ĐẠI BẠO NGỌT

Dịch: CP88

Thi Điềm bị âm thanh từ tivi đánh thức, cô giật mình mở mắt ra, Kỷ Diệc Hoành quay đầu nhìn sang, "Dậy?"

"Mấy giờ rồi?"

"Còn sớm."

Thi Điềm thò tay vào túi móc điện thoại ra nhìn đồng hồ, sắp hơn chín giờ rồi.

"Không được, mình phải về ngay đây, ký túc xá sắp đóng cửa."

Kỷ Diệc Hoành đứng lên bật đèn, "Tôi đưa cậu về."

"Không cần, từ đây về trường cũng thuận đường thôi."

Kỷ Diệc Hoành mặc áo khoác, lúc đi đến cửa còn không quên dặn dò cô, "Quay về nhớ không được đụng vào nước."

"Mình biết mà."

Thi Điềm ngáp một cái, vừa rồi chỉ chợp mắt một chút mà tinh thần đã tốt lên trông thấy, gần đây đúng là quá mệt mỏi rồi.

Trên đường trở về, Thi Niên Thịnh hiếm thấy gửi tin nhắn đến, hỏi cô đã mua máy tính chưa.

Thi Điềm chột dạ trả lời ông, đã mua rồi.

Thi Niên Thịnh không hỏi nữa, chỉ dặn dò cô chú ý sức khỏe, nói cô không cần quá tiết kiệm tiền, ăn uống cho đầy đủ.

Kỷ Diệc Hoành ngồi bên cạnh khẽ liếc mắt qua, không nói gì.

Buổi chiều ngày hôm sau có ca học, Thi Điềm gửi tin nhắn hỏi Kỷ Diệc Hoành chiều học gì không.

Kỷ Diệc Hoành vừa từ phòng phát thanh đi ra, anh đóng cửa lại, trả lời cô, "Chiều nay tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến."

"Ừa."

Thi Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ, vườn hoa sát cạnh cửa sổ đã có những cành hoa hồng cao hơn đầu người bò đến bệ cửa sổ, những chiếc lá xanh mới nhú mang theo sức sống tràn trề. Thế nhưng trước mắt Thi Điềm không nhìn thấy màu xanh lục này, toàn bộ ánh mặt trời cũng đều biến thành tăm tối.

Miệng vết thương mơ hồ đau, còn mang theo ngứa ngáy khiến người ta muốn điên nhưng không dám gãi, thật sự là khó chịu vô cùng.

Kỷ Diệc Hoành theo hẹn tìm đến quán cà phê, anh đẩy cửa đi vào, tướng mạo của người phụ nữ kia anh còn nhớ mang máng, trước đó khi xem video anh đã đặc biệt nhìn lâu hơn một chút.

Người phụ nữ kia ngồi bàn cạnh cửa sổ, bà ta nhìn đồng hồ, không nhịn được cầm điện thoại gửi tin nhắn đi.

"Bao giờ cô đến?"

Thi Điềm nghe thấy điện thoại rung lên, cô cầm lên nhìn, trong lòng không khỏi cả kinh. Có ý gì? Cô đâu có nói muốn gặp bà ta, mà dù là đưa tiền thì cũng sẽ chuyển khoản, cô chính là một phút cũng không muốn gặp bà ta.

Kỷ Diệc Hoành đi đến trước bàn, ngồi xuống đối diện người phụ nữ kia, "Không cần tìm Thi Điềm, người tìm bà là tôi."

Người phụ nữ kia đặt điện thoại xuống, chăm chú quan sát cậu thiếu niên ngồi đối diện, "Cậu là ai?"

"Bạn trai của Thi Điềm."

Người ngồi đối diện Kỷ Diệc Hoành thoáng chốc cau mày, con mắt vốn không lớn hiện tại híp lại chỉ còn một đường chỉ. Ánh mắt và khí thế này, thật giống một con chó săn.

"Vì sao cô ta không tới?"

"Cậu ấy không cần đến đây."

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Kỷ Diệc Hoành đan hai tay lại rồi đặt lên mặt bàn, cơ thể cũng hơi đổ về phía trước, "Chuyện bà nói Thi Điềm trả lại tiền tôi đã biết rồi, tôi hi vọng chuyện này có thể kết thúc tại đây."

Khẩu khí không hề nể mặt, người phụ nữ kia không nhịn được quan sát người ngồi đối diện nhiều hơn một chút. Có những người khí chất là từ trong xương tủy phát ra, tuy tuổi còn trẻ, nhưng ánh mắt nhìn người lại mang theo tia lạnh lẽo không nên có của một cậu con trai đang ở tuổi thiếu niên, giống như là hận không thể lột da tróc xương bà ta.

"Thiếu nợ thì phải trả, đạo lý này quá hiển nhiên rồi, không thì cậu thay cô ta trả đi?"

"Ai nợ của bà thì bà đi tìm người đó."

Người phụ nữ kia hừ lạnh. "Thi Niên Thịnh tránh tôi, nếu không tôi còn phải tìm đến con gái lão sao?"

"Bà nói ông ấy nợ tiền của bà, có giấy ghi nợ không?"

"Có ý gì? Cậu không tin tôi?"

"Tôi và bà không quen không biết, vì sao tôi phải tin bà?"

Người phụ nữ kia không ngờ mồm miệng Kỷ Diệc Hoành lại lợi hại như vậy, "Cậu đừng có quên, hiện tại là mấy người nợ tiền tôi, thái độ này của cậu có phải quá nghênh ngang rồi không?"

"Tôi không phải Thi Điềm, dĩ nhiên không cần sợ bà làm loạn. Thật ra cậu ấy cũng không cần sợ, chỉ là cậu ấy còn đi học nên mới để cho bà trèo lên đầu lên cổ. Chuyện của bà và ba cậu ấy, chúng tôi không biết, nhưng tôi cũng có thể đoán được đại khái. Bà hẳn là tự nguyện bỏ tiền ra cho ông ấy, hiện tại làm như vậy cũng là vì không cam lòng mà thôi. Thế nhưng trong mội cuộc trao đổi, từ ngày đầu tiên bắt đầu bà nên biết sẽ có một người hưởng thụ, một người kiếm về lợi ích. Bà bỏ ra vài đồng tiền, nhưng những gì đáng được hưởng thụ thì cũng hưởng thụ rồi. Bây giờ lại vì mười vạn đó mà bám lấy người không buông, bà không sợ người tiếp theo biết được sẽ nói bà chơi không nổi à?"

Sắc mặt người phụ nữ tái mét, tức giận đến mức ngực muốn nổ tung. Những lời này đâu giống như lời của một sinh viên mới hai mươi tuổi nên nói chứ?!

Lại nhìn vẻ mặt của Kỷ Diệc Hoành, tràn ngập đều là khinh bỉ. Bà ta có tiền, nhưng ngàn vạn lần không ngờ sẽ bị một tên oắt con chế giễu thành như vậy.

"Tôi chỉ biết một chuyện, ông ta thiếu nợ tôi."

"Lúc còn dây dây dưa dưa thì gọi là tặng, sau khi trở mặt rồi, liền bóp méo thành vay tiền?" Kỷ Diệc Hoành liếc chiếc túi xách bà ta đặt bên cạnh, "Bà hẳn cũng không thiếu mười vạn này. Đến cùng là bà muốn chỗ tiền kia, hay là muốn giày vò con gái của ông ấy, nhờ vào đó khiến ông ấy lộ diện, hẳn là trong lòng bà rõ nhất."

Người phụ nữ kia tối sầm mặt, hóa ra con mắt của Kỷ Diệc Hoành lại hiểm độc như vậy. Bà ta nhấp một hớp cà phê, lúc này mới trấn định lại, nói, "Hai thứ tôi đều muốn, không chỉ muốn tiền, mà còn muốn khiến bạn gái cậu không thể sống tốt."

"Vậy tôi khuyên bà làm gì cũng phải có chừng mực."

Người phụ nữ kia cau mày thật chặt, "Được, cậu đã muốn ra mặt cho cô ta như vậy thì giúp cô ta trả tiền đi, tôi có thể xem xét giảm nhẹ cho cậu đôi ba phần. Nếu cậu thật sự không bỏ ra nổi, chúng ta có thể thương lượng một chút......"

Kỷ Diệc Hoành lạnh lùng giội cho bà ta một gáo nước lạnh, "Ba của Thi Điềm có sai thì chính là sai ở chỗ bụng đói ăn quàng, tôi và ông ấy không giống nhau."

"Cậu!"

"Một vạn tệ trước đó coi như là tiền bồi thường cho bà, phần còn lại bà cũng không cần đi hỏi Thi Điềm nữa."

Ngón tay đặt trên miệng cốc của người phụ nữ không ngừng vẽ vòng, Kỷ Diệc Hoành nhìn vào trong mắt, mất vệ sinh như vậy, thật sự khiến cho người ta buồn nôn.

"Nếu tôi nói không đồng ý thì sao?"

"Bà hẳn cũng có cuộc sống của chính mình, bà không sợ làm lớn, nhưng người trong nhà của bà thì sao? Còn họ hàng thân thích của bà, bà thật sự không ngại ánh mắt của họ?"

Người phụ nữ kia nghe vậy, đột nhiên cười ha hả, hóa ra vẫn còn non lắm, "Nói thật với cậu đi vậy, tôi và chồng mình của ai chơi của người nấy. Chuyện của tôi ông ta đều biết, việc duy nhất mỗi tháng ông ta cần làm chỉ có chuyển tiền cho tôi mà thôi, chuyện của ông ta tôi cũng không quản. Sao? Cậu còn muốn dùng ai uy hiếp tôi nữa?"

Lời này quả thật đã đập vỡ tam quan của Kỷ Diệc Hoành, một cuộc hôn nhân có thể đi đến bước đường cùng này, cũng quá bi ai rồi.

Người phụ nữ kia thấy anh không nói lời nào, càng thêm dương dương tự đắc, "Vậy nên tôi chẳng có gì phải sợ cả, dù cậu có tìm đến chồng tôi, nói với ông ta thì cũng chẳng sao."

"Vậy hai đứa con của bà thì sao?"

Khóe miệng người phụ nữ hơi cứng lại, "Hóa ra cậu đều đã điều tra rõ ràng gia đình tôi."

"Còn giữ mối hôn nhân trên danh nghĩa là vì muốn bảo vệ hai đứa con, tôi nói có đúng không? Con gái bà đang học cấp ba, chuẩn bị thi đại học, tôi có thể tìm đến trường......"

Người phụ nữ biến sắc, Kỷ Diệc Hoành tiếp tục, "Con trai bà đã tốt nghiệp đại học, ảnh hưởng có thể không lớn lắm, nhưng một khi để cho anh ta biết chuyện như vậy...... nếu là tôi, tôi cũng không chấp nhận được."

Kỷ Diệc Hoành một chiêu đâm trúng chỗ đau của người phụ nữ kia. Thi Điềm nơm nớp lo sợ không dám phản kháng là vì cô thật sự sợ hãi, còn Kỷ Diệc Hoành cái gì cũng không sợ, dù có cãi nhau ngay tại chỗ này anh cũng chẳng buồn bận tâm.

Người phụ nữ run rẩy kịch liệt, tức giận đến mức đầu óc choáng váng, "Phía sau con bé kia chính là một đống hỗn độn, cậu lại nhất quyết muốn giúp nó, rốt cuộc cậu muốn gì?"

"Đương nhiên là muốn cô ấy."

"Ba cô ta là một kẻ thối nát, cô ta có thể tốt hơn sao?"

"Lời này không đến lượt bà lên tiếng phát biểu." Kỷ Diệc Hoành cầm chiếc balo đặt bên cạnh lên, lấy ra một chiếc bút, lại xé một tờ giấy từ trong cuốn sổ đó ra. Anh viết xuống một dãy số, sau đó đẩy tờ giấy đến trước mặt người phụ nữ kia.

Đối phương cầm lên nhìn, mí mắt lập tức nâng lên, trong mắt đều là đề phòng.

"Đây là số của con gái bà phải không?"

"Cậu lấy được ở đâu?"

"Muốn điều tra cũng không khó."

Người phụ nữ kia vò tờ giấy lại thành một cục, "Mấy vạn tệ mà thôi, tôi cũng không để vào mắt."

"Có thể nhìn ra."

Bà ta ném cục giấy đó vào túi xách của mình, "Cậu cho tôi số điện thoại của cậu đi."

Kỷ Diệc Hoành lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua đối diện, "Có một vấn đề này, tôi không hiểu."

"Cậu nói đi."

"Lần trước bà đã tìm đến trường náo loạn một lần, nếu đúng là bà cảm thấy không cam lòng thì không buông tha cho Thi Điềm là hiển nhiên, nhưng vì sao cách lâu như vậy bà mới nghĩ ra một chiêu này?"

Ý cười trên khóe miệng của người phụ nữ chậm rãi thu về, bà ta luôn có cảm giác cậu thiếu niên này có một đôi mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện.

"Là một nữ sinh của trường cậu dạy cho tôi."

Khóe mắt Kỷ Diệc Hoành giật giật, "Nữ sinh nào?"

"Tôi cũng không quen."

"Bà đưa số điện thoại của cô ta cho tôi."

Ngón tay của người phụ nữ gõ nhẹ trên bàn hai cái. "Được thôi, dùng của cậu ra trao đổi."

***

Bát Bát: Trả phúc lợi chương 18k votes wattpad. Mn vất vả rồi, yêu thương:*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi