ĐẠI CHU TIÊN LẠI

Tuy nàng còn cực kỳ trẻ tuổi, nhưng làm nữ hoàng Đại Chu, thực lực cũng là
đứng đầu đại lục, chưởng giáo, thái thượng trưởng lão sáu phái, cùng với cường
giả các bên ở trước mặt nàng vẫn bảo trì tôn kính cực cao.
Chu Vũ và Lý Mộ mười ngón tay đan vào nhau. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn
Lý Mộ một cái, liền biết được tâm ý hắn, trong mắt chợt lóe qua sự ngượng
ngùng, trên mặt cũng lộ ra uy nghiêm của nữ hoàng, nói: “Các vị tiền bối miễn
lễ.”
Lý Mộ hướng mọi người mỉm cười, nói: “Ta mang bệ hạ đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, hắn liền dắt nữ hoàng, dẫn theo Mai đại nhân cùng A Ly, bay về
một tòa cung điện phía dưới sớm chuẩn bị sẵn cho nàng.
Trên bầu trời, Phù Đạo Tử vuốt chòm râu bạc trắng, nói: “Đệ tử của lão phu,
thật sự là làm môn phái nở mày nở mặt...”
Nữ hoàng Đại Chu có tiền có nhan sắc, còn có thực lực tất cả mọi người ở
đây đều không bằng, cường giả thân phận như thế, thực lực như thế, nguyện ý
như nữ tử bình thường, trao trái tim cho người ta, vốn là một chuyện không thể
tưởng tượng.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nhân tài kiệt xuất tuổi như thế, đã mang bọn họ thế
hệ trước vượt qua hết, tựa như cũng chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi hắn,
hoặc là nói, là bọn họ xứng đôi lẫn nhau.
Khi mọi người nhỏ giọng nghị luận, chân trời nơi xa lại xuất hiện mấy đạo
cầu vồng.
Bốn nữ tử dung mạo cực đẹp nâng một cỗ kiệu, sau đó còn có vô số bóng
người đi theo, cảm nhận được yêu khí thổi quét đến, có người nói: “Vạn Yêu nữ
vương cũng đến rồi...”
Làm Yêu quốc chi chủ, Vạn Yêu nữ vương, cũng có được thân phận tôn quý
hiển hách nhất trên đại lục, mọi người cũng dứt khoát không cần trở về, đợi cỗ
kiệu đó bay tới gần, một bóng người yểu điệu sau khi từ trong kiệu đi ra, mọi
người hành lễ lần nữa: “Ra mắt Vạn Yêu nữ vương.”
Huyễn Cơ lộ ra một nụ cười mị hoặc chúng sinh, nói: “Các vị tiền bối không
cần khách khí.”
Sau khi nói xong, ánh mắt của nàng liền nhìn quét ở chung quanh, hiển nhiên
là đang tìm người nào.
Cung điện nơi nào đó phía dưới, Lý Mộ còn chưa nói được với nữ hoàng mấy
câu, đã nhận ra bên ngoài truyền đến khí tức của Huyễn Cơ. Ánh mắt hắn nhìn
về phía nữ hoàng, Chu Vũ thản nhiên nhìn hắn, nói: “Đi đi.”
Huyễn Cơ ở bên ngoài chờ đợi một lát, liền thấy một bóng người từ cung
điện nào đó bay ra, nàng chủ động hướng Lý Mộ vươn tay, như là đang biểu thị
chủ quyền công khai.
Lý Mộ chỉ có thể nắm tay nàng, sau đó hướng mọi người cười cười, nói: “À,
ta mang nữ vương đi nghỉ ngơi, mọi người xin cứ tự nhiên...”
Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Phù Đạo Tử mặt tỏa sáng, ngực cũng
ưỡn lên một ít, cười ha ha nói: “Người không phong lưu uổng thiếu niên, trừ đệ
tử lão phu, còn có ai có loại bản lãnh này...”
“Chỉ là nghe đồn đãi nói, Vạn Yêu nữ vương cùng Linh Cơ Tử sư điệt là đạo
lữ, không ngờ đồn đãi lại là thật.”
“Nếu không phải như thế, Yêu quốc nào sẽ kết minh cùng Đại Chu?”
“Nghe nói, Quỷ Vực chi chủ cũng là một trong những đạo lữ của hắn, chẳng
lẽ cái này cũng là thật?”
Khi mọi người nhỏ giọng thảo luận, một người vừa dứt lời không bao lâu, từ
hướng tây bắc bỗng nhiên bay tới một đám sương mù đen, trong sương mù âm
khí bức người, đợi tới sau khi tan đi, hiển lộ mười mấy bóng người trong đó.
Từng đạo khí tức kia, đại đa số đều là cảnh giới thứ bảy, hơn nữa tất cả đều là
hồn thể, lại khác với quỷ tu, vẻ mặt ngây dại đứng ở phía sau hai bóng người,
tựa như thủ vệ trung thành nhất.
Mà hai nữ tử dẫn đầu phía trước, bộ dạng giống nhau như đúc, một vị trong
đó trên người tản mát ra khí tức cảnh giới thứ bảy.
Bốn đại Quỷ Vương thấy vậy, lập tức bay lên, quỳ một gối xuống đất, cung
kính nói: “Tham kiến quỷ chủ!”
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy vị Quỷ Vực chi chủ thần bí này, đang
muốn tiến lên chào, một luồng hào quang quen thuộc lại từ bên dưới bay lên,
chính là Lý Mộ.
Tô Miêu nhìn thấy Lý Mộ, lập tức bay vút lên, sau đó dùng một bàn tay gắt
gao kéo cánh tay Lý Mộ, một bàn tay khác vươn tới, nói: “Kẹo!”
Sau khi trải qua một đoạn thời gian ở chung, địa vị Lý Mộ ở trong lòng nàng
đã gần với Tô Hòa. Lý Mộ cực độ hoài nghi, cái này là vì Quỷ Vực chỉ có hắn
sẽ chơi với nàng, hơn nữa thường xuyên cho nàng ăn kẹo.
Lý Mộ chỉ là trên đường trở về thông báo nữ hoàng Huyễn Cơ cùng Tô Hòa
một phen, không ngờ các nàng thế mà cùng nhau tới, khiến hắn nhất thời có
chút bận không chịu nổi. Hắn nhìn ánh mắt quái dị của mọi người bên cạnh,
dùng nụ cười che giấu xấu hổ, nói: “Quỷ chủ ta sẽ chiêu đãi cẩn thận, mọi
người giải tán, giải tán...”
Bị xua tan xem náo nhiệt mọi người sau, Lý Mộ trong lòng lại phạm vào nan.
Người khác chỉ biết ngồi ôm Đại Chu nữ hoàng, Vạn Yêu nữ vương, Quỷ
Vực chi chủ, tựa như là một chuyện tuyệt vời đến cực điểm, ai lại thật sự có thể
hiểu chỗ khó của hắn?
Từ trước mắt mà nói, nữ hoàng, Huyễn Cơ, Tô Hòa, phân biệt ở cung điện
khác nhau, Lý Mộ đi nơi nào trước, đi nơi nào sau, chính là một vấn đề lớn.
Bây giờ hắn là ở Tô Hòa nơi này, lát nữa là đi tìm nữ hoàng trước, hay là đi
tìm Huyễn Cơ trước?
Tô Miêu còn đang quấn quít lấy Lý Mộ, căn bản không biết Lý Mộ lòng tràn
đầy ưu sầu, Tô Hòa liếc hắn, như xem náo nhiệt nói: “Ta trái lại muốn xem,
chàng làm sao bây giờ...”
Tô Hòa sẽ không cùng nữ hoàng Huyễn Cơ tranh cái gì, nhưng Huyễn Cơ và
nữ hoàng hai người, lại là oán hận chất chứa đã lâu, chỉ cần vừa gặp mặt, nhất
định đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, là khiến Lý Mộ đau đầu nhất.
Đi Huyễn Cơ nơi đó trước, rồi đi chỗ nữ hoàng, nữ hoàng sẽ mất hứng, đi chỗ
nữ hoàng trước, rồi tìm Huyễn Cơ, Huyễn Cơ lại sẽ không vui.
Sau khi cẩn thận châm chước, Lý Mộ tính ai cũng không tìm.
Hắn tới chỗ ở của mình, khoanh chân ngồi xuống, vì ứng đối chiến đấu có thể
xảy ra bất cứ lúc nào, mang trạng thái của mình điều chỉnh đến đỉnh phong.
Lý Mộ điều tức chỉ một lát, không gian bên người dao động một trận, bóng
người nữ hoàng bỗng dưng hiện ra.
Nàng tựa như không quá vui vẻ, nhíu mày nhìn Lý Mộ, Lý Mộ đứng dậy đi
qua, giả ngu hỏi: “Bệ hạ sao lại tới đây?”
Chu Vũ liếc hắn, không vui nói: “Chàng không đến tìm trẫm, trẫm cũng
không thể tới tìm chàng sao?”
Lý Mộ thở dài, nói: “Ta không phải ý tứ này, chỉ là đại chiến sắp nổi lên, ma
đạo thực lực cường đại, ta phải mang pháp lực điều chỉnh đến đỉnh phong, mới
có sức chiến một trận với ma đạo chư tổ...”
Chu Vũ quả nhiên bị Lý Mộ dời đi đề tài, có chút đau lòng nhìn hắn, nói:
“Đây là kiếp nạn chung của mười châu, chàng không cần mang toàn bộ trọng
trách đều đặt ở trên người chàng, như vậy sẽ rất mệt...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi