ĐẠI CHU TIÊN LẠI

Chỉ luận trình độ toán học, Lý Mộ có thể tiếu ngạo Đại Chu.
Môn toán lượng đề rất lớn, cho dù là Lý Mộ, cũng cần non nửa canh giờ, mới
viết xong cả bài thi, sau đó cất bài thi vào một cái túi giấy, dán lên phù lục cất
chứa.
Toán học, là Hộ bộ thượng thư tự mình ra đề.
Lúc thi toán học, gã ở trong sân tuần tra, lấy gã nhắm chừng, thời gian hai
canh giờ, mấy ngàn thí sinh này, không có mấy người có thể đáp xong toàn bộ
đề mục.
Nhưng chỉ qua nửa canh giờ, hắn liền nhìn thấy có người nộp bài thi rời khỏi
trường thi.
Gã nhận ra Lý Mộ, nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, khinh thường nói: “Chẳng
qua là ỷ vào bệ hạ sủng ái, mới có thể ở trên triều đường nhảy lên nhảy xuống,
lúc gặp được khảo nghiệm thực học, liền phải hiện ra nguyên hình.”
Lưu Nghi ngay tại bên cạnh gã, hỏi: “Thượng thư đại nhân nói là Lý Mộ phải
không?”
Hộ bộ thượng thư nói: “Không phải hắn còn có thể là người nào, bài thi của
bản quan, người bình thường hai canh giờ, cũng khó giải đáp, hắn nửa canh giờ
đã rời nơi đây, chỉ sợ căn bản không tính ra được mấy đề.”
Lưu Nghi lắc đầu nói: “Thượng thư đại nhân có biết, đề cương thi toán học,
là người nào làm ra không?”
Hộ bộ thượng thư hỏi: “Không phải Thượng Thư tỉnh các ngươi sao?”
Lưu Nghi nói: “Là Lý đại nhân.”
Hộ bộ thượng thư ngẩn ra một phen, sau đó hỏi: “Ý của ngươi là nói, đề
cương bản quan lấy được, là hắn ra, toán học, là tự hắn ra đề mục tự mình đáp?”
Lưu Nghi gật gật đầu, nói: “Cũng có thể lý giải như vậy.”
Hộ bộ thượng thư nhíu mày nói: “Sao lại có lý này?”
Lưu Nghi nói: “Thượng thư đại nhân không cần hoài nghi sự công bằng của
môn toán, trình độ của Lý đại nhân ở toán học, chỉ sợ toàn bộ Đại Chu, không ai
có thể bằng được, nếu không, Trung Thư tỉnh cũng sẽ không để hắn ra đề cương
môn toán. Lấy năng lực của Lý đại nhân, căn bản không cần khoa cử chứng
minh...”
Một tháng đó ở Trung Thư tỉnh, đám người Lưu Nghi, đối với Lý Mộ có hiểu
biết khắc sâu.
Người khác ấn tượng đối với hắn, có thể chỉ dừng lại ở trên là thanh niên
phẫn nộ mắng trời mắng đất, nhưng sáu vị Trung Thư xá nhân lại biết rất rõ, Lý
Mộ không chỉ tinh thông toán học, hình luật, ở trên sách luận, nói tới việc lớn
triều chính, cũng thường xuyên có giải thích độc đáo.
Hắn không cần dùng khoa cử để chứng minh năng lực của hắn, bởi vì lần
khoa cử này, chính là lấy năng lực hắn có làm bản gốc, để lựa chọn sử dụng
nhân tài.
Thời gian khoa cử là ba ngày, ngày đầu tiên buổi sáng thi toán học, buổi
chiều thi hình luật, ngày thứ hai sách luận, một ngày cuối cùng khảo nghiệm tu
vi.
Toán học đối với Lý Mộ mà nói rất đơn giản, trận thứ hai hình luật thì khác.
Hình luật là một trong bốn môn của khoa cử, cực kỳ quan trọng, sau khi lấy
được bài thi, Lý Mộ liền biết người ra đề mục của Hình bộ không đơn giản.
Cả bài thi, không có một đề mục, là kiểm tra nguyên văn《 Đại Chu luật 》,
toàn bộ đề mục hình luật, tất cả đều là phân tích vụ án, hơn nữa cũng không
phải vụ án đơn giản, vụ án đề cập thường thường tương đối phức tạp, có đôi khi
còn có thể đề cập tham thảo pháp luật cùng đạo đức, rất nhiều đề mục, Lý Mộ
thường thường cần tự hỏi rất lâu, mới có thể hạ bút.
Lúc thi xong rời trường thi, Lý Mộ trùng hợp gặp được Hình bộ lang trung,
liền hỏi thêm một câu.
Theo Hình bộ lang trung nói, đề mục hình luật, là Hình bộ thị lang Chu Trọng
sở ra, cái đó giống với Lý Mộ đoán, cũng chỉ có gã, mới có thể nghĩ ra loại đề
mục cổ quái này.
Ngày hôm sau sách luận với hắn mà nói, ngược lại đơn giản hơn chút.
Một môn này, kiểm tra là phương pháp trị quốc xử lý chính sự, học sinh ba
đại thư viện cực kỳ am hiểu cái này, đề mục sách luận là Trung Thư tỉnh ra,
trong một tháng đó, Lý Mộ cùng sáu vị Trung Thư xá nhân không biết tham
thảo bao nhiêu lần.
Tính ra, thi xong ba môn này, trừ hình luật có chút khó khăn, hai môn còn lại,
hầu như tương đương Lý Mộ tự mình ra đề mục tự mình đáp.
Về sau nếu thiếu tiền, hắn hoàn toàn có thể ra mấy bộ bài thi mô phỏng kia,
xây dựng một lớp bổ túc trước kỳ khoa cử, có tư cách tiếp nhận giáo dục, có thể
tham gia khoa cử, đại bộ phận đều là con em nhà giàu không thiếu tiền, mấy bộ
bài thi, đã có thể khiến hắn kiếm đầy chậu, cái này so với mở cửa hàng kiếm
tiền nhanh hơn nhiều, làm ăn hoàn toàn không cần vốn...
Lý Mộ sau khi cẩn thận suy tư, vẫn từ bỏ ý tưởng xây dựng lớp phụ đạo trước
kỳ thi.
Khoa cử là con đường tuyển quan của triều đình, là một chuyện phi thường
nghiêm túc, thật làm như vậy, không khỏi có chút không mang triều đình để vào
mắt. Tu hành giả nếu muốn theo đuổi tiền tài, là rất đơn giản, tùy tay vẽ mấy lá
bùa, bán cho phàm nhân, liền có thể đạt được vô số vàng bạc.
Ba buổi thi của hai ngày đầu đã thi xong, từ giờ trở đi, toàn bộ thí sinh lần
khoa cử này, vận mệnh đã được quyết định.
Thành tích ba buổi thi văn, quyết định bọn họ có thể thông qua khoa cử hay
không.
Về phần thi võ, cũng sẽ không ảnh hưởng kết quả cuối cùng của khoa cử, thi
võ, xếp hạng riêng, ai trong thi võ biểu hiện nổi trội xuất sắc, sẽ được triều đình
coi trọng nhiều hơn, tương lai có nhiều cơ hội hơn đảm nhiệm chức vị quan
trọng trong triều.
Một hồi sách luận cuối cùng, Lý Mộ chưa sớm nộp bài thi, mà là đợi tới sau
khi chiêng vang, ở bên ngoài chờ Lý Tứ đi ra.
Nhìn thấy Lý Tứ đi ra, Lý Mộ đi qua, hỏi: “Thế nào?”
Lý Tứ nói: “Có vài đề mục không biết đáp như thế nào, nhưng vấn đề không
lớn.”
Nói xong, hắn mới dùng ánh mắt khác thường nhìn Lý Mộ, hỏi: “Đề thi khoa
cử, thật sự không phải ngươi ra sao?”
Trong ba buổi đã thi, hắn cảm thấy khó, chỉ có hình luật.
Điều khoản luật pháp hắn học thuộc, hầu như đều không dùng tới, cũng may
hắn ở huyện Dương Khâu, có nhiều năm làm bộ khoái, cho dù là bản thân chưa
từng xử án, cũng từng thấy Trương đại nhân xử không ít.
Huống chi, luật pháp là dùng để bảo vệ xã hội công chính, rất nhiều đề mục,
thật ra căn bản không cần theo luật pháp, một người bình thường, bằng trực giác
cũng có thể làm ra phán đoán chính xác.
Về phần toán học cùng sách luận, trừ ít ỏi mấy đề, đại đa số đề mục, hắn đều
dễ dàng đáp, không phải vì hắn tinh thông hai thứ này, mà là những đề mục này,
đều ở trong trọng điểm Lý Mộ vạch ra cho hắn.
Điều này làm hắn không thể không hoài nghi, đề thi khoa cử, có phải căn bản
chính là Lý Mộ ra hay không.
Lý Tứ không có vấn đề gì lớn, Lý Mộ cũng không cần phải quản tới hắn.
Đối với Lý Tứ mà nói, chỉ cần không rớt bảng là đủ, lấy tu vi của hắn, ngày
mai thi võ, cũng có thể đạt được ít nhất là đánh giá “Ất”, về sau phát triển, còn
ở trên ông bố vợ tiện nghi của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi