ĐẠI CA

Quả thật Ngụy Khiêm đã sợ Ngụy Chi Viễn rồi.

Tính nết Ngụy Khiêm chưa bao giờ có thể chạy trốn đến cùng, anh luôn nghĩ mọi cách để đối mặt với vấn đề – do từ nhỏ đến lớn đều chẳng có ai gánh vác thay cho.

Nhưng anh nghĩ nát óc cũng chẳng ra một phương án giải quyết có thể thuyết phục được mình, đành phải tiếp tục nghĩ, muốn bể cả đầu.

May mà Ngụy Chi Viễn hình như cũng nhận ra, hôm ấy sau khi từ hồ cá quay về, cậu không còn đến làm phiền Ngụy Khiêm nữa, cậu cũng có việc riêng, đôi khi ra ngoài, đôi khi nhốt mình trong phòng làm việc hoặc là mở cuộc họp đường dài trên internet, nhưng chẳng biết cậu làm bằng cách nào, Ngụy Khiêm thấy cảm giác tồn tại của cậu nhóc đó tuy không mạnh lắm song có thể len vào mọi chỗ!

Mắt Ngụy Chi Viễn khá to so với mọi người, bình thường mở to không nhận ra, lúc cười lại hơi giống mắt hoa đào, ánh mắt đảo qua có thể quét hết cả dải, tầm nhìn như thực thể, lúc nào cũng chăm chăm vào Ngụy Khiêm.

Khi thì dịu dàng khi thì chăm chú… Việc này cũng có thể nhịn, nhưng không nhịn được là, lắm lúc Ngụy Chi Viễn ra rót cốc nước lấy đồ ăn, liền nghĩ đến chuyện không nên, lúc này ánh mắt cậu sẽ rất lộ liễu, thiếu điều có thể gian dâm bằng mắt luôn.

Chẳng dễ gì có một cuối tuần để nghỉ ngơi, mà Ngụy Khiêm “nghỉ ngơi” y như gai đâm lưng vậy.

Rốt cuộc cũng đến thứ Hai, mới sáng sớm Ngụy Khiêm đã chuồn đến công ty, nhìn các loại báo cáo cần mình phê duyệt chất đầy bàn, kẻ cuồng công việc như biến thái này lại vui vẻ thở phào một hơi.

Lúc đến cuộc họp thường kỳ sáng thứ Hai, trong lòng Ngụy Khiêm còn đang khó chịu nghĩ: Mình sợ nó làm quái gì? Mình có gì mà phải chột dạ?

Đang thất thần thì đột nhiên một người thần sắc ngơ ngẩn đi đến trước mặt, suýt nữa đụng trúng nhau.

Nhìn kỹ lại thấy là Mã Xuân Minh, Ngụy Khiêm lập tức nổi giận: “Anh mới hút ma túy à? Người ngợm kiểu gì thế này?”

Mã Xuân Minh trời sinh mặt dài, miệng nhọn tai khỉ, mắt to hai mí còn hơi lồi, nhìn tổng thể thì có thể nói là không hợp với thẩm mỹ của số đông lắm, may mà hắn bình thường luôn cười tít mắt, ít nhất có thể bị coi thành một con khỉ lông vàng nét mặt thân thiện, thành thử cũng rất được ưa thích.

Nhưng lúc này không biết cớ làm sao mà đầu tóc dựng đứng như hướng dương, chân bước xiêu vẹo, mặt mày tái mét, vành mắt đỏ hoe, mắt có vẻ lồi hơn, biến thành một người ngoài hành tinh đầu to cổ teo.

Mã Xuân Minh nhìn anh một cái vừa oan vừa oán, khiến Ngụy Khiêm đã chịu đủ một ánh mắt hù dọa suốt cuối tuần nổi hết da gà. Sau đó tiến sĩ Mã chào Ngụy Khiêm với vẻ đau đớn y như đi viếng đám ma: “Chào chủ tịch Ngụy.”

“…” Ngụy Khiêm, “Chào anh.”

Mã Xuân Minh ánh mắt đờ đẫn, mất hồn mất vía đi qua.

Đồng chí tư vấn khống chế nguy hiểm kiêm phó tổng thường vụ Mã Xuân Minh là một người cực kỳ yêu công việc, tiến sĩ Mã vẫn nhớ rõ năm đó mình không dễ gì kiếm được việc này, làm đến tận bây giờ chẳng khác nào trúng độc đắc, bởi vậy hết sức trân trọng, trước sau luôn cẩn thận.

Nhưng sáng nay, hắn lại im thin thít từ đầu đến cuối, nằm trong trạng thái cực kỳ lơ mơ, khi Ngụy Khiêm hỏi đến việc sắp xếp của công tác khống chế nguy hiểm tuần này, kêu hai tiếng mà Mã Xuân Minh cũng chưa nghe thấy, cuối cùng Tam Béo ngồi ở đối diện đập đầu hắn, mới khiến tiến sĩ Mã hồn rời khỏi xác nhận thấy, xung quanh còn có nhiều nhân loại ngu xuẩn như vậy.

Mã Xuân Minh: “A… Tôi… Tôi không có gì cần bổ sung cả.”

Ngụy Khiêm trợn mắt: “Tôi kêu anh bổ sung hả?”

Mã Xuân Minh hoàn toàn mù tịt, quản lý bên cạnh vội vàng báo cáo công việc thay hắn, nhờ vậy mới qua được.

Ngụy Khiêm nhìn tiến sĩ Mã một cái cảnh cáo, không làm mất mặt hắn ngay tại đây, sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc lại lôi cổ đến văn phòng mình.

Anh ngồi sau bàn làm việc y như đại ma đầu, bắt chân chữ ngũ mà châm thuốc, tầm mắt hướng xuống, lạnh lùng hỏi Mã Xuân Minh: “Tiến sĩ, tôi hỏi anh, chủ đề của cuộc họp hôm nay là mộng du hả?”

Mã Xuân Minh đứng nép vào, không dám ngẩng đầu nói chuyện.

Dù sao cũng là cấp dưới nhiều năm, nhìn thấy cái dáng vẻ quỷ tha ma bắt này, Ngụy Khiêm ít nhiều vẫn có một chút cảm thông của loài người, vì thế câu tiếp theo hơi dịu giọng hơn: “Nếu nhà có việc gì thì anh cứ về xử lý đi, xin nghỉ vài hôm cũng không sao.”

Lúc này, Mã Xuân Minh bỗng mở miệng hỏi chẳng đâu vào đâu: “… Sự nghiệp của tôi có tính là thành công không?”

Ngụy Khiêm: “Hả? Cái khỉ gì cơ?”

Mã Xuân Minh thất tha thất thểu tìm đến một cái ghế, ngồi phịch xuống bắt đầu ăn năn hối hận một chặp như chị Tường Lâm: “Anh trả lương cho tôi cao như vậy, còn để tôi quản bao nhiêu việc, lắm lúc tôi có ảo giác rằng mình rất thành công, nhưng có ích lợi gì đâu? Tôi vẫn bị vứt bỏ như thường, bất kể cố gắng bao nhiêu thì vẫn bị người ta bỏ rơi.”

Ngụy Khiêm: “…”

Anh nghe mà quên luôn cả việc đút điếu thuốc vào miệng.

Mã Xuân Minh đang nói thì nước mắt lã chã như mưa, nét mặt đau đớn nhưng không hề kêu gào, chỉ nghẹn ngào nho nhỏ đầy tủi thân.

Ngụy Khiêm: “Ồ, cãi nhau với bà xã à? Không phải do tôi để anh đi công tác suốt mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng chứ?”

Mã Xuân Minh rốt cuộc không nhịn được nữa, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, bưng kín mặt, cơ thể cong xuống, hoàn toàn suy sụp: “Tôi và cô ấy yêu nhau ba năm, kết hôn cũng hơn hai năm, tôi biết cô ấy xinh đẹp có gia thế, tôi không xứng với cô ấy lắm, nhưng ngần ấy năm qua, chỉ cần tôi có, cô ấy muốn gì tôi đều cho, dù cô ấy muốn ăn tim người, tôi cũng có thể phanh ngực cắt thành lát chiên cho…”

“Phiền anh đổi cách nói khác không gây buồn nôn.” Ngụy Khiêm nhăn mũi, nghe đến đây bữa sáng muốn trào ngược lên.

Mã Xuân Minh làm lơ: “… Nhưng vì sao cô ấy phải giấu tôi đi với người khác?”

Ngụy Khiêm giật mình: “Cái gì? Làm sao anh biết? Anh nhìn thấy?”

Mã Xuân Minh quệt nước mắt: “Tận mắt thấy, không phải đêm qua tôi mới cùng bên hợp tác quay về đây sao, lúc đưa họ vào khách sạn sắp xếp chỗ ăn ngủ, tôi tận mắt chứng kiến cô ấy và một thằng khác khoác tay nhau đi vào, cô ấy không biết hôm qua tôi trở về… Tôi… Tôi đứng bên ngoài khách sạn nguyên một đêm.”

Hắn vừa nói vừa ra sức khụt khịt mũi, có triệu chứng cảm cúm.

“Anh chờ chút, tôi có thuốc cảm đây,” Ngụy Khiêm lấy mấy gói thuốc cảm trong ngăn kéo ra pha cho hắn, “Đứng ngoài khách sạn nguyên một đêm? Ôi trời, người ta thông nhau anh canh cửa – anh có khùng không vậy?”

Đã đến nước này mà anh ta còn thốt ra được những lời cay độc không thèm cảm thông như vậy để xát muối, Mã Xuân Minh lập tức khóc không thành tiếng, đau lòng muốn chết.

Ngụy Khiêm khoát tay dụi điếu thuốc: “Vầy đi, anh nói thử xem anh tính làm sao, ly hôn? Ra tòa? Hay là thế nào? Thấy rõ thằng chó dụ dỗ vợ người ta là ai không? Hay để tôi tìm người điều tra cho?”

“Căn bản không phải vậy!” Mã Xuân Minh gào lên, “Tôi vốn không quan tâm hắn ta là ai! Tôi đời này chỉ thích một người phụ nữ, biết mình không xứng với cô ấy, cho nên tôi không để ý việc mình đối đãi bằng mười phần tấm lòng còn cô ấy chỉ một phần, nhưng sao cô ấy có thể chà đạp chân tình của người khác như thế?”

Mấy chữ “chà đạp chân tình của người khác” như một con ong, không biết nặng nhẹ chích vào tim Ngụy Khiêm một phát.

Anh không thể tự chủ nhớ đến Ngụy Chi Viễn.

Tình cảm từ mãnh liệt chuyển thành trầm lắng của Ngụy Chi Viễn khiến Ngụy Khiêm không thể chấp nhận, đồng thời còn lờ mờ cảm thấy phần nào sợ hãi – như khi một đứa trẻ bình thường không được thích lắm, không có cảm giác tồn tại, đột nhiên bị hàng vạn người nhìn chằm chằm.

So sánh không thỏa đáng lắm thì cũng giống một người quanh năm chịu đói chịu khát, đột nhiên bị nhét cho hai cái màn thầu dính máu người, dù đạo nghĩa trong lòng bài xích hơn, không chịu ăn hơn, thì cũng sẽ quý trọng chứ không tiện tay ném đi.

Mã Xuân Minh: “Năm đó vì sao anh phải giữ tôi lại? Bởi tôi giống khỉ, giỡn rất vui sao? Tôi căn bản chẳng làm được gì cả.”

Hồn vía Ngụy Khiêm phải quay lại vì tiếng kêu gào này, nhưng vẫn còn hơi lơ đãng, chỉ an ủi một câu vô vị: “Được rồi, đâu phải lỗi của anh, đừng tự coi nhẹ mình.”

Mã Xuân Minh nghe thấy an ủi, biết anh chẳng những không bỏ đá xuống giếng mà còn tỏ ra thế này là hơi bị tốt rồi, liền cười thê thảm: “Cảm ơn anh!”

Rồi nụ cười lập tức biến mất, chỉ còn lại sự thê thảm: “Anh không hiểu đám thất bại bọn tôi đâu, bị người ta bỏ rơi cũng giống như bị phủ định toàn bộ vậy, tôi không hận cô ấy, cũng không cảm thấy tổn thương lòng tự tôn của đàn ông, tôi… tôi không tìm được ý nghĩa tồn tại của mình…”

Nói xong Mã Xuân Minh lảo đảo đứng dậy: “Chủ tịch Ngụy, tôi xin nghỉ hai ngày.”

Ngụy Khiêm nghe thấy ý tứ khác, vội nói: “Này, anh chờ đã, quay lại đây!”

Nhưng lòng Mã Xuân Minh dường như đã thật sự thành tro tàn, hắn chẳng hề nghe thấy, rời khỏi văn phòng như cái xác không hồn vậy.

Ngụy Khiêm đành phải gọi đường dây nội bộ cho Tiểu Phỉ: “Cô kêu người… Ừ, trợ lý của sếp Mã đi, mấy hôm nay coi chừng anh ta một chút, sao tôi có cảm giác đây là dấu hiệu cho thấy anh ta muốn mua dây thừng treo cổ nhỉ?”

Lát sau Tiểu Phỉ gõ cửa văn phòng, tay cầm một chiếc áo khoác: “Tôi đã bảo người ta coi chừng sếp Mã rồi.”

Ngụy Khiêm nhìn chằm chằm thứ trong tay cô một hồi: “Hình như là áo của tôi?”

“Vâng, ban nãy Tiểu Viễn đem đến, nói chiều nay hơi lạnh.” Tiểu Phỉ treo áo ngay cửa, “Nhiều năm không gặp, lúc nãy tôi không dám nhận luôn.”

Tiểu Phỉ thư ký chuyên nghiệp vừa nói vừa lấy một gói trà trong ngăn kéo, cầm ly của Ngụy Khiêm đi pha giúp một ly trà nóng hôi hổi: “Chuyện của sếp Mã tôi đã nghe nói rồi, vợ sếp thật quá quắt. Thực ra đối với một số người, tình yêu giống như hàng phục chế cao cấp của quan hệ gia đình lúc nhỏ, đột nhiên mất đi, cũng giống trẻ con bị cha mẹ vứt bỏ vậy, nghĩ thôi cũng cảm thấy đau đớn muốn chết.”

Ngụy Khiêm: “… Trẻ con bị cha mẹ vứt bỏ? Là sao?”

Tiểu Phỉ nhún vai: “Đương nhiên không phải ai cũng vậy, nhưng quả thật có một số người có tình cảm như thế, có khả năng là do tình cảm thật sự sâu đậm, bên nhau thời gian dài, liền dễ lệ thuộc vào đối phương quá, mới cố gắng lấy lòng như một đứa trẻ vụng về hoặc một chú chó con… Sếp Mã tốt tính quá chừng, tôi cũng cảm thấy sếp thật tội nghiệp, vẫy đuôi chạy quanh vợ mình, cho rằng mình cố gắng như vậy đều là vì vợ, kết quả là người ta căn bản chẳng thèm, đạp phát văng luôn.”

Cô nói chuyện sinh động như thật, trong đầu Ngụy Khiêm không thể tự chủ hiện ra một cảnh tượng, Mã Xuân Minh vào đêm cuối thu, ỉu xìu cụp đuôi, đứng co ro ngoài cửa khách sạn như cây trúc giữa mưa gió…

Mà nhân vật chính của cảnh tượng ấy đột nhiên thay đổi, trong mạch suy nghĩ tùy tiện của anh, đã biến thành Ngụy Chi Viễn.

Ngụy Khiêm bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu hỏi Tiểu Phỉ: “Thằng bé đâu?”

Tiểu Phỉ: “Ai cơ ạ?”

“Tiểu Viễn đâu?”

Tiểu Phỉ ù ù cạc cạc đáp: “Về nhà rồi ạ! Tôi thấy trước khi đi cậu ấy có nói chuyện vài câu với người của bộ phận đầu tư, hình như là về việc đầu tư cho game kia, sau đó nói anh ghét bị làm ồn nên không quấy rầy nữa.”

Ngụy Khiêm khoát tay bảo cô đi ra ngoài.

Anh đột nhiên không xem nổi tài liệu trước mặt nữa, các con chữ lơ lửng không lọt vào mắt được, Ngụy Khiêm ngẩng đầu dựa phịch lên ghế, một tay che mặt.

“Tiểu Viễn, Tiểu Viễn à…” Anh thầm thì một tiếng yếu ớt trong lòng, cuối cùng thu vào tiếng thở dài vang vọng mãi chẳng dứt.

Lo muốn chết!

Đến tiết Sương giáng, lá phong đỏ rực.

Ngụy Khiêm đút tay vào túi, xen lẫn trong đoàn du thu ở ngoại ô, chờ Ngụy Chi Viễn hào hứng chụp ảnh khắp nơi.

Đến bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra vì sao mình đồng ý tới đây, hình như nguyên nhân chính bởi Mã Xuân Minh và Tiểu Phỉ, hai tên khốn đó bàn nhau cố ý vô tình xoáy vào tim anh, khiến mỗi lần gặp Ngụy Chi Viễn anh đều y như thấy chủ nợ vậy.

Sau đó Mã Xuân Minh quay lại làm việc mà không tìm đến cái chết, hình như đã nói rõ với vợ, hai người tính ly hôn, Tam Béo đang thu xếp tìm luật sư giúp hắn chia tay.

Bản thân Mã Xuân Minh hoàn toàn không tập trung, cả ngày cứ ỉu xìu như uống thuốc chuột vậy.

Mỗi lần gặp hắn ta là Ngụy Khiêm đều không nhịn được liên tưởng đến Ngụy Chi Viễn, sự sợ hãi và áy náy thấp thoáng ban đầu dần rõ nét hơn.

Thậm chí khi Ngụy Chi Viễn nói muốn ra ngoại ô xem lá đỏ, Ngụy Khiêm nghĩ bụng: “Ăn no rửng mỡ hả?”

Ngoài miệng lại do dự một chút rồi trái lòng đồng ý luôn: “Được thôi.”

Tiếng chuông của một ngôi chùa lưng chừng núi truyền vào tai, một cô bé bốn năm tuổi chạy qua chân anh, giọng còn hôi sữa: “Viễn thượng hàn sơn thạch kính tà.”

Thấy Ngụy Khiêm nhìn mình, cô bé nhảy nhót tại chỗ, chẳng thèm sợ người lạ, lại hi hi ha ha hô hô đọc thêm một câu như khoe khoang tài năng: “Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa!”(1)

“Con nít quỷ, giỏi ngắt đầu bỏ đuôi quá.” Ngụy Khiêm nghĩ vậy, nặn ra một nụ cười giả với cô bé, phun một vòng khói thuốc, trong lòng đau đớn thở than: “Mẹ kiếp mình đúng là nhục mất nước mà!”

Hai anh em sóng vai đi bộ đến tận ngôi chùa trên núi, Ngụy Khiêm lúc này mới nhớ ra, hình như đây là nơi Lão Hùng xuất gia.

Ngụy Chi Viễn trông rất nghiêm túc, dập đầu trước khi thắp nhang cũng làm đúng y tiêu chuẩn, dẫn đến chúng hương khách tranh nhau noi theo, Ngụy Khiêm lại chẳng thèm để ý, chắp tay sau lưng đứng bên chờ đợi như đại gia.

Đại khái có hòa thượng cảm thấy thí chủ này thật đáng ghét, ngay cả làm lấy lệ cũng lười, đại bất kính với Phật tổ, liền bước đến chắp tay nói: “Thí chủ là người có duyên, hãy rút một quẻ đi.”

Ngụy Khiêm lắc đầu.

Hòa thượng mặt mũi hiền lành nói: “Hôm nay người có duyên được giải xăm miễn phí, thí chủ cứ rút một quẻ đi, đừng lo.”

Tiểu hòa thượng vướng víu hết sức, Ngụy Khiêm vốn hơi buồn chán, rốt cuộc rút đại một quẻ, chỉ thấy bên trên viết bốn câu thơ bằng trắc lộn xộn, như hiểu như không.

Tiểu hòa thượng kia lập tức giật mình biến sắc: “Ôi, thí chủ, đây là quẻ hạ hạ!”

Ngụy Khiêm: “…”

Anh biết ngay là trò này mà.

Tiểu hòa thượng nói tiếp: “Thời gian không ổn, thí chủ gần đây có thể còn gặp phải tai ương huyết quang, A di đà Phật, ngã Phật từ bi, bần tăng gặp được chính là duyên phận, nhất định dốc hết khả năng hóa giải giúp người, sẽ tuyệt đối không…”

Ngụy Khiêm lạnh lùng hỏi: “Bao nhiêu tiền nói luôn đi?”

Thấy anh mắc mưu, tiểu hòa thượng hớn hở nói: “Bùa khai quang bình an 50 đồng, trừ tà chiêu tài, giữ cho gia đình khỏe mạnh bình an, giá rẻ lắm tác dụng, thí chủ đến một mình à?”

Ngụy Khiêm đưa tay chỉ đằng sau đối phương: “Chú, đằng sau quay, bước nghiêm.”

Tiểu hòa thượng lắc lư đầu thở dài, định cố gắng khuyên nhủ vị “thí chủ” thà bỏ mạng chứ không bỏ tiền này, Ngụy Khiêm không thèm nói nhiều, lấy điện thoại bấm một số: “Hùng Anh Tuấn, anh ở đâu? Lăn đến chính điện – Đúng, tôi đang ở ngay trong chùa của các anh đây, đám nít ranh các anh tuyển từ đâu vậy? Có hiểu chuyện không thế? Chuyên môn lừa bịp người quen hả?”

Hùng Anh Tuấn nghe vậy lao đến như chớp giật, lão bây giờ không còn bán vé nữa mà thành “cao tăng” rồi, mỗi ngày phụ trách tụng kinh khai quang cho du khách.

Trước mắt lão tròn quay như trái banh, chẳng biết đã trộm phá bao nhiêu thanh quy giới luật.

Cao tăng Hùng Anh Tuấn răn tiểu hòa thượng mới tới chưa hiểu chuyện một phen, sau đó mời hai người quen vào thiền phòng của mình, lão nhìn Ngụy Chi Viễn một cái, như là lấy làm kinh hãi, cuối cùng không nói gì, chỉ lắc đầu mập mờ: “Khủng khiếp quá!”

Ngụy Chi Viễn gặp lão lại cảm thấy rất thân: “Anh Hùng, cảm ơn anh năm đó đã chỉ điểm cho tôi không ít, mốt tôi sẽ quay lại làm lễ tạ.”

Lão Hùng xua tay thở dài, làm bộ làm tịch nói: “Ba ba ngàn năm rùa vạn năm, hồ ly ngàn năm thành tinh, lần gặp đầu còn chưa biến hình, chớp mắt đã độ kiếp rồi… Ôi, tội lỗi tội lỗi, thiện tai thiện tai.”

Ngụy Chi Viễn như là ngồi thiền với lão, chỉ cười không đáp.

Ngụy Khiêm lại nhíu mày: “Cả hai có thể nói tiếng người không?”

Lão Hùng bực bội nhìn anh một cái rồi tống cổ khỏi cửa Phật thanh tịnh: “Thế nhân ngu muội, sớm bảo tam quan không hợp rồi mà, mau lái cái ‘băng vệ sinh'(2) của ngươi cút về phàm trần đi.”

Ai ngờ hôm ấy chẳng biết làm sao mà lạ lùng như vậy.

Chắc một số người là do quạ đen biến thành thật, thuận miệng nói tốt không linh mà xui thì y như rằng.

Ngụy Khiêm ngồi ở ghế lái phụ, cúi đầu mở máy chụp hình của Ngụy Chi Viễn xem thử, cảm thấy không thích hợp lắm: “Em chụp cái gì vậy? Lá phong đâu?”

Các tấm hình từ lớn đến bé, góc độ khác nhau, hoặc điểm thêm một gốc phong, hoặc tô vào một dải lá phong đỏ rực, lại chụp toàn là người – chính là bản thân anh.

Ngụy Khiêm không thích chụp ảnh lắm, anh cảm thấy góc độ này nhìn mình kỳ kỳ sao đó.

Có tấm là bóng lưng cúi đầu, có tấm đặc tả khuôn mặt nghiêng nhìn lên sườn núi, Ngụy Khiêm không biết cậu chạy quanh mình chụp trộm lúc nào, mà chụp còn rất giỏi nữa chứ, y như tập ảnh chân dung vậy.

Trong đó còn có một tấm đặc tả, anh giẫm một chân lên bậc đá kế, hơi nhướng mày, ánh mặt trời chiếu lên mặt, anh híp mắt, nơi khóe môi là nụ cười chế nhạo như có như không, chăm chú nhìn một cô bé đang nhảy nhót, hai chân cách khỏi mặt đất.

Thời gian chụp cực khéo, vừa vặn bắt được biểu cảm thoáng qua mặt anh, như có người xuyên thấu qua màn ảnh, nín thở chăm chú nhìn anh không biết bao lâu, mới có thể hết sức chính xác mà lưu lại một chớp mắt vô cùng sinh động như vậy.

“Em thích nhất là tấm này.” Ngụy Chi Viễn nói, “Em định rửa một tấm mang theo người, để mỗi ngày trước khi đi ngủ lấy ra xem.”

Ngụy Khiêm ngẩng đầu nhìn cậu.

Ngụy Chi Viễn lại trưng ra nét mặt lộ liễu mà sâu sắc ấy, nói khẽ: “Giữ lại dùng nằm mộng xuân.”

Ngụy Khiêm không thể đáp lại, cái miệng thất đức của anh có hàng vạn cách nói cam đoan đều có thể khiến đối phương phải ôm đầu chạy như chuột, toàn bộ xếp thành hàng oanh liệt đi một vòng trong lòng, nhưng Ngụy Khiêm phát hiện nói thế nào cũng không thích hợp, cuối cùng đành tiếp tục sững sờ nhìn Ngụy Chi Viễn.

Ngụy Chi Viễn bật cười: “Em đùa thôi – anh hai, anh thắt dây an toàn đi.”

Ngụy Khiêm im lặng thắt dây, vấn đề thắt dây khi ngồi trên ghế lái phụ lúc tra lúc bỏ, nếu Ngụy Chi Viễn không nhắc nhở thì anh cũng chẳng chủ động làm thế.

Sau đó nhớ lại mới thấy ý thức an toàn theo khuôn phép thế này thật sự rất cần thiết.

Bởi vì khi Ngụy Chi Viễn lái xe qua một giao lộ, một chiếc xe không biết bị sao mà lao ra như tìm đường chết, đón đầu đâm vào một chiếc khác đang chạy trên làn bên cạnh họ, kể cũng khéo, màu chiếc đó vừa vặn giống với xe của Ngụy Khiêm.

Chiếc xe bị tông lập tức lật ngược lao đến họ, Ngụy Chi Viễn quay vô lăng, tiếng ma sát mạnh và tiếng va chạm vang lên, thủy tinh trên cửa kính bên trái vỡ nát bắn tứ tung, phần lớn bị Ngụy Chi Viễn nghiêng người chặn lại.

Ngụy Khiêm chẳng mất cọng tóc nào, Ngụy Chi Viễn thì da cánh tay bong lên một đoạn, sau gáy toàn các vết máu lớn bé.

Lần này thật sự thành tai ương huyết quang rồi.

  1. Đây là 2 câu đầu và cuối trong bài Sơn hành của Đỗ Mục, dịch nghĩa là: Lên ngọn núi, đường đá chênh chênh. Lá gặp sương thu, màu đỏ hơn cả hoa tháng Hai. (theo như bản dịch trên mạng)

 

  1. Băng vệ sinh chính là chỉ hình biểu tượng của xe Chevrolet, nom hơi giống thật. :v

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi