Dịch: CP88
Chiều tối, Từ Tử Dịch ngồi trong ký túc xá, nơi bàn tay vẫn đau dữ dội, dù có uống thuốc của bác sĩ vào cũng không có mấy tác dụng.
Cô ấy lật một trang, nhưng hoàn toàn đọc không vào, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, là số lạ.
Từ Tử Dịch cầm lên ấn nghe, "A lô?"
"Tôi là Hàn Lăng Dương, tôi chờ cậu ngoài cổng ký túc xá nữ."
Từ Tử Dịch giật mình, sống lưng cũng thẳng tắp, "Cậu đến đây làm gì?"
"Cậu ra ngoài một chuyến." Hàn Lăng Dương nói xong thì ngắt máy.
Từ Tử Dịch vội vàng đứng dậy, nhưng đầu cô còn chưa gội, cả người nhìn qua không có chút tinh thần nào cả. Cô ấy muốn tránh không gặp, nhưng dù gì trưa nay Hàn Lăng Dương đã giúp cô gọi đồ ăn ngoài tới, cũng không thể đến cả một câu cám ơn cũng không có phải không?
Từ Tử Dịch sửa soạn sơ qua một lượt rồi bước nhanh ra ngoài, đến gần cổng ký túc xá nữ liền thấy Hàn Lăng Dương đứng dưới gốc một cây đại thụ gần đó.
Mặt trời đã ngả về Tây, nhuộm lên bầu trời một vệt nắng chiều, chiếu lên đỉnh đầu thứ ánh sáng hồng nhuận ấm áp như bông, từng tia từng tia, vô cùng đẹp đẽ.
Từ Tử Dịch bước nhanh về phía trước, "Sao cậu lại đến đây?"
"Vết thương thế nào rồi? Tay còn đau không?"
"Vẫn khá ổn."
"Đi thôi, đi ăn cơm tối."
Từ Tử Dịch đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Buổi trưa là cậu gọi thức ăn đến giúp mình hả? Mình không có số điện thoại của cậu, còn định chờ Sư tử nhỏ về rồi hỏi có phải cậu ấy......"
"Không cần phải hỏi, thức ăn đó là tôi gọi người đưa tới."
Hàn Lăng Dương ném lại cho Từ Tử Dịch một câu trả lời ngắn gọn súc tích, cô ấy đi theo cậu lên mấy bước. "Cậu gọi nhiều quá, cơm và thức ăn đều chưa ăn hết, đủ cho mình ăn bữa tối nay."
Hàn Lăng Dương dừng chân nhìn cô ấy, "Sao phải vậy? Một bữa cơm mà thôi, không hết bao nhiêu tiền."
Không hết bao nhiêu sao? Một trăm tệ gọi thức ăn ngoài, này cũng đủ cho cô ấy mua thức ăn mấy ngày rồi.
Hàn Lăng Dương dẫn Từ Tử Dịch đến một nhà ăn gần trường, Từ Tử Dịch nhút nhát ngồi một bên, Hàn Lăng Dương nói cô ấy gọi món cô ấy cũng chỉ nói tùy theo ý cậu.
Hàn Lăng Dương mở quyển menu, chọn xong món mới gọi nhân viên phục vụ đến.
Bàn tay bị thương của Từ Tử Dịch đặt trước người, Hàn Lăng Dương chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, "Điện thoại của cậu đâu? Tôi thêm wechat của cậu."
Trái tim kịch liệt nhảy nhót, gần như đã vượt qua cả nhịp trống của tiếng nhạc trong nhà ăn. Từ Tử Dịch lấy điện thoại ra để cho Hàn Lăng Dương quét mã, thông báo xác nhận bạn bè gửi tới, cô ấy vừa muốn ấn xác nhận, Hàn Lăng Dương đã vươn tay ra cầm lấy điện thoại của cô ấy.
"Cậu thật sự không cần như vậy, tay của mình không có gì quá đáng lo, với lại tiền thuốc cũng đều là cậu bỏ rồi......"
Từ Tử Dịch nghe thấy điện thoại của mình truyền đến tiếng chuông thông báo, Hàn Lăng Dương lại ấn xác nhận gì đó, sau đó đặt lại điện thoại vào lòng bàn tay cô. "Tôi chuyển trước cho cậu 20 ngàn coi như là phí bồi dưỡng, cậu cẩn thận dưỡng thương, đợi đến khi nào đi kiểm tra lại tôi sẽ đi cùng cậu."
"Không thể được, cậu thật sự không cần cho mình tiền......"
Nơi khóe mắt cô ấy lướt qua màn hình điện thoại, nhìn thấy trên đó đã ghi lại lịch sử chuyển khoản, hơn nữa cô ấy còn đã xác nhận, Từ Tử Dịch vội vàng cầm điện thoại lên, "Thật sự không cần như vậy, mình......"
"Đây là lẽ dĩ nhiên thôi, nếu không nhờ cậu thì tổn thất với tôi không thể chỉ là một chút chi phí nho nhỏ như vậy. Hơn nữa, là vì tôi không muốn nợ bất kỳ ai."
Cậu đã nói rõ ràng đến mức này rồi, Từ Tử Dịch sao còn có thể không hiểu. Tay cậu so với tay Từ Tử Dịch quý giá hơn bao nhiêu, cô ấy giúp cậu cản một hòn đá, tiền này coi như là bồi thường. Số tiền này chính là cách giải quyết trọn vẹn nhất, không cần dây dưa về sau, cũng không cần phải nhớ kỹ chuyện của cô.
Mà số tiền kia đối với Từ Tử Dịch chính là một khoản tiền cực kỳ lớn, cô ấy đặt điện thoại về bàn. "Khi đó mình không có nghĩ nhiều như vậy, cậu hoàn toàn không cần để trong lòng, còn có, số tiền này thật sự quá nhiều."
Hàn Lăng Dương đan hai tay lại với nhau rồi đặt lên bàn, "Tôi bắt đầu học đàn dương cầm từ lúc ba tuổi, toàn bộ ký ức tuổi thơ chỉ có học đàn. Mua một cây đàn dương cầm rất đắt đỏ, tiền học đàn cũng rất nhiều, 20 ngàn so với số tiền đã đầu tư cho hai bàn tay này cũng chỉ có vài buổi học mà thôi."
Từ Tử Dịch nghe cậu nói vậy, khuôn mặt hơi hồng lên, Hàn Lăng Dương nhận ra, vội bổ sung, "Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung, ý tôi là số tiền này cho cậu hoàn toàn thích hợp, không thể thích hợp hơn được nữa rồi."
"Nếu đã quý tay của mình như vậy, vì sao lại muốn chà đạp nó?"
Hàn Lăng Dương khẽ giương mắt nhìn cô, Từ Tử Dịch đón lấy tầm mắt của cậu, "Cậu đánh nhau với người ta, một khi xông vào ẩu đã thì kết quả xấu nhất sẽ là bị thương. Cậu có từng nghĩ tới nếu như bàn tay đó bị phế bỏ, vậy sẽ đáng tiếc đến mức nào?"
"Vậy tay cậu thì sao? Chỉ là một cô gái nhỏ, để lại di chứng rồi, sau này phải làm sao đây?"
Từ Tử Dịch mấp máy môi, không biết phải trả lời thế nào.
Hàn Lăng Dương mời cô ấy ăn cơm chính là vì muốn trả lại phần ân tình này, dù không thể lập tức trả hết thì cũng không muốn để lại.
Đường về ký túc xá có đi qua một đoạn tối đen như mực, Từ Tử Dịch theo sát phía sau Hàn Lăng Dương, một tay đặt trước người không dám động loạn, một tay còn lại nắm chặt điện thoại.
Trong lòng Từ Tử Dịch hiểu hơn ai hết, người như cô ấy một khi đem lòng yêu thích ai đó, so với bất kỳ ai đều sẽ gian khổ hơn gấp vạn lần.
Từ Tử Dịch nhìn bóng lưng trước mắt, muốn đánh bạo xông lên một lần, nhưng cô ấy dám sao? Đã biết rõ không có kết quả còn muốn giao phó chân tâm, liều mình đâm đầu vào, sợ là sau cùng chỉ còn lại một hồi khốn khổ.
Trong lòng Từ Tử Dịch chua xót lợi hại, Hàn Lăng Dương đối với cô ấy mà nói chính là một nguồn sáng trên cao, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm tới.
Thi Điềm ôm hi vọng may mắn cuối cùng đi kiểm tra kết quả so tài, nhưng vẫn là không thấy tên của Kỷ Diệc Hoành.
Kỷ Diệc Hoành nhìn mọi chuyện rất thoáng, nhưng trong tim Thi Điềm lại như bị một cây đao chém qua, để lại vết rạch, không lâu sau hẳn sẽ biến thành sẹo. Cũng tốt, nó cũng sẽ luôn nhắc nhở cô, sau này không thể tiếp tục ngây thơ, muốn làm việc lớn thì phải luôn cẩn trọng từng bước.
Nghỉ hè kết thúc sẽ đến một tháng huấn luyện quân sự, bởi vì Từ Tử Dịch bị thương ở tay nên được đặc cách ở lại ký túc xá dưỡng thương.
Ngày đi tháo thạch cao Từ Tử Dịch không báo cho Thi Điềm và Hàn Lăng Dương, cô ấy hiểu Hàn Lăng Dương không muốn nợ mình, đã vậy, sự kiện này liền coi như kết thúc sau số tiền cô ấy đã nhận đi.
Phần khớp nối ở ngón tay đã hồi phục khá tốt, chỉ là ở đó nhô lên một cục nho nhỏ.
Bác sĩ làm kiểm tra cho cô ấy, nhìn trong tấm phim chụp thì cả xương và khớp đều không có vấn đề gì, liền kê thuốc cho cô ấy, lại dặn dò thi thoảng chườm nóng, quan sát một thời gian rồi nói tiếp.
Lễ kỷ niệm thành lập trường lần thứ mười một qua đi, mấy người Từ Tử Dịch lôi kéo Thi Điềm đến trước bảng thông báo của trường xem trò vui.
Bên trong tủ kính dán đầy những kết quả học tập và giải thưởng của những sinh viên ưu tú trong năm học vừa qua, Kỷ Diệc Hoành được dành riêng một phần ở trung tâm, Thi Điềm theo bản năng áp sát tới chiêm ngưỡng thành quả.
Chu Tiểu Ngọc đột nhiên chỉ vào một góc nhỏ, "Mau nhìn, năm nay có Từ Cảnh này."
Tầm mắt Thi Điềm hơi chuyển xuống, thấy được huy chương và bằng khen của Từ Cảnh trong một vài cuộc thi múa, Tưởng Tư Nam hả hê nói, "Không có Quý Nguyên Thanh, mặt trời mọc từ phía Tây."
"Nghe nói lúc chọn người Quý Nguyên Thanh bị Từ Cảnh đẩy xuống." Phía sau cũng có người đi tới, lấy tin bát quái mình nghe được ra cùng nhập hội tám chuyện.
Tầm mắt của Thi Điềm vẫn dừng trước tủ kính, Kỷ Diệc Hoành thật giống như không làm gì cả, lại giống như cái gì cũng đã làm. Anh chèn thêm Từ Cảnh vào hội sinh viên, để cho Quý Nguyên Thanh đối phó đến khi kiệt sức, sau đó quả nhiên không có thời gian tìm Thi Điềm gây phiền toái.
Xem xong náo nhiệt, Thi Điềm trở về phòng phát thanh của trường. Kỷ Diệc Hoành đang chơi game, cô không quấy rầy anh, ngồi xuống một bên.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nghiêm lão sư đẩy cửa ra đi vào, Thi Điềm vội vàng đá vào chân Kỷ Diệc Hoành một cái, "Tắt mau, thầy Nghiêm đến rồi."
May mà Kỷ Diệc Hoành cũng vừa kết thúc một ván, anh nhanh tay đóng lại giao diện chơi game, nét mặt tự nhiên, thật giống như vừa rồi chỉ là đang đọc tài liệu gì đó.
Thi Điềm đứng lên, phía sau Nghiêm lão sư còn có một người, cô đi lên trước chào hỏi, "Thầy Nghiêm."
"Đều ở đây à."
Người phía sau Nghiêm lão sư hướng về phía Thi Điềm gật đầu rồi mỉm cười, Thi Điềm chưa từng gặp cô ấy, cũng không biết phải xưng hô thế nào, Nghiêm lão sư giới thiệu, "Đây là sư tỷ của hai em, Lục Nhất Lạc."
"Xin chào sư tỷ."
"Xin chào."
Nghiêm lão sư nhìn sang Thi Điềm, "Em lên lớp trước đi."
Xem ra bọn họ có chuyện gấp gì đó cần nói với Kỷ Diệc Hoành, Thi Điềm nhanh tay thu dọn lại đám kịch bản trên bàn. "Vâng."
"Thầy Nghiêm," Kỷ Diệc Hoành đứng dậy, đẩy chiếc ghế ra rồi đi đến trước mặt Nghiêm lão sư, "Chuyện của em Thi Điềm đều có thể nghe, không cần phiền phức như vậy."
"Em đó," Nghiêm lão sư cũng không thể làm gì được anh, giọng nói trêu đùa. "Học tỷ của em trước kia bị thầy quản lý rất nghiêm, đâu ra được như thế này chứ, thầy đúng là càng ngày càng không quản được đám khỉ con nhãi ranh này rồi."
Thi Điềm liếc nhìn Lục Nhất Lạc đứng đối diện, rất trẻ trung, chắc là khoảng hai bảy hai tám tuổi. Ăn mặc đơn giản không phô trương, chỉ một chiếc áo khoác cardigan lửng cũng có thể làm nổi bật lên khí chất hơn người.
"Trở lại chuyện chính đi, Nhất Lạc trước đây là sinh viên của thầy, cũng là người có thành tích tốt nhất của năm đó. Con bé đã hợp tác với không ít các Đài truyền hình, trong tay lại có tài nguyên, thầy cũng phải mời mọc nhiều lần con bé mới đến được đây đấy."
"Đâu có, thầy Nghiêm lại nói chuyện như vậy rồi, đề nghị của thầy em nào dám trì hoãn lâu."
Nghiêm lão sư ra hiệu cho Kỷ Diệc Hoành tiến lên một bước rồi quay sang nói với Lục Nhất Lạc. "Tư liệu và các tác phẩm của Kỷ Diệc Hoành thầy đều đã gửi trước cho em xem qua rồi. Thầy thực sự mang rất nhiều kỳ vọng với em ấy, cũng mong em ấy có thể có thêm nhiều cơ hội hơn nữa, mang vẻ vang đến cho trường của chúng ta."
Thi Điềm nghe được thì trên mặt có chút xúc động, tuy là Nghiêm lão sư ngày thường thích càm ràm đủ điều, nhưng lại vô cùng yêu nhân tài, đặc biệt với Kỷ Diệc Hoành, đối xử không khác gì con trai của mình.
"Em đã nghe rồi, cũng đã xem qua, nếu không sao ngày hôm nay đến đây được ạ. Nói thật là em đã nghe qua rất nhiều người, giọng nói của cậu ấy tuyệt đối là hiếm có khó tìm. Lần này cũng là nhờ có thầy, nếu không chỉ dựa vào mình em dù có tìm kiếm khắp nơi cũng chỉ như mò kim đáy bể. Hiện tại ngược lại là em sợ người khác đến tranh đoạt, mới phải vội vội vàng vàng nhân lúc cậu ấy còn trong tay thầy mà đến ký. Thầy yên tâm đi, em nhất định sẽ cho cậu ấy một tương lai tốt nhất, bảo đảm tiền đồ như gấm."
Thi Điềm không nén được kích động, quả nhiên là vàng dù ở đâu cũng có thể phát sáng.
Nghiêm lão sư nghe xong lời này cũng vui vẻ không thôi, "Được được, vậy là tốt nhất."
"Em đã mang hợp đồng đến, Nghiêm lão sư, nếu thầy tin tưởng em thì mang cậu ấy giao cho em đi."
"Đương nhiên, đây là chuyện tốt."
Thi Điềm thấy Kỷ Diệc Hoành không lên tiếng, kỳ quái nhìn sang anh, Nghiêm lão sư đẩy cánh tay cậu thiếu niên. "Em thấy thế nào?"
"Hợp đồng này ký mấy năm?"
"Năm năm."
Đây là điều cơ bản nhất, thời kỳ đầu dù sao cũng cần đầu tư và bồi dưỡng, sau đó mới bắt đầu nhìn thấy hoa lợi, nếu ký trong một thời gian ngắn thì có khác nào tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả?
"Em nghĩ, chỉ cần chờ đến khi em tốt nghiệp rồi tự mình ra ngoài rèn luyện, khi đó hẳn cũng sẽ không thiếu thốn đến mức phải nương nhờ vào người khác."
Nghiêm lão sư biết Kỷ Diệc Hoành đặt chí ở nơi cao, cũng có thực lực, nhưng dù sao vẫn chưa thật sự bước chân vào xã hội.
Thi Điềm khẽ kéo cánh tay anh, chuyện này đối với Kỷ Diệc Hoành chính là một cơ hội trời cho, chưa biết chừng còn có thể thành danh từ khi còn trẻ, cô thật sự hy vọng có thể mau mau nhìn anh đứng ở nơi cao.
"Đầu năm sau ở một đài vệ tinh có chương trình tìm kiếm giọng nói, chị và vị giám đốc của đài đó có quen biết, cũng có quyền trực tiếp đề cử. Nếu như em có thể tham gia, dựa theo tài năng này hoàn toàn có thể làm ra một trận phong thần. Kỷ Diệc Hoành, có những cơ hội không phải ai cũng có, em không muốn thử một lần đứng trên sân khấu lớn thử sức sao? Khi đó em sẽ phát hiện nơi đó sinh ra là dành cho em, giọng nói của em có thể mang em càng bay càng xa, nhưng em nhất định cũng cần một người đi trước dẫn đường. Chị có thể khiến cho con đường bước lên thành công của em bớt đi những đoạn sỏi đá nhấp nhô, chúng ta đều là sinh viên của Nghiêm lão sư, chị sẽ không gạt em."
Trong lòng Kỷ Diệc Hoành cũng có quyết định của chính mình, chí hướng của anh rất cao rất xa, một khi bước lên con đường mà người khác sắp xếp, có thể nhờ vậy mà anh sẽ sớm được giương cánh bay cao, nhưng cái giá cần phải đánh đổi sợ là sẽ ít đi nhiều tự do hơn.
"Hai năm, tôi có thể ký với chị hai năm."
"Không được, hai năm quá ngắn."
Thi Điềm đứng bên cạnh không chen lời, Kỷ Diệc Hoành nhấc tay đặt lên chiếc ghế tựa, "Hai năm sau tôi nhất định phải tự do, chuyện tôi muốn làm cũng có rất nhiều, tôi không muốn bị ràng buộc."
"Nếu em muốn thực hiện giấc mơ của chính mình, thì cũng cần phải học cách từ bỏ."
"Bỏ đi thời gian hai năm còn chưa đủ sao? Nếu như vậy mà không đủ thì loại giấc mơ này cũng không phải thứ tôi muốn."
Lục Nhất Lạc đại khái đã nhìn ra kiên trì của cậu thiếu niên, "Vậy đi, chúng ta cùng để cho đối phương thời gian suy nghĩ, một tuần sau chị sẽ quay lại."
"Tôi không cần suy nghĩ lại, sư tỷ, chị trở về suy nghĩ đi."
Thi Điềm có chút trống trải trong lòng, bọn họ mới chỉ là sinh viên năm ba, vốn dĩ chỉ có thể nỗ lực chạy trên mặt đất, nhưng Kỷ Diệc Hoành đã sắp chắp cánh bay xa rồi.