi một tay còn lại ra ôm chặt cô.

Thi Điềm căng thẳng đến mức không nói ra lời, cô biết rõ Kỷ Diệc Hoành cố ý dọa mình, nhưng vẫn bị lời của anh dọa cho sợ mất mật.

"Mấy người trợ lý của cậu đâu?"

"Về rồi."

Thi Điềm trong lồng ngực của anh giãy dụa mấy cái cánh tay của Kỷ Diệc Hoành mới hơi buông lỏng, cô vuốt một lọn tóc rơi ra về sau tai. "Đừng như vậy, cậu vừa mới xuất hiện trên tivi, để người khác nhìn thấy...... đối với cậu không tốt."

"Thi Điềm, có phải cậu tăng cân không?"

Cô sờ sờ mặt mình, đâu có, mấy ngày nay bị dày vò muốn khổ sở, rõ ràng là còn sút mất mấy cân đây.

Kỷ Diệc Hoành cau mày nhìn cô, "Sao cậu lại có thể tăng cân?"

"Có thêm chút thịt chẳng lẽ lại không được?"

"Tôi sút mất mười cân."

Câu nói đầu tiên của Kỷ Diệc Hoành đã khiến Thi Điềm á khẩu không biết đáp thế nào, cái đề tài này có vẻ như bắt đầu không rõ ràng, cô cũng không thể nào tự mình giải thích một câu. Nhưng là, con mắt nào của anh nhìn thấy cô tăng cân chứ?

Thi Điềm từ khoảng cách gần nhìn Kỷ Diệc Hoành chăm chú, đường xương cằm của anh hình như đúng là rõ ràng hơn, quả nhiên là gầy đi trông thấy.

"Trợ lý của cậu chắc chắn chăm sóc cho cậu rất tốt, làm sao có thể sút cân được?"

"Ba cậu xảy ra chuyện rồi."

Anh đổi đề tài quá nhanh khiến Thi Điềm không có thời gian kịp phản ứng, cô theo bản năng muốn phủ nhận, "Ai nói thế?"

"Còn cần người khác nói với tôi sao? Cho người đến Cục công an nơi cậu ở là có thể hỏi rõ ràng thôi."

Thi Điềm hơi biến sắc, "Mới không phải."

"Ba cậu bị tình nghi lừa đảo, hơn nữa số tài sản rất khổng lồ, dù cậu đã bán nhà rồi lấy khoản tiền kia bù vào thì cũng chỉ như muối bỏ bể. Cậu sau đó liền quyết định gọn gàng dứt khoát chia tay với tôi, cậu thật sự cho rằng tôi cái gì cũng không biết sao?"

Đúng ha! Cái tên Kỷ Diệc Hoành này có một cái khuyết điểm duy nhất đó chính là trí thông minh vĩnh viễn ở trên cao, đối với Thi Điềm vốn là lý do không thể chê vào đâu được, vào trong miệng anh đã thành một cái trò hề.

"Chúng ta cũng đã chia tay rồi, dù ba mình có xảy ra chuyện thì cũng không có liên quan gì đến chuyện chúng ta chia tay."

Trong lồng ngực Kỷ Diệc Hoành như có ngọn lửa đang từng chút thiêu đốt, "Đúng, không liên quan!"

"Vậy, tạm biệt." Thi Điềm nhân lúc Kỷ Diệc Hoành thất thần, quay đầu chạy trốn.

Anh bị tức đến mức da đầu căng chặt, gân xanh cũng nổi lên. Thật sự muốn cứ như vậy bỏ mặc cô muốn ra sao thì ra, nhưng để cô một mình như vậy, anh có thể yên tâm sao?

Kỷ Diệc Hoành đi theo sau cô, trên tay còn cầm theo điện thoại của Thi Điềm. Mật khẩu của cô vẫn không đổi, Kỷ Diệc Hoành mở ra, nhìn thấy ảnh nền đã bị đổi.

Sắc mặt anh càng thêm tái nhợt, Thi Điềm chạy được một đoạn mới nhớ ra còn chưa lấy điện thoại về, lúc quay lại thấy Kỷ Diệc Hoành đã đang ấn xem gì đó.

Cô xông đến trước mặt anh, "Cậu......."

Tầm mắt của Kỷ Diệc Hoành rơi xuống khuôn mặt cô, "Cậu đã quyết tâm từ nay về sau sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa, phải không?"

Thi Điềm mím môi, hai người đứng đối diện một hồi, cuối cùng vẫn là câu nói kia. "Là cậu nói sau khi chia tay đến cả bạn bè cũng không thể làm."

Cô giật lấy chiếc điện thoại về, sau đó bước nhanh rời đi.

Kỷ Diệc Hoành khẽ cắn răng, cuối cùng vẫn đi theo.

Phía trước rẽ ra đường lớn lượng người qua lại đã đông hơn một chút, Kỷ Diệc Hoành đeo lại khẩu trang, mãi đến khi nhìn thấy Thi Điềm đi vào ga tàu điện ngầm thì mới dừng chân.

Cô thật sự đã quyết tâm muốn chia tay anh, nếu không thì sau khi nghe anh nói ra chuyện của Thi Niên Thịnh đã không phải là thái độ đó.

Thi Điềm đứng chờ Từ Tử Dịch ở cửa vào ga tàu điện ngầm, hơn mười phút sau Từ Tử Dịch mới đi đến.

Thi Điềm vẫy tay gọi cô ấy, "Ở đây."

Từ Tử Dịch chạy nhanh tới, "Mình cứ tưởng cậu đi với đại thần rồi."

Ý cười nơi khóe miệng cô hơi cứng lại, "Nhanh về ký túc xá thôi."

"Nhưng thời gian này Kỷ Diệc Hoành đúng là cũng không tiện mang cậu theo, cậu đừng suy nghĩ nhiều."

"Mình có thể suy nghĩ nhiều gì chứ." Thi Điềm đi mua vé, vừa mới kiểm phiếu đi vào liền nhận được tin nhắn của Tiêu Hồng. "Chị về đến nhà rồi, có chuyện gì không?"

Thi Điềm vừa bước xuống bậc thang vừa trả lời lại Tiêu Hồng, "Không có gì ạ, Tiêu tỷ ngủ ngon."

Từ Tử Dịch khẽ kéo lại cánh tay của Thi Điềm, đúng lúc tàu điện ngầm đến ga, hai người vội chạy như điên về phía đó, đem toàn bộ sức lực trước khi cửa đóng lại chen vào trong.

Bên trong tàu điện ngầm đều là người và người, Thi Điềm thở hồng hộc bị đẩy đến trong góc, Từ Tử Dịch vẫn luôn cầm lấy tay cô.

Thi Điềm nhìn cô ấy chống một tay trên eo, "Tử Dịch, cậu nói đúng, chúng ta không còn là sinh viên nữa, muốn người khác dùng vẻ mặt ôn hòa tiếp đón thì chỉ có một cách là phải đứng ở nơi cao hơn."

Khóe miệng Từ Tử Dịch hơi cong lên, "Đúng."

Thi Điềm thực tập ở Ái Khốc hai tháng, gần như cái gì cũng đã làm qua.

Cô so với Từ Tử Dịch có lẽ là may mắn hơn một chút, chí ít không bị người ta quát mắng xỉa xói, nhưng có những mối quan hệ cũng chỉ là bề ngoài, rất khó nói rõ.

Thi Điềm đang viết kịch bản phỏng vấn thì chủ biên gọi điện qua gọi vào văn phòng.

Cô đi vào, tiện tay đóng cửa lại, "Chủ biên, chị tìm em ạ."

"Thi Điềm, nếu hiện tại có một cơ hội đặt trước mặt em, em sẽ không tiếc cái gì liều mạng nắm lấy chứ?"

Thi Điềm không hỏi là cơ hội gì. "Tất nhiên ạ."

"Được, chị sẽ tiến cử em."

"Cảm ơn chủ biên."

Tiêu Hồng đi vào đúng lúc chủ biên đang nói chuyện này với Thi Điềm, "Trang web muốn làm một kênh livestream, đang xem xét ứng cử viên. Phía chị có một suất tiến cử, chị sẽ tiến cử em đi."

Thi Điềm dĩ nhiên là phấn khích không thôi, "Thật sự cảm ơn chị."

Tiêu Hồng đi đến trước ghế sô pha rồi ngồi xuống, "Cấp trên cho là chúng ta đều ăn không ngồi rồi, còn mong hão chúng ta bám lấy nó mà sống. Dẫn livestream rất mệt, hơn nữa gặp phải khách mời không phối hợp sẽ cực kỳ khó chịu."

"Không thành vấn đề, em đều làm được."

Chủ biên cầm chiếc cốc trên bàn uống một hớp. "Cũng không phải chị tiến cử em là xong, cấp trên sẽ có một vòng tuyển chọn nữa. Thực tập sinh cùng đợt này có một vài người, những phòng ban khác đều sẽ tiến cử người qua, chuyện về sau đều phải dựa vào chính em rồi."

"Vâng."

Tiêu Hồng nhìn Thi Điềm chăm chú, "Chị mới lấy được tin tức, người đầu tiên mời đến nhất định phải là một khách mời có sức ảnh hưởng. Bộ kịch truyền thanh cổ trang Kỷ Diệc Hoành lồng tiếng bắt đầu từ tuần sau sẽ bắt đầu phát sóng độc quyền trên Ái Khốc, chị nói đến đây, em hẳn đã hiểu rồi chứ?"

Ngón tay của chủ biên đặt trên thành cốc gõ nhẹ hai cái, "Thi Điềm, nếu như em có thể mời Kỷ Diệc Hoành đến tham gia buổi livestream, chị sẽ trực tiếp đề xuất với cấp trên, để cho bọn họ ủy quyền, kênh livestream từ sau sẽ là của em."

Điều này có ý nghĩa gì? Chính là đĩa bánh từ trên trời rơi xuống.

Mấy người Tiêu Hồng trèo đến vị trí này không hề dễ dàng, có ai mà không vỡ đầu chảy máu mới đến được đây?

Hiện tại đĩa bánh này ném xuống đầu Thi Điềm, liền xem cô có cần hay không rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi