ĐẠI BOSS MAFIA MUỐN TÔI LÀM THẾ THÂN


Đặng Gia An còn chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã tiếp tục phun ra mấy lời khó nghe.
"Đặng Gia An, cô đừng tưởng cô là tiểu thư của Đặng gia, được anh Thiếu Huyền chú ý rồi hạ mình lấy loại người như cô là cô có thể bay lên đầu làm phượng hoàng.

Tôi nói cho cô biết, cô chỉ là một đứa con nuôi không biết được nhặt từ xó xỉnh nào, cô còn không có cửa ngang hàng với tôi.

Thế nên Đặng Gia An, cô biết điều mà rời khỏi anh ấy, tôi sẽ không tính toán với loại người như cô!"
Nói thật, lần đầu tiên Đặng nhị tiểu thư gặp một người như thế này.

Không có đầu óc, không biết suy nghĩ, cũng chẳng biết địa vị và bản thân đang đứng ở đâu.
Hạ Vi Huyên, một cái tên hay, một con người kệch cỡm và nông cạn đến cực điểm.
Bảo sao Hoắc Thiếu Huyền lại không chú ý đến cô ta.


Âu cũng có nguyên nhân của nó mà thôi.
Chỉ có điều, nếu được thì cô cũng muốn Hoắc Thiếu Huyền và cô ta thành một đôi, trời sinh một cặp.
Hạ Vi Huyên bên kia lấy hơi xong lại tiếp tục chửi mắng.
"Đặng Gia An, cô là cái thá gì mà đòi cướp anh ấy.

Cô mau biết địa vị của bản thân ở đâu đi..."
Chưa đợi Hạ Vi Huyên nói xong thì Đặng nhị tiểu thư đã tiếp lời.
Giọng nói cô bình tĩnh đến mức làm mấy lời chửi mắng của vị tiểu thư nhà họ Hạ kia như mắc nghẹn nơi cổ họng.
"Vậy địa vị của cô ở đâu? Nhà họ Hạ các người chuẩn bị mua lại thành phố này, hay anh trai thứ hai của cô, em trai nhỏ của cô sắp tranh cử tổng thống hay họ định mở công ti riêng để trèo lên đầu lên cổ những gia tộc khác? Nói tôi nghe một chút xem tôi nên chúc mừng nhà họ Hạ các người như thế nào."
Tính ra thì nhà họ Hạ còn không sánh bằng nhà họ Đặng quyền thế.

Cậu con trai thứ hai và cậu con trai út nhà họ Hạ còn là hai tên phế vật nổi danh từng làm trò cười cho cả giới thượng lưu.
Tuy năm ngoái hai người đó đã bị Hạ gia tống cổ ra nước ngoài nhưng dư âm họ để lại thật chẳng thể xóa nhòa trong ngần ấy ngày tháng.
Nói ra những lời này chẳng khác nào đang mỉa mai Hạ Vi Huyên một cách trần trụi.
Một gia tộc thường thường, một cô gái ngu xuẩn mà cũng có thể mở miệng ra chê bai và hạ thấp người khác.
"Đặng Gia An, cô...!cô đừng tưởng cô thích nói gì thì nói..."
"Tôi thích nói gì thì nói đó, cô làm gì được tôi?"
Hạ Vi Huyên tức đến mức không biết làm sao.
Cô ta hất tung khay bánh ngọt người giúp việc vừa mới bưng vào khiến nó tung tóe trên thảm trải sàn.

Nhìn những thứ bẩn thỉu ấy, Hạ tiểu thư lại càng khó chịu hơn.
"Cô tưởng cô độc mồm độc miệng thì tôi sẽ sợ cô sao?"
"Ừ."

Hạ Vi Huyên:...
Khốn nạn mà!
"Tôi cảnh cáo cô lần cuối, cô mau gom góp đồ đạc và cuốn xéo khỏi nhà anh Thiếu Huyền cho tôi, đừng để tôi thấy cô xuất hiện ở đó."
Đặng Gia An dựa người xuống thành giường, cô nhấp một ngụm cà phê một cách thư thái rồi mới tiếp chuyện trong tư thái vui vẻ.
"Nhà Hoắc Thiếu Huyền là do đại tiểu thư Hạ Vi Huyên cô xây, hay Hoắc Thiếu Huyền là con trai cô mà cô nói là tôi phải nghe?" Cô không hề đề cập tới việc cô đã rời khỏi nhà họ Hoắc và hiện tại đang có mặt trong biệt thự cũ của nhà cô.
Nhưng thấy Hạ Vi Huyên tức đến mức sắp bốc khói là cô lại thấy vui vẻ.

Dù sao cũng có một người chủ động tìm đến làm thú vui cho cô, cô mà bỏ qua cơ hội này thì thực sự rất là lãng phí.
"Hạ Vi Huyên, tôi có một thứ muốn cho cô này."
"Cái gì?" Hạ Vi Huyên nhăn nhó khó chịu.
"Nhẫn cưới Hoắc Thiếu Huyền đưa cho tôi.

Tôi cảm thấy thứ đó rất chướng mắt nên muốn tìm người thu gom mấy thứ đồ đó, nếu cô thích thì có thể nói với tôi một câu."
"Tại sao cô dám làm như thế với nhẫn cưới của anh Thiếu Huyền?" Sau khi nghe xong Hạ Vi Huyên bất chợt nhảy dựng lên, thứ mà cô ta luôn ao ước ngày đêm mà lại bị Đặng Gia An coi như đồ bỏ đi như thế, tại sao Đặng Gia An dám làm vậy.
"Tại sao tôi không dám? Cô nói thử xem, với cô, Hoắc Thiếu Huyền là cả bầu trời, nhưng với tôi anh ta chẳng là cái thá gì."
"Cô dám nói như vậy!"

"Cô thấy có gì mà tôi chưa dám làm chưa? Rồi có muốn lấy cái nhẫn kia không? Nói nhanh trước khi tôi mất kiên nhẫn."
"Lấy!"
"Vậy được, tôi cho cô địa chỉ nhà tôi, sau khi cô đến thì nhớ hỏi bảo vệ cho vào sân sau.

Tôi vừa ném bỏ cái nhẫn kia ở đó, nếu cô tìm được thì nó là của cô."
"Cô...!cô...!cô..."
"Cô bị nói lắp thế này lâu chưa?"
"Tút...!tút..."
Đầu bên kia đã cúp máy trong sự tức giận không thể nói thành lời.
Đặng Gia An cảm thấy tiếc cho Hoắc Thiếu Huyền đã bỏ lỡ một người rất xứng đôi vừa lứa với hắn.
Giá như Hạ Vi Huyên có khuôn mặt giống mối tình đầu của Hoắc tổng thì có phải mọi thứ đã được giải quyết một cách dễ dàng rồi hay không..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi