ĐẠI CHU TIÊN LẠI

Toán học hắn là có thể được điểm tối đa, một môn này đều là đề mục khách
quan, đúng chính là đúng, sai chính là sai, không tồn tại khả năng mất điểm.
Hình luật, Lý Mộ không thể xác định, hình luật không phải đơn giản là đúng
sai, rất nhiều vấn đề, đều cần biện chứng đối đãi, có vài đề khác, còn là phản
trực giác, nhắm chừng có rất nhiều thí sinh sẽ ngã ở trên đó.
Về phần sách luận, thì càng thêm không có đáp án chính xác, cái nhìn chủ
quan của quan viên chấm bài thi, là nhân tố mang tính quyết định.
Lý Mộ nghĩ nghĩ, có chút tò mò hỏi: “Bệ hạ có thể tính ra người nào là trạng
nguyên thi văn không?”
“Không thể.” Chu Vũ lắc lắc đầu, nói: “Tính chuyện này, là đang cùng lúc
tính vận mệnh của mấy nghìn người, cho dù là cường giả cảnh giới thứ chín
cũng không cách nào làm được.”
Trước kia Lý Mộ cảm thấy cảnh giới thứ bảy rất lợi hại, sau khi thật sự hiểu
biết bọn họ, mới phát hiện bọn họ cũng không phải không gì không làm được
như hắn trước đó tưởng tượng.
Chuyện nữ hoàng tính không đến có rất nhiều, Thần Đô có nhiều cường giả
cảnh giới thứ bảy tọa trấn như vậy, vẫn sẽ bị người Ma Tông mò đến dưới mí
mắt, Thôi Minh càng ở triều đường ẩn núp nhiều năm, nếu không phải trùng
hợp Lý Mộ bắt được yêu tinh cây kia, hắn còn không biết có thể ẩn núp bao lâu.
Trước kia ở trong lòng Lý Mộ, cường giả thượng tam cảnh, không khác gì
thần linh.
Bây giờ xem ra, bọn họ cũng là người, chẳng qua so với người bình thường
càng cường đại hơn, bọn họ cũng là người có thất tình lục dục, thấy được sờ
được.
Vừa rồi tự mình từ trong tay nữ hoàng tiếp nhận bát mỳ kia, Lý Mộ bất ngờ
đụng phải tay nàng, tay nữ hoàng nhẵn nhụi mịn màng mà có nhiệt độ ------ Lý
Mộ nghĩ nghĩ, phát hiện hắn thất thần, lập tức mang một số ý tưởng không nên
có nào đó ném ra sau đầu.
Có thể lấy được trạng nguyên thi văn đương nhiên tốt, văn võ song trạng
nguyên, có thể làm nữ hoàng nở mày nở mặt một lần.
Không thể lấy được cũng không sao cả, vô luận như thế nào, thông qua khoa
cử đều là không có vấn đề.
Lúc này, trong trường thi.
Từ sau khi khoa cử chấm dứt, trường thi đã bị một tòa trận pháp thật lớn bao
trùm.
Trận này mang trường thi hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, người bên
ngoài không thể tiến vào, người ở bên trong cũng không cách nào đi ra.
Trận này cần tới ba ngày sau, lúc trường thi dán thông báo, mới có thể mở ra.
Ba ngày này, quan viên tam tỉnh lục bộ bị lâm thời điều động rất nhiều, bọn
họ cần ở trong ba ngày, phê duyệt xong toàn bộ bài thi, hơn nữa làm ra xếp hạng
đối với thành tích của thí sinh.
Giám khảo điều động, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới thứ tư, mặc dù là ba
ngày không ngủ không nghỉ, đối với bọn họ mà nói, cũng không tính là gì.
Vì cam đoan khoa cử công bằng, ở ngay sau khi thi văn chấm dứt, triều đình
liền an bài người, mang bài thi tiến hành sao chép, bài thi sau khi sao chép, chỉ
có đánh số, không có họ tên.
Bài thi ba khoa, môn toán đơn giản nhất, chỉ cần dựa theo đáp án tiêu chuẩn,
lần lượt thẩm tra là được.
Hình luật đứng sau, quan viên Đại Chu, trừ Hình bộ mấy cái nha môn đặc
thù, rất ít có quan viên tinh thông hình luật, bài thi trận thứ hai hình luật, đều là
quan viên Hình bộ phê duyệt.
Khó nhất là sách luận.
Sách luận, toàn bộ đề mục, đều không có đáp án cố định, quan viên cần thẩm
duyệt bài thi, cẩn thận thẩm duyệt bài thi của mỗi một thí sinh, vì ở trong ba
ngày phê duyệt xong, một lần này, quan viên Trung Thư tỉnh, hầu như là dốc
toàn bộ lực lượng.
Hai ngày sau, ở dưới mấy chục quan viên không ngủ không nghỉ thẩm duyệt,
toàn bộ bài thi, đều được phê duyệt xong.
Kế tiếp phải làm, chính là mang thành tích ba môn tập hợp, sau đó dựa theo
điểm cao thấp, đưa ra xếp hạng.
Hình thức thành tích của thi văn có sự khác biệt với thi võ, vẫn chưa áp dụng
phương pháp bình xét cấp bậc “Giáp” “Ất” “Bính” “Đinh”, bài thi ba môn, mỗi
môn điểm tối đa là một trăm, thành tích ba môn cộng lại, ai cao ai thấp, vừa
xem hiểu ngay.
Ngoài ra, trong ba môn, có bất cứ một môn nào, thành tích thấp hơn sáu mươi
điểm, mặc dù hai môn khác thành tích cao tới đâu, cũng sẽ bị trực tiếp đào thải.
Qua nửa ngày nữa, toàn bộ bài thi, đã được tập hợp xong.
Dựa theo điểm từ thấp đến cao, lần này khoa cử mấy ngàn thí sinh, chỉ chọn
trăm người.
Một trăm người này đã xuất hiện, nhưng chỉ có đánh số, không có tên, một
bước cuối cùng, đó là căn cứ những đánh số này, đối ứng đến trên tên của bọn
họ.
Mọi người quan tâm nhất, đương nhiên là trạng nguyên thi văn lần này.
Sau khi điểm ba môn tập hợp, liền có không ít người trực tiếp vây lại.
Sau đó, trong đám người liền phát ra một trận kinh hô.
“Người đánh số là “chín năm hai một” này, rốt cuộc là người nào, toán học,
hình luật, sách luận, thế mà đều là điểm tối đa!”
“Toán học thì thôi, người điểm tối đa môn này không ở số ít, hình luật cùng
sách luận, thế mà cũng có thể đồng thời lấy được điểm tối đa, hai môn đó, đều
chỉ có một người điểm tối đa...”
“Là Chu Chính, Chu Phong, hay là Nam Vương thế tử?”
...
Ở ngoài đám người, mấy vị Trung Thư xá nhân đứng ở nơi đó, Lưu Nghi thở
dài: “Không ngờ được Lý đại nhân hình luật cũng được điểm tối đa.”
Bài thi điểm tối đá kia của sách luận, sáu vị Trung Thư xá nhân từng cùng
nhau nghiên cứu, có thể mang nhiều vấn đề về chính sự như vậy, đều trả lời
viên mãn như thế, thậm chí làm bọn họ đều cảm thấy không bằng, toàn bộ triều
đình, tìm không ra người thứ hai.
Không hề nghi ngờ, chín năm hai một chính là Lý Mộ.
Hắn sách luận và toán học đạt điểm tối đa, không có gì bất ngờ, bài thi hình
luật, ngay cả vài quan viên Hình bộ cũng cho thấy, Chu thị lang ra bài thi này
cực không đơn giản, bài thi này để bọn họ đi làm, cũng không có khả năng được
điểm tối đa.
Hình luật điểm tối đa, không chỉ cần nắm hết Đại Chu luật, còn cần đối với
luật pháp có lý giải của mình.
Chu Hùng nói: “Như vậy, hắn chẳng phải là trạng nguyên văn võ song
khoa?”
Vương Sĩ lắc đầu nói: “Cái này không có gì kỳ quái, năng lực của hắn, không
có ai so với chúng ta càng rõ ràng hơn, để hắn cùng các thí sinh này cùng nhau
tham gia khoa cử, kết cục chỉ có một loại này.”
Trương Hoài Lễ nói: “Quả nhiên là nhân tài bệ hạ nhìn trúng, trạng nguyên
văn võ song khoa, tiền đồ tương lai của hắn không thể hạn lượng.”
Lúc này, đã có quan viên mang tới một quyển sổ thật dày.
Vì bày tỏ công bằng, ở trước khi chấm bài thi, đã có chuyên gia mang bài thi
của thí sinh sao chép, xóa tên họ đi, muốn biết đánh số này, đối ứng là vị thí
sinh nào, cần từ trên sách này tra tìm.
“Mau mau mau, Lưu đại nhân, tra một chút chín năm hai một là ai.”
“Ta cảm thấy là Chu Chính.”
“Không, hẳn là Nam Vương thế tử.”
“Nếu không đánh cược một ván?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi